Quyển 1 - Chương 57: Hội trường (2)
Edit: Docke
“Cô là Y Nhân?” Hạ Lan Du đánh giá nữ nhân trước mặt, khách khí hỏi.
Y Nhân thật thà gật đầu.
“Khăn quàng cổ rất đẹp.” Hạ Lan Du đột nhiên nói sang chuyện khác, tay khẽ vuốt ve lông chồn trên cổ Y Nhân, nói: “Không ngờ Tam ca lại tặng nó cho cô.”
“Rất quý sao?” cả Dung Tú lẫn Hạ Lan Du đều không hẹn mà cùng chú ý đến chiếc khăn quàng này, Y Nhân thực lòng rất muốn biết vì sao.
Hạ Lan Du càng xem thường cô, vốn có ý định rục rịch gây sự, cũng bởi vì Y Nhân tuyệt đối yếu kém, nên lại thôi.
Cô gái này chỉ là một kẻ thô thiển, tướng công từng đối tốt với cô ta, đoán chừng chỉ là thương hại mà thôi.
“Ngàn vàng cũng khó mua.” Hạ Lan Du mỉm cười nói: “Chính là món quà năm đó nữ vương Băng quốc đã tặng cho Tam ca.”
“Băng quốc nữ vương?” Y Nhân chưa từng để ý đến triều chính, ngày hôm nay mới lần đầu biết, thế giới này ngoài Thiên triều, còn có vương quốc khác.
“Đúng vậy, là một đại mỹ nhân. Năm đó thiếu chút nữa đã đính hôn với Thiên triều, lại bị Tam ca dùng lời dịu dàng cự tuyệt.” Hạ Lan Du nói đơn giản hai câu, sau đó cũng mặc kệ nàng, hướng đài cao nơi Dung Tú ngồi đi thẳng tới.
Nàng triệt để khi dễ Y Nhân.
Y Nhân cũng không hề suy nghĩ gì, chỉ lướt nhanh qua Hạ Lan Du, đi tới Bùi Nhược Trần đứng cách đó không xa.
Bùi Nhược Trần cũng không kiêng kị, mỉm cười nhìn cô, “Ta nhận được bức họa rồi, vẽ rất giống, cám ơn.”
“Không cần khách khí, anh mặc y phục đỏ trông rất đẹp.” Y Nhân trả lời.
Sau đó, hai người cùng gật đầu, cười yếu ớt, mặt bành ra, lướt qua nhau mà đi.
Bọn họ tuy tình cảm rất tốt, nhưng chỉ là thứ tình cảm nhẹ nhàng, chưa từng bị tổn thương quá sâu, cũng không nghĩ sẽ làm tổn thương đối phương.
Những người ngóng chờ muốn xem kịch vui, nay đều phải thất vọng.
Y Nhân hạ ánh mắt, vẻ mặt lại tươi cười như trước, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút vướng bận.
Đây là kết cục tốt nhất cho mọi người, không phải sao?
Chính theo lời Bùi Nhược Trần đã nói, cô không thể cho hắn điều hắn muốn.
Đèn đuốc rực rỡ trước mắt. Hoa viên đẹp đẽ cao nhã quý giá trước mắt, chính là thời thịnh thế náo nhiệt — là điều hắn muốn, cô cũng không phải không muốn.
Hạ Lan Du kéo Bùi Nhược Trần chạy tới trước mặt Dung Tú. Bọn hạ thấp người hành lễ, trả lời vài câu hỏi xã giao của Dung Tú. Sau đó, về chỗ ngồi.
Một lát sau, Dung Tú đứng lên, ôn tồn nói: “Bệ hạ sắp tới rồi, mời tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi.”
Mọi người qua lại nói cười một chút rồi cũng trở lại chỗ của mình. Hạ Lan Tuyết kéo Y Nhân về chỗ, ngồi ở phía bên phải, đối diện không có người ngồi, vốn là được an bài cho Hạ Lan Khâm cùng các thủ hạ, chỗ còn lại là của tứ công chúa Hạ Lan Du và phò mã Bùi Nhược Trần.
Lúc này, thị cung yến tiệc, không phải là triêu nghị, thừa tướng Bùi Lâm Phổ, thái sư Dung Vô Hối,Trấn nam hầu Hạ Như Vi cũng không tới. Nhưng thật ra Trấn nam hầu Thế tử* là Hạ Ngọc, hôm nay lại về kinh, đang đứng phía sau Hạ Lan Du, nói chuyện riêng.
Bọn họ là bà con, tự nhiên sẽ thân thiết hơn người khác. Vì Hạ gia luôn luôn đóng quân biên ngoại, rất ít khi về kinh, Hạ Ngọc cũng không quen biết nhiều, chỉ có thể quấn quít bên biểu tỷ Hạ Lan Du cùng biểu tỷ phu Bùi Nhược Trần.
Người ta uống từng chén từng ngụm, chỉ có Hạ Lan Tuyết, dường như có tâm sự, một ly tiếp một ly, một mình uống không ngớt.
Y Nhân hiếu kỳ nhìn lén hắn, lại nghe đối diện Hạ Lan Du nói: “Vương phi, từ khi tẩu xuất giá, thân là muội tử, vẫn chưa thỉnh an tẩu tẩu, nay cạn chén này, coi như tạ lỗi.”
Nàng là muội muội của Hạ Lan Tuyết, tất nhiên sẽ xưng hô với thê tử của Hạ Lan Tuyết là tẩu tẩu. Chỉ là thê thiếp của Hạ Lan Tuyết quá nhiều, Hạ Lan Du vẫn không dám nhận hết. Sở dĩ trước đây ít khi chào hỏi các vị tẩu tẩu, cũng bởi Hạ Lan Tuyết không mấy quan tâm.
Lần này kính lễ, chỉ sợ không phải thật lòng.
Nàng chung quy vẫn là nuốt không trôi chuyện lần trước bị cướp phu quân trong ngày đại hôn.
——— —————— —————— —————— ———-
GHI CHÚ:
*Thế tử: Con sẽ nối ngôi vua chư hầu.
Chư hầu là một từ xuất phát từ chữ Hán, trong nghĩa hẹp của chữ Hán dùng từ thời Tam Đại (nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu) để chỉ vua chúa cấp dưới bị phụ thuộc, phải phục tùng và được một vua chúa lớn mạnh hơn làm thiên tử thống trị tối cao.
Về sau này, khái niệm chư hầu không chỉ giới hạn với những người “hoàng thân quốc thích” được phong tại các “nước” mà còn bao gồm các quan lại địa phương có thực lực mạnh và nổi lên thành những quân phiệt tranh chấp trong thời loạn