Chương 66: CHƯƠNG 66: CÁI GỌI LÀ TỰ RƯỚC LẤY NHỤC

CHƯƠNG 66: CÁI GỌI LÀ TỰ RƯỚC LẤY NHỤC
Editor: Luna Huang
Vu Tịnh Hoa không đểý tới phản đối của Vu Xá Nguyệt, trực tiếp rút một tờ giấy, cũng đưa tới đưa tới, mà là bản thân mở ra trước mặt của mọi người, sau đó biểu diễn cho mọi người, phía trên là một chữ “Hoa”.


Sau đó cười nói với Vu Xá Nguyệt: “Tam muội muội, không phải làđáp ứng chơi trò chơi sao, cái chữ này thập phần giản đơn a.”


Tuy rằng nàng có chút tiếc nuối không có thể lấy mẫu ngẫu nhiên bốc từ lạ, thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút kỳ thực cũng không thể nói. Kẻ ngu này vài chục năm đều làăn sâu mà sống, chưa từng đọc viết, chữ gì cũng thế thôi. Chính là xuất phát từ lo lắng như vậy, nàng mới quyết định tổ chức cái trò chơi này cho mọi người chơi.


Vu Xá Nguyệt suy tư một chút, trong đầu trong nháy mắt có vô số câu thơ.


Vu Tịnh Hoa thấy Vu Xá Nguyệt không nói chuyện, còn tưởng rằng nàng là làm khó, trong lòng càng thêm đắc ý, không ngừng cố gắng (Nhìn có chút hả hê) khuyên nhủ: “Tam muội muội chớ khẩn trương a, tùy tiện nói vài câu làđược, đừng sợ.”


Triệu Mạt Nhi hết sức phối hợp Vu Tịnh Hoa, cũng là cười khanh khách nói: “Đúng vậy, bản thân chúng ta vui đùa một chút, cũng sẽ không yêu cầu quá tinh tế. Tam tiểu thư ngươi tùy tiện nói một chút, chúng ta cũng không phải là làm khó ngươi. Dù cho văn thải của chúng ta không được, mấy vị công tử bên kia cũng đều đọc đủ thứ thi thư, nói không chính xác còn giúp ngươi sửa đổi một chút.” Nàng nói, mị nhãn nhìn về phía chúng vị công tử tiểu thư.


available on google playdownload on app store


Trước cùng Vu Tịnh Hoa cùng đi bên hồ mấy người cũng đều theo phụ họa.
Hàn Y nhất phó xem kịch vui, hắn ghé vào bên tai Ngự Cảnh nói, “Sách ~ Vu nhị tiểu thư này khí lượng rất nhỏ. Bất quá ngươi
nghe nói không, có người nói vị Vu tam tiểu thư này sỏa vừa khỏi, tấm tắc…”


“Phản chính cũng không biết là ai có thể làm nhục ai.” Ngự Cảnh nói, thuận lợi đoạt cây quạt của Hàn Y quạt cho mình.
Hàn Y nhướng đầu mày, thấp giọng hỏi hắn: “Yêu ~ ngươi không phải nói Vu tam tiểu thư thật đúng là có thể làm được thơ?”


Ngự Cảnh không nói gì, Hàn Y liền nhiều hứng thú tiếp tục nhìn Vu Xá Nguyệt.


Thế nhưng Vu Tịnh Hoa có thể nghĩđến Vu Xá Nguyệt chưa từng xem qua sách, những người khác đương nhiên cũng nghĩ ra được. Cũng có mấy tiểu thưđều cảm thấy trò chơi này có chút làm khó Vu Xá Nguyệt, nhưng các nàng bây giờ là giao lưu tỷ muội nhà mình, tùy ý xen mồm vào không tốt.


Vu Xá Nguyệt chờ Vu Tịnh Hoa cùng Triệu Mạt Nhi nói xong “Lời hữu ích”, sau đó mới dựa vào phía sau một chút, không khống chếđược chân bắt chéo buồn bã nói: “Nếu các vị khoan dung với ta như thế, ta đây tùy tiện nói a.”
“Vu tam tiểu thư ngươi liền nói đi, vô sự.”


Vu Xá Nguyệt suy nghĩ một chút nói: “Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tướng thân. Cử bôi yêu mình nguyệt, đối ánh thành tam nhân.”
Nàng vừa nói xong, xung quanh liền an tĩnh lại, không một người nói chuyện. Vu Xá Nguyệt lại bổ sung một câu: “Ta qua chưa?”


Vẫn là không một người nói chuyện, bầu không khí cực kỳ quỷ dị. Vu Xá Nguyệt cóđiểm buồn bực, nàng quay đầu, chỉ thấy hai mắt Vu Tịnh Hoa bốc hỏa chặt chẽ nhìn mình chằm chằm. Trong lòng nàng bỗng nhiên hiện lên một cái ý niệm trong đầu: Lẽ nào… Đám người này nghe qua bài thơ này?


Trong khoảng thời gian đến tướng phủ này, Vu Xá Nguyệt xem qua rất nhiều chế tác của triều đại này, nhưng không đểý một loại văn học, cho nên nàng lúng túng giảng hòa nói: “Làm, làm sao vậy? Vừa rồi ta tùy tiện nói, không được ta làm lại lần nữa…Loạn hoa tiệm dục mị nhân nhãn, thiển thảo tài năng một mãđề. Cái này thì sao?”


Vu Xá Nguyệt nói xong, khóe mắt thoáng nhìn mấy công tử bên kia mặt mặt tư dò xét. Nàng cóđiểm không xác định, không phải chứ? Bạch Cư Dịch cũng nhận thức?


Xuyên qua tướng phủ hơn một tháng, Vu Xá Nguyệt lần đầu tiên cảm giác mình khống chế không được tràng diện. Nàng kiên trì còn nói: “Vậy, cảm thì hoa tiên lệ, hận biệt điểu kinh tâm?”


Vừa nói xong câu này nàng liền hối hận, nếu như Lý Bạch biết, chẳng lẽ còn chẳng lẽ còn Đỗ PhủĐỗ Phủ? Tại sao phải nâng Đỗ Phủ?
Vu Xá Nguyệt thở dài một tiếng, vốn là lười biếng cho nên mới đạo thơ, hiện tại xem ra… Nàng vẫn là tự mình nghĩ một chút.


Lúc này, bỗng nhiên có một công tử hỏi: “Tam tiểu thư, ngươi trải qua tư thục? Hoặc là thỉnh qua tiên sinh, xin hỏi danh hào của tiên sinh?”
Lời này của hắn hỏi xong, mọi người cũng rốt cục bắt đầu tấm tắc tán thán: “Tam tiểu thư thật nhanh thật nhanh a!”
“Ta cảm thấy rất lợi hại…”


“Liên tục ba bài, mỗi bàu đều là tác phẩm tuyệt thế xuất sắc a!”
Nghe đến mấy cái này, Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên, nguyên lai… Không phải là lộ a?
Bên kia Hàn Y xem trò vui mở mắt thật to, tấm tắc nói: “Ôi ~ nàng có thể a ~”


Ngự Cảnh còn lại là cười cười, hắn nhìn ra được biểu tình lúng túng vừa rồi của Vu Xá Nguyệt không giống như là giả bộ a, nàng thật đúng là thú vị.


Nghe mọi người tán thưởng, Vu Tịnh Hoa từ lúc mới bắt đầu khó có thể tin, biến thành trong cơn giận dữ. Điều này sao có thể a? Nàng hoàn toàn không thể tin được, Vu Xá Nguyệt làm sao có thể làm ra thơ tốt như vậy? Hơn nữa còn là liên tiếp ba bào?


Nàng vốn là hy vọng Vu Xá Nguyệt mất mặt trước mặt mọi người, hoặc là… Có thể như lần trước, biết mình làđùa giỡn nàng sẽđộng thủđánh người. Nhưng… Nàng thế nào làm được? Không, nàng không nên biết làm thơ!


Lúc này, trong đầu Vu Tịnh Hoa hiện ra tất cả tân thù cựu thù với Vu Xá Nguyệt. Nàng bỗng nhiên lên giọng, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi làm sao có thể làm thơ?”
Nàng gọi như thế, người chung quanh đều ngạc nhiên nhìn về phía Vu Tịnh Hoa.
Vu Xá Nguyệt cười nhạt vấn: “Ta đây vì sao không thể biết?”


Vu Tịnh Hoa trừng hai mắt, lý trực khí tráng nói: “Ngươi trước đây phân minh chính là một kẻ ngu si, một ngày cũng không cóđọc qua sách! Làm sao có thể biết làm thơ! Ngươi nói, những thứ này đều là ngươi lấy ởđâu!”
Nàng nói xong, mọi người lại đều nhìn về Vu Xá Nguyệt.


“Nga ~ nhị tỷ tỷ còn biết ta chưa đọc qua sách a ~ ngươi nói ta có sao chép không… Ta còn có thể sớm biết nhị tỷ tỷ lấy đề mục cho ta?” Vu Xá Nguyệt vẫn luôn thích loại người hết đau liền quên này như Vu Tịnh Hoa.


Một câu nói này của Vu Xá Nguyệt ế trụ Vu Tịnh Hoa. Trong lòng Vu Tịnh Hoa vững tin Vu Xá Nguyệt là chép, nhưng nàng muốn Vu Xá Nguyệt không có thực lực đó, rồi lại cái gìđều nói không nên lời.


Triệu Mạt Nhi rất sợ Vu Tịnh Hoa chiêu hắc cho mình, nên mau dậy khuyên giải: “Ai nha, Tịnh Hoa ngươi đừng như vậy. Tam tiểu thư vừa nhìn chính là… Kỳ nữ tử a. Bất quá cũng đúng, tam tiểu thư vừa vặn làm thơ hay như vậy. Thật, thực sự là bảo chúng ta không tưởng được. Bằng không Vu tam tiểu thư làm thêm hai bài, để mọi người chúng ta tiêu thất cảm giác đi.”


“Phản chính tam tiểu thư có năng lực này, sợ cái gì.”
“Hình như cũng là có chuyện như vậy…”
(Luna: Câu này dường như không liên quan gì cả)


Mấy kẻ hát đệm đều phụ họa, thấy Vu Xá Nguyệt thật vỗ tay trầm trồ khen ngợi Triệu Mạt Nhi, Triệu Mạt Nhi cam tâm làm tuỳ tùng của Vu Tịnh Hoa thực sự là lãng phí nhân tài a! Nói là khuyên, phân minh vẫn là giựt giây để cho nàng làm thơ ssi!


Vu Tịnh Hoa cũng rốt cuộc mới phản ứng, Vu Xá Nguyệt lại không thể thật sự có văn thải, vội vã thay đổi thái độ giải thích: “Tỷ tỷ ta chỉ là, chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.” Nàng muốn nỗ lực đổi một sắc mặt tốt, thế nhưng ngũ quan thập phần nữu khúc.






Truyện liên quan