Quyển 2 - Chương 69: Buông tay (1)
Edit: Docke
Y Nhân vừa có một phen cưỡi mây đạp gió. Gió lạnh quất vào tựa như muốn xé nát da mặt.
Chờ đến lúc cuối cùng cũng đáp được xuống đất, Y Nhân bưng hai gò má, run cầm cập.
Lúc này, cô nghe thấy Lục Xuyên lạnh nhạt nói với một người: “Nữ nhân này nói nhiều quá, ngươi giúp ta giết nàng đi.”
“Sao ngươi không tự mình giết đi?” Đối phương giản dị cười, hỏi. Giọng nói rất êm tai, tựa như một dòng suối bờ sông đang chảy róc rách.
“Ta không giết phụ nữ và trẻ con.” Lục Xuyên hờ hững nói: “Phượng Cửu, ngươi cũng nói quá nhiều lời vô ích rồi đó.”
Nam tử được xưng là Phượng Cửu kia cũng không giận, vẫn chỉ cười lạt, chậm rãi chuyển hướng qua Y Nhân.
Ban đầu, Y Nhân chỉ nhìn thấy mặt nghiêng của một người cao gầy đơn bạc. Mái tóc lấm tấm hoa râm, xõa xuống vai phải.
Chờ hắn quay đầu lại, Y Nhân mới nhìn rõ được: Một thanh niên tướng mạo sạch sẽ lại có chút nhu nhược. Ngũ quan rất lạnh nhạt, tựa như một bức tranh thủy mặc miêu tả cảnh sắc Giang Nam. Dùng lối vẽ tỉ mỉ để lột tả vẻ bề ngoài, lại chậm rãi ngâm thủy, ý cảnh cứ sinh sôi kéo dài.
“Cô gái, ngươi làm sao khiến cho Lục tiên sinh tức giận vậy?” Hắn cười rất ôn hòa. Câu hỏi cũng rất ôn hòa.
“Vì ta hỏi hắn là người ở đâu, có đón dâu chưa.” Y Nhân chớp mắt, rất vô tội mà trả lời: “Hắn không muốn trả lời thì cứ việc không trả lời là được rồi…”
Phượng Cửu mở to hai mắt nhìn cô hết nửa ngày. Sau đó bắt đầu cười sằng sặc. Cười đến nỗi ho khan, nhưng vẫn thở phì phò mà hỏi: “Rốt cuộc ngươi có biết hắn là ai hay không vậy?”
“Thì là Kiếm thần Lục Xuyên.” Y Nhân vô ý thức mà đi đến bên cạnh Phượng Cửu, đang định thuận tay phát vào lưng hắn một cái.
Phượng Cửu ho khan rất nghiêm trọng. Tuy rằng trên mặt hắn không hề có chút vết tích khó chịu nào, vẫn đang cười rất khoa trương. Thế nhưng lại ho khan hết trận này đến trận khác, sắc mặt vốn tái nhợt chỉ trong thoáng chốc đã đỏ bừng lên.
Thế nhưng Y Nhân cũng chưa kịp đến đỡ thân thể Phượng Cửu thì đã bị Lục Xuyên dùng kiếm cản lại.
Chỉ thấy huyền y khẽ nhúc nhích, Lục Xuyên đã vọt đến phía sau Phượng Cửu, dùng ngón tay giữ lấy trường kiếm, vỗ về lưng hắn. Vỗ rất nhịp nhàng, sau đó phụng phịu hỏi: “Đã biết rõ là mình không thể kích động, có cái gì mà buồn cười như thế?”
Hắn tức giận thì biểu tình thật không giống với lúc thường. Cuối cùng là vẻ mặt nghiêm túc, không cảm xúc.
Phượng cửu vẫn cười, nhưng ho khan đã đỡ hơn rất nhiều. Vẻ đỏ bừng trên mặt cũng dần dần lui.
Y Nhân phát hiện. Tình huống của Phượng Cửu cũng có điểm giống với Liễu Sắc. Thế nhưng trên mặt Liễu Sắc lại không có vẻ ôn hòa và mê người như Phượng Cửu.
Bọn họ là hai người vô cùng khác biệt.
Y Nhân vừa phát hiện. Thì ra tướng mạo của Lục Xuyên cũng rất đẹp trai. Nếu như trong lúc chiến đấu, mọi người có thể nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, như vậy sẽ giảm bớt phân nửa lòng sợ hãi rồi. Tuy lạnh như băng nhưng ngũ quan lại tựa như thu nhận được tất cả tinh hoa của tạo hóa vậy. Thật giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc trên băng.
Đứng chung với hắn, Phượng Cửu lại có vẻ bình thường không có gì mới lạ.
Sau đó, Y Nhân lại tiếp tục phát hiện. Nam tử được bao quanh bởi một vòng sát khí ấy, lại dĩ nhiên rất quan tâm đến Phượng Cửu.
Y Nhân nuốt nuốt nước miếng, “Ợ” một tiếng.
Phượng Cửu rốt cuộc hồi phục lại thái độ. Lục Xuyên cũng đã lùi tay về không lộ vết tích, lạnh như băng đứng ở một bên.
“Nói thật, ngươi cũng nên kết hôn rồi đó.” Phượng Cửu cười cười với Lục Xuyên, sau đó cản trước người Lục Xuyên, vẻ mặt ôn hòa hỏi Y Nhân: “Này, ngươi tên gì?”
“Y Nhân.” Y Nhân thành thật trả lời.
Nụ cười trên khuôn mặt Phượng Cửu trong nhất thời lụi tắt, rất thận trọng hỏi: “Chính là Y Nhân của Tiêu Dao Vương phủ?”
“Phải.” Y Nhân gật đầu nói: “Ngươi biết A Tuyết hiện đang ở đâu, đúng không?”