Quyển 2 - Chương 66: Kiếm thần (1)
Edit: Docke
Bùi Nhược Trần mỉm cười, sóng mắt ôn thiển như ngọc, khiến cho ngươi ta không khỏi cảm thấy thân thiện.
Tiểu Hữu ha ha mà cười ngây ngô vài tiếng, chào thỉnh an rồi chuẩn bị thối lui qua một bên.
Thế nhưng ngay khi lui xuống, Y Nhân đột nhiên kéo hắn lại, xoay người, đưa lưng về phía Bùi Nhược Trần, hạ giọng nói: “Tiểu Hữu, ngươi đem cái này chạy đến ngôi nhà tranh phía trước đi.”
Cô kín đáo đưa cho hắn, chính là tấm hổ phù vừa trộm được.
Tiểu Hữu ngẩng đầu nhìn cô. Lần đầu tiên, trên mặt Y Nhân lười biếng này lại hiện ra vết tích của sự nghiêm túc đến vậy.
Bùi Nhược Trần hình như đã trông thấy, lại tựa hồ như không phát hiện. Thần sắc vẫn như ban đầu, cũng không hỏi tới. Chỉ là trong đáy mắt bỗng xẹt qua một tia buồn bã.
Cô đề phòng hắn.
Bắt đầu từ lúc nào, một cô gái như tờ giấy trắng ấy, lại học được cách phòng bị rồi.
“Y Nhân,” Chờ đến khi cô xoay người lại, Bùi Nhược Trần nhẹ giọng nói: “Không cần dùng tới nữa đâu.”
Y Nhân ngẩn người, “Cái gì không cần dùng?”
“Hổ phù đó, không cần dùng nữa.” Bùi Nhược Trần rốt cuộc đã nhìn thấy, “Ta đến đây chờ cô, chính là muốn ngăn cản cô đem hổ phù đến đó. Đã có người đến cứu Hạ Lan Tuyết đi rồi. Viêm Hàn cũng nhân cơ hội đột phá vòng vây. Nếu như lúc này cô còn mang hổ phù qua đó, không chỉ làm chuyện vô nghĩa, mà còn có thể gây bất lợi cho Lan Tướng quân nữa – - Bất luận là hắn cho cô mượn, hay là cô trộm được, triều đình đều sẽ truy cứu trách nhiệm của Hạ Lan tướng quân.”
“Thế nào mà…” Y Nhân chớp mắt mấy cái, có điểm không hiểu.
“Lẽ nào cô không hiểu sao. Tất cả đều ở trong lòng bàn tay của Hạ Lan Tuyết.” Bùi Nhược Trần dùng giọng cảm thán mà nói: “Hắn đã sớm an bài cả rồi – - Phượng Cửu tiên sinh đã mời được một người đến. Chỉ cần có người đó ở đây, bất luận là vây công gì cũng đều chỉ là phí công vô ích. Cũng bởi vậy mà Hạ Lan Tuyết mới dám theo đuổi Dung Hậu, để bản thân rơi vào hiểm cảnh.”
“Mời được ai?” Y Nhân cũng không hiểu chân tướng gì cả. Chỉ nghe nói Hạ Lan Tuyết không còn nguy hiểm, Viêm Hàn cũng phá vây được rồi, tâm tình liền buông lỏng, thuận miệng mà hỏi.
“Kiếm thần, Lục Xuyên.” Lúc Bùi Nhược Trần nói ra bốn chữ này, trong ánh mắt bỗng lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Ma lực của bốn chữ này, chính là huyền thoại trong cả nước.
Sự tồn tại của hắn được xem là nhân thần.
Nhiều năm trước, từng một người một kiếm bảo vệ quan khẩu Hạp Sơn. Mười vạn đại quân cầm chừng không thể tiến lên, đến cuối cùng chỉ có thể dẹp đường hồi phủ.
Chuyện kể rằng, hắn đã thành kiếm.
Chuyện kể rằng, hắn không thể phá hủy.
Chuyện kể rằng, hắn đã trở thành một huyền thoại.
Thế nhưng, hiện tại, hắn lại xuất hiện, vì Hạ Lan Tuyết mà xuất hiện?
Tin tức này, so với chuyện Hạ Lan Tuyết bị vây khốn, còn chấn động nhân tâm gấp bội.
Nếu như Lục Xuyên muốn giết một người thì không ai có thể kháng cự, không có cách gì kháng cự.
Nếu như, hắn nghe lệnh của Hạ Lan Tuyết…
Hậu quả, càng không thể tưởng tượng nổi.
Y Nhân lại không có nhiều cảm xúc với cái tên này. Chỉ là lúc Bùi Nhược Trần nhắc đến Kiếm Thần, cô đột nhiên nhớ đến Tây Môn Xuy Tuyết.
Là Tây Môn Xuy Tuyết của Thiên Triều sao? Cô có chút hiếu kỳ.
Nhưng Y Nhân còn chưa kịp đem sự hiếu kỳ của mình biểu hiện ra ngoài thì Bùi Nhược Trần đột nhiên rùng mình, vô ý thức mà chắn trước người Y Nhân, trầm giọng nói: “Hắn đến rồi.”
(*Tây Môn Xuy Tuyết là một nhân vật trong truyện Lục Tiểu Phụng của tác giả Cổ Long. Tây Môn Xy Tuyết là một kiếm khách tuyệt đỉnh với hình ảnh của một đại hiệp chuyên mặc áo trắng và là khắc tinh của cái ác. Tây Môn Xuy Tuyết tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất là một người trọng nghĩa khí nhất là tình bạn. Anh ta sử dụng kiếm điêu luyện, chớp mắt có thể lấy mạng đối thủ. Sau này Tây Môn Xuy Tuyết lập gia đình và dần rút lui khỏi giang hồ.)