Chương 26: Biến cố
Mạc Tĩnh nheo mắt nhìn khung cảnh phía trước, bây giờ nàng đã biết thế nào là sức mạnh của một quốc gia, một dân tộc. Nhìn không gian rộng lớn trước cửa cung Thiên Long lúc này không còn lấy một chỗ trống, quân lính, mũ giáp, cung tên, giáo mác, đao kiếm, không khí hào hùng lan tỏa dưới ánh trăng làm đêm thu vốn tươi mát, trong lành cũng phải nóng lên hừng hực.
Giữa lòng Hắc Quân hơn ba nghìn Phùng Gia quân co cụm bao lấy Phùng Khải và Lâm Thiên mặt cắt không còn giọt máu.
- Lăng Ngạo Quân ngươi muốn bắt bản Thái Tử cũng không dễ như vậy, ngươi nên biết Long Hạ cũng không kém Tây Long là bao, ngươi muốn gây chiến sao?- Lâm Thiên nhìn tình hình xung quanh cắn răng hướng đến Lăng Ngạo Quân phía xa gào lên, lời nói thì cứng rắn không chịu thiệt, nhưng rõ ràng không che dấu được sự căng thẳng của y.
Lăng Ngạo Quân nghe vậy hừ một tiếng, ánh mắt trở nên sắc lạnh, y chắp tay sau lưng, thẳng tắp đối mắt với Lâm Thiên.
- Sao lúc âm mưu lật đổ Tây Long của Lăng Gia trẫm ngươi không nghĩ đến hậu quả chiến tranh, chẳng lẽ nam nhân Tây Long ta anh dũng, thiện chiến lại cúi đầu nhẫn nhịn để các ngươi muốn cướp thì cướp mà không dám phản kháng sao?
- Tây Long không sợ nhất chính là chiến tranh, các ngươi muốn đánh trẫm đánh cùng ngươi- Lăng Ngạo Quân ngẩng cao đầu, cao ngạo nhìn xuống một đám người không khác gì nhìn con kiến dưới chân bất cứ lúc nào cũng có thể tùy tiện dẫm ch.ết. Lúc này một người luôn lạnh lùng, nội liễm như Lăng Ngạo Quân cũng buông thả để dòng máu dân tộc ăn sâu trong tâm khảm bùng phát.
Mạc Tĩnh phía sau nhìn bóng lưng ngạo nghễ, cao ngất của Lăng Ngạo Quân trong lòng cũng dâng lên cảm giác hào hùng, đúng vậy Tây Long xưa nay luôn nổi tiếng là đất nước anh dũng, thiện chiến, quân đội mạnh mẽ nhất Tứ Cường. Trong lịch sử, để có Tây Long ngày nay, suốt hơn năm nghìn năm tổ tiên đã phải bán mạng trên yên ngựa mới giữ được, nói đến chiến tranh nam nhi Tây Long chưa bao giờ biết lùi bước.
- Đánh! Đánh! Đánh! Đánh!...- Xung quanh quân ngũ ai nấy đều giơ lên vũ khí gào thét theo lời Lăng Ngạo Quân, đây chính là niềm kiêu hãnh của họ, là nam nhân Tây Long chính là không thiếu gan dạ, không thiếu quyết tuyệt.
Lâm Thiên, Phùng Khải, Băng Thiên Việt nghe tiếng hô dậy trời của Hắc Quân cũng biến sắc lùi lại vài bước.
- Phùng gia quân, trẫm lấy tư cách Hoàng Thượng Tây Long Vương triều cho các ngươi thêm một cơ hội, từ ngũ trưởng trở xuống, ngay lập tức bỏ vũ khí đầu hàng sẽ được miễn tội ch.ết, các ngươi nên biết bây giờ các ngươi còn mang theo mạng của gia đình mình.
Lời Lăng Ngạo Quân vừa dứt đã nghe tiếng leng keng, hơn hai nghìn quân Phùng Gia ngay lập tức buông bỏ vũ khí, quỳ xuống.
- Hoàng Thượng thứ tội- Hơn hai nghìn người đồng thanh hô lên, chỉ còn để lại hơn năm trăm người ở giữa, cũng chính là thuộc hạ trung thành của Phùng Khải và người của Lâm Thiên.
- Vây lại- Lăng Ngạo Quân phất tay.
Hơn hai nghìn quân lính nhanh chóng đứng lên cầm lại vũ khí nhưng lúc này chĩa ngược mũi giáo vào giữa, tạo thêm một vòng vây gần nhất, Băng Thiên Việt vốn ở ngoài Phùng gia quân lúc này cũng bị đẩy vào vòng vây, y vẫn im lặng nhìn diễn biến phía trước, hai tay cầm kiếm sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Phùng Khải nhìn vòng vây xung quanh cả người run rẩy suýt nữa thì quỳ sụp xuống. Ai mà ngờ một người đã từng mệnh danh " Chiến Thần" lại trở thành tên nhát gan như vậy. Nói về Phùng Khải cũng không ít sự tích, hắn cũng mất hơn nửa đời người ngồi trên lưng ngựa, rong ruổi khắp các chiến trường, hai lần cứu Đế, vì vậy Phùng Gia được phong Quốc Công, ba đời giữ phong, Phùng Chính Hiên được phong Thế Tử chính là để thừa kế Quốc Công phong hào sau này.
Nhưng vị Chiến Thần xưa đã thay đổi từ khi nhận tước Quốc Công, thay đổi hoàn toàn, vì công lao của Phùng Khải ngày trước Lăng Ngạo Quân cũng không ngừng nhân nhượng, nhiều lần mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không công khai tạo phản cơ hồ đều bỏ qua, nếu không như vậy Phùng gia đã sớm biến mất trên Tây Long. Nhưng đến giờ phút này, có lẽ một Hoàng Đế như Lăng Ngạo Quân đã không còn bất cứ lý do gì để tiếp tục tha thứ.
- Lăng Ngạo Quân...
Không đợi Lâm Thiên gào xong Lăng Ngạo Quân đã giơ tay phải lên, ngay lập tức tiếng hô hùng hậu của quân lính vang lên, không một giây chần chừ di chuyển vòng vây, cung thủ phía sau theo đường đội quân tách ra giương cung tấn công vào trong.
Mạc Tĩnh chớp mắt nhìn diễn biến nhanh chóng phía trước, không khỏi cảm thán, quả là phong cách của Lăng Ngạo Quân, làm việc luôn dứt khoát, nhanh, chuẩn, nếu không phải dụ Băng Thiên Việt ra, có lẽ y cũng không mất thời gian vung nhiều nước bọt giải thích với Lâm Thiên như vậy.
Trước mưa tên không ngừng phóng đến, hơn năm trăm người biến sắc vội vàng vung kiếm đón đỡ. Không hổ là cận thân thuộc hạ của Phùng Khải và Lâm Thiên trước sự tấn công mãnh liệt như vậy mà có thể đón đỡ, nhưng với tình hình này, để xử lý chúng xem ra cũng không mất nhiều thời gian.
Trong đám người co cụm gian khổ chống đỡ, Mạc Tĩnh chợt chú ý đến một bóng đen, dưới mưa tên vô cùng linh hoạt, không phải linh hoạt vung kiếm chắn tên mà linh hoạt luồn lách, ẩn nấp như bóng ma không ngừng phiêu lãng.
- Lăng Ngạo Quân- Mạc Tĩnh chợt gọi.
- Tĩnh Nhi- Lăng Ngạo Quân đang chăm chú xem biến nghe thấy Mạc Tĩnh kêu tên mình cũng nhanh chóng quay lại, tưởng nàng lo lắng còn đưa ra một ánh mắt an ủi.
Mạc Tĩnh vẫn không rời mắt khỏi chiến cuộc, nàng cứng ngắc, khó hiểu nói- Ngươi có thấy Băng Thiên Việt kia giống sát thủ hơn là...
Lăng Ngạo Quân nghe vậy sắc mặt phút chốc thay đổi, nhanh chóng quay lại:
- Đáng ch.ết- Lăng Ngạo Quân không kìm được chửi thề, lời chưa dứt đã phi thân xuống.
Mạc Tĩnh giật mình nhìn theo Lăng Ngạo Quân phi xuống dưới bậc tam cấp, bên dưới vốn là Băng Uyển Nhi được vây trong vòng cận vệ, một tên cận vệ phía trước không biết lúc nào đã quay lại, dưới chân y, Băng Uyển Nhi nằm sấp trên mặt đất, trên lưng cắm một con dao găm chỉ còn chuôi đen nháy lộ ra bên ngoài , máu đỏ tươi nhanh chóng thấm ra áo trắng tạo lên những mảng màu sắc tương phản, kích thích thị giác.
Sự việc diễn ra quá nhanh làm Mạc Tĩnh bất ngờ mà kinh hô ra tiếng, quá nhanh, thật sự không kịp trở tay, tên sát thủ vừa đắc thủ ngay lập tức bị vây trong vòng cận vệ. Lăng Ngạo Quân tức giận muốn phi thân xuống chính tay bắt y, một loạt diễn biến thay đổi trong vòng chưa đến hai lần hô hấp.
- Hắn..- Mạc Tĩnh trợn mắt nhìn dưới đang định nói, bất chợt sống lưng lạnh toát, cảm giác dựng tóc gáy khiến nàng không suy nghĩ nhiều ngả người về phía trước.
- A!- Mạc Tĩnh đau đớn kêu lên, nàng lăn trên bậc thềm, sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn khiến nàng muốn ngất đi.
- Tĩnh Nhi!- Lăng Ngạo Quân đang phi thân xuống, nghe tiếng Mạc Tĩnh vội quay đầu lại lo lắng hô lên, y cắn răng kìm lại quán tính lao về phía trước, một chân chạm vào bậc thềm phía dưới lấy đà quay lại nhanh chóng tiếp được Mạc Tĩnh.
- Tĩnh Nhi- Lăng Ngạo Quân ôm Mạc Tĩnh vào lòng gọi, khi nhìn thấy lưng Mạc Tĩnh thì đột nhiên im bặt, chỉ là cánh tay hữu lực càng thêm siết chặt.
Lăng Ngạo Quân ngước mắt nhìn lên một nam nhân trong y phục thái giám, tay vẫn cầm một thanh kiếm nhỏ bên trên vẫn lưu vết máu, tên kia thấy Lăng Ngạo Quân nhìn lên không nói thêm, mím môi lùi lại hai bước nhanh chóng quay người phi thân vận khinh công bay đi, phía sau y hai người cũng vận y phục thái giám nhanh chóng đi theo, cận vệ Hoàng Gia kịp phản ứng hơn ba mươi người phi thân đuổi theo.
Mạc Tĩnh được Lăng Ngạo Quân ôm trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, đôi mày thanh tú nhăn thành đường, nàng cắn môi kìm lại tiếng kêu đau đớn, quay đầu chỉ thấy một đám người, người chạy ta đuổi.
- Lăng...- Lời chưa nói xong chỉ cảm thấy lạnh buốt lan ra từ lưng, cả người như bị rút hết sức lực, nàng cố giữ lấy y phục của Lăng Ngạo Quân phía trước, nhưng càng nắm lấy lại càng không giữ được gì, mọi thứ càng ngày càng mơ hồ, rồi bên tai nàng chỉ còn lại tiếng gọi của ai đó, văng vẳng, nàng thậm chí còn không biết ai đang nói và nói gì, đến lúc không nghe thêm được gì nữa.