Quyển 2 - Chương 62: Sơ mưu (15)
Edit: Docke
“Ta cũng sẽ không cưỡi ngựa đâu.” Vừa dứt lời, Y Nhân lại nhanh chóng thòng thêm một câu.
Cái mông của cô đã trải qua một thời gian phải lăn qua lăn lại trên lưng ngựa chịu không nổi nữa rồi. Lần trước bị Vũ Gia bắt cóc mấy ngày mấy đêm, ký ức của Y Nhân hãy còn mới mẻ lắm.
Bùi Lâm Phổ rất phiền muộn: Sao không đòi ta dùng đại kiệu tám người khiêng rước ngươi qua đó luôn đi?
“Tốt nhất là có một cỗ kiệu…” Quả nhiên, tiểu nha đầu không biết trời cao đất dầy này lại nói ngắn ngọn một câu trọng điểm. Vấn đề là, nét mặt của cô vẫn cực kỳ thành khẩn, cực kỳ chăm chú.
Hơn nữa, ánh mắt của cô chợt hiện lên, chính là thương cảm vô cùng – - khiến người ta nhìn vào không thể nào cự tuyệt.
“Sắp xếp vài người đưa nàng qua đó đi.” Bùi Lâm Phổ nhẫn nhịn, sau đó rất có phong độ mà dặn dò thuộc hạ, “Tạo hàng rào sắt trấn giữ nơi này, một con ruồi cũng không thể buông tha.”
Thị vệ lĩnh mệnh đi ra chuẩn bị cỗ kiệu. Y Nhân ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Bùi Lâm Phổ – - Vừa vặn Bùi Lâm Phổ đang đứng bên cạnh một đống cỏ khô. Cô cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống. Hai tay nâng má, làm một bộ dạng ‘Ta rất an phận ngồi đây chờ nha’.
“Phải rồi, ngươi thì làm sao có thể đọc hiểu được di ngôn của Tức phu nhân?” Bùi Lâm Phổ hơi sững một chút, hỏi.
“Ồ, chúng ta là đồng hương.” Y Nhân nhàn nhạt trả lời, vẫn là dáng dấp miễn cưỡng dào dạt như vậy.
Bùi Lâm Phổ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nhớ đến con trai nhà mình bởi vì cô gái này mà tỏ ra vô cùng khoái trá thích thú, càng có cảm giác bất khả tư nghị.
Nàng đâu thể so được với Hạ Lan Du?
Không chỉ ngốc ngốc khùng khùng, mà tư sắc cũng chỉ ở mức thường thương. Hơn nữa, không có giáo dưỡng, lại không biết chừng mực.
Nhược Trần hà tất phải để tâm đến nàng như vậy làm gì?
Còn trong phòng, Viêm Hàn trong lòng càng như có lửa đốt. Chỉ là hắn không có hành sự lỗ mãng, lựa chọn im lặng.
Trận pháp này hắn đã rất quen thuộc. Nếu như xông ra, không hẳn là không có khả năng chạy thoát.
Thế nhưng, khả năng đó lại cực kỳ bé nhỏ.
Về điểm này, Bùi Lâm Phổ cũng biết. Cho nên Bùi Lâm Phổ mới có thể nhàn hạ như vậy.
Đây chính là: Ngươi biết con đường này phải đi như thế nào, cũng biết sẽ phải lội qua bao nhiêu con sông, leo hết mấy ngọn núi mới đến được bến bờ.
Thế nhưng, ngươi sẽ không bơi, cũng sẽ không leo.
Dù sao thì người của Viêm Hàn quá ít. Cho dù biết cách phá trận, hắn cũng không thể làm được.
Đối phương có quá nhiều cao thủ.
Y Nhân đại khái cũng hiểu được đạo lý này. Cho nên cô không cho hắn có cơ hội lâm trận.
Cô phải giúp hắn.
Không chỉ giúp Hạ Lan Tuyết, mà còn giúp hắn nữa.
Ý nghĩ này khiến Viêm Hàn có cảm giác như được trấn an, cho nên, hắn quyết định tin tưởng vào Y Nhân.
“Cẩn thận một chút. Nếu không được, chỉ cần có ta, ngươi cũng không cần phải sợ gì hết.” Chờ cỗ kiệu được đưa đến, lúc Y Nhân chuẩn bị khởi hành, Viêm Hàn ngạo khí dặn dò.
Y Nhân nghiêng qua…, cười cười với hắn.
Dáng tươi cười vô cùng sáng lạn, không hề… lăn tăn lo lắng chút nào.
Viêm Hàn nhận được nụ cười đó, trong lòng cũng an định trở lại.
Ngay cả Đinh Tử và đám thị vệ kia cũng cảm thấy kỳ quái: Người kia rõ ràng là một cô gái hậu đậu, suốt ngày chỉ mơ mơ màng màng. Nhưng vì sao lại có thể tạo cho người khác cảm giác tin cậy an tâm thế này nhỉ?