Chương 94: CHƯƠNG 94: NHÂN LOẠI NGU XUẨN

CHƯƠNG 94: NHÂN LOẠI NGU XUẨN
Editor: Luna Huang
Phủ y vừa tiến đến nhìn thấy Thanh Hạnh nằm dưới đất, không nói hai lời mang theo dược sương trước hết chẩn trị cho Thanh Hạnh.
Lão phu nhân ngạc nhiên chỉ vào bọn họ, “Này, này…”


Vu Xá Nguyệt lập tức thừa nhận, “Phủ y là Nguyệt nhi bảo Ti Ti đi thỉnh, lúc tiến viện ta thấy Thanh Hạnh như vậy cũng không biết là có thể sống hay không, liền cùng Ti Ti nói đi trước mời tiên sinh. Vạn nhất có thể cứu trở về chẳng phải là rất tốt sao.”


Một phần xấu hổ lan tràn ở trong không khí, Triệu di nương nhắm mắt lại nói: “Ai, xấu hổ.”


Tuy rằng nói ra khỏi miệng chỉ có Triệu di nương, nhưng những người khác sao không phải lúng túng. Bọn họ tiến viện quang cố tìm có quỷ quái quấy phá hay không, thậm chí cũng không có chúý trong viện này vốn là còn tỳ nữ của nàng.


Vưu kì Vu Tịnh Hoa cùng Mạnh Như Tuyết, tựa hồ làđánh đòn cảnh cáo đả mông. Mới vừa rồi hai người này mỗi người vì Thanh Hạnh khóc ch.ết đi sống lại còn muốn đòi công đạo, căn bản là không có nghĩ phải cứu nàng a.


Vu Tịnh Hoa trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt, sắc mặt của Bạch Liên lúc này là tái nhợt như giấy dầu, chuyện này phát triển hoàn toàn với nàng nghĩ a! Đây là có chuyện gì, tử thi này đến cùng đi đâu a!


available on google playdownload on app store


Phủ y tr.a xét một phen, rất nhanh liền kết luận nói: “Trúng Long Cân hương, hút vào dần dần đình chỉ hô hấp. Bất quá bây giờ còn có thể cứu sống. Ai…Hãn Ngưu thảo đâu?” Trong rương hắn lục tới soát lui cũng tìm không được.”


“Chỗ bần đạo có chút dùng để làm phép.” Vịđạo sĩ kia bỗng nhiên tiến lên hỗ trợ.
“Đa tạ.” Phủ y nhận lấy, nhanh lên xé nát phối dược.


Đạo sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Khách khí, bần đạo mới vừa rồi cũng có thể liếc mắt nhìn nàng còn sống hay không.” Đạo sĩ kia cũng không dễ dàng, vẫn bị lão phu nhân đè nặng Mạnh Như Tuyết thúc giục, cũng đã mất đi lực phán đoán.


Phủ y khuyên giải an ủi hắn, “Người không chuyên công y thuật, khả năng tr.a xét cũng vẫn là không phân rõ.”
Thấy hai người này bắt đầu cứu trị Thanh Hạnh, trong lòng Vu Tịnh Hoa khẩn trương, nàng chặt chẽ nhìn chằm chằm phủ y cùng đạo sĩ bận việc, không biết là hy vọng nàng ch.ết hay hy vọng nàng sống.


Cùng biểu lộ quái dị của Vu Tịnh Hoa, Mạnh Như Tuyết cũng đầy mặt mừng rỡ, mặc kệ thế nào nàng là coi trọng Thanh Hạnh. Vu Xá Nguyệt cảm thấy phản ứng của đôi nương nữ này như thế, thật đúng là thú vị.


Ngay lúc trị liêu Thanh Hạnh, Vu Xá Nguyệt ngã xuống Bạch Liên hỏi: “Ngươi thấy nàng ngã xuống, liền biết nàng là ch.ết? Khí trời nóng như vậy, bình thường không phải nên cho là nàng bị cảm nắng sao? Ngươi thế nào không tìm người cứu nàng.”


Bạch Liên thập phần sợ, nàng đã cảm thấy Vu Xá Nguyệt tựa hồ làđã nắm bản thân trong tay, sợ hãi nói: “Ta, ta là bị sợ hãi, nghĩ lầm nàng là…”


Vu Xá Nguyệt tiếp tục truy vấn, “Ta sáng sớm đi ra đến Ngưng nhi cũng không mang theo, nàng cũng không biết ta đi chỗ nào, ngươi làm sao sẽ biết đi xa như vậy tìm chúng ta.”


Nàng hỏi lên như vậy, mọi người rốt cục đã nhận ra sai. Vu Hàn Thiên chỉ cảm thấy là bị một tỳ nữ làm rối, hắn hắn một bước hất Bạch Liên xuống mặt đất, giận dữ hỏi nàng “Hôm nay ngươi nếu nói không rõ, theo tội danh lấn chủ xử trí ngươi!”


Vu Tịnh Hoa cũng là lại càng hoảng sợ quên khóc mất, Vu Âm Nhi trốn ở phía sau Triệu di nương.


Bạch Liên quỳ trên mặt đất bụm mặt khóc ròng nói: “Nô tỳ không có a! Nô tỳ hôm qua chợt nghe thấy bên kia lập đài… Thế mới biết phương hướng. Vừa Thanh Hạnh ngã xuống, còn tưởng rằng nàng là bất ngờ ch.ết a! Nô tỳ không phải cốý không cứu a!”


Vu Xá Nguyệt quay đầu lại hỏi phủ y: “Tiên sinh, Thanh Hạnh còn có thể sống chứ.”
Phủ y một bên phối dược một bên gật đầu, “Chắc là sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp.”


Vu Xá Nguyệt cười ý vị thâm trường, “Vậy thật sự là quá tốt! Chờ Thanh Hạnh tỉnh, trực tiếp hỏi nàng là ai đã hạ thủ thì tốt rồi. Còn tìm cái quỷ a thần a gì, phân minh chính là người làm!”


Bạch Liên một cái té trên mặt đất, thân thể run dữ dội hơn. Như vậy tràng cảnh, mọi người cũng đều đoán được đại khái.


Vu Hàn Thiên trước cũng tưởng quỷ quái quấy phá, hiện khi biết là người làm, hắn liền khôi phục quảđoán cùng thanh minh của thừa tướng. Chuyện sau đó không cần Vu Xá Nguyệt, hắn liền bản thân hành động.


Bên kia phủ y vừa đứng dậy, Vu Hàn Thiên lập tức hỏi: “Y theo tiên sinh thấy, người cảm thấy tỳ nữ này là bị hại như thế nào?”


Phủ y thần sắc trầm trọng nói, “Loại hương này cùng Mông Hãn dược có một dạng tác dụng, đều có thểđổ vào khăn che miệng mũi người khác. Bất quá Mông Hãn dược chỉ có thể gây tê, còn Long Cân hương là có kịch độc, coi như là ngừng thở cũng khó mà chống đối. Hơn nữa người trúng độc rất nhanh mất đi hô hấp, giống như vậy nên cũng sẽ bị tưởng làđã ch.ết. Hơn nữa… Thứ này rất đắt.”


Nghe được hai chữ rất đắt này, trong lòng mọi người đều cũng có dự cảm gì. Nhãn thần Vu Hàn Thiên âm trầm, “Vậy ngài cảm thấy chắc là dưới tình huống nào hạđộc?”


“Chắc là bị người bỗng nhiên bịt miệng mũi dẫn đến trúng độc, hơn nữa lúc Thanh Hạnh cô nương ngã xuống, tam tiểu thư rất nhanh gọi ta tới, bằng không là không kịp. Ta còn muốn mở một dược phương, mới có thểđiều dưỡng nàng.”


Vu Hàn Thiên trầm mặt gật đầu, xua tay bảo Ti Ti tiễn phủ y trở về hốt thuốc. Lại phân phó sai vặt khiêng xuống an trí Thanh Hạnh, lại cho đạo trưởng hồi viện tử nghỉ ngơi.


Đạo trưởng kia cũng rõ ràng, chuyện hàng yêu tróc quỷ của hắn đã làm xong, kế tiếp đó là chuyện nhà của đại môn đại hộ nhân gia. Đạo líđối nhân xử thế này có thể sánh bằng yêu ma quỷ quái dọa người hơn, đạo sĩ tự nhiên là không kịp chờđợi ly khai.


Tiễn xong ngoại nhân, Vu Hàn Thiên lần thứ hai đi tới trước mặt Bạch Liên đang quỳ, trên mặt Bạch Liên còn mang theo dấu sưng đỏ, sợđến không ngừng lui về phía sau.
Trên người Vu Hàn Thiên tản ra khíáp cực thấp, cư cao lâm hạ nhìn Bạch Liên nói: “Ngươi nói đi, đến cùng chuyện gì xảy ra.”


“Thật không phải là nô tỳ a, nô tỳ thực sự… Đã nhìn thấy tự mình nàng ngã xuống…” Bạch Liên bắt đầu liều mạng dập đầu, giùng giằng hơi tàn.


Nhưng Vu Xá Nguyệt ở một bên cười bổđao, “Nhưng nhất định là phải có người hạđộc a, ta nhớ kỹ ngươi đã nói, Thanh Hạnh qua đây trong viện này chỉ một mình ngươi, đúng không.”


Bạch Liên ngừng lại, lúc đó nàng vì sao phải cường điệu như vậy a, thực sự là lấy tảng đáđập chân của mình!


Vu Xá Nguyệt tiếp tục kích thích nàng nói: “Đó là ngươi không nói cũng không có việc gì, chờ Thanh Hạnh tỉnh không phải tốt sao, hỏi nàng một chút rốt cuộc là ai hại nàng, nhất thời nửa khắc chúng ta vẫn là chờđược.”


Bạch Liên biết mình là không đường có thể lui, Khương Tình Tuyết thâm căn cốđế nàng cắn không được cũng không dám cắn, nên nếu thật chờ Thanh Hạnh tỉnh nói ra chút gì, nàng vẫn là rơi vào tội sát nhân! Nếu không phải có thể vào hôm nay, lập tức ban đảo Vu Xá Nguyệt, vậy nàng tiêu rồi.


Bạch Liên bỗng nhiên cắn răng nghiến lợi nói, “Lão gia, phu nhân! Nô tỳ, nô tỳ cho rằng Thanh Hạnh ch.ết bất đắc kỳ tử… Đều là bởi vìđã từng nhìn thấy qua dưới vườn hoa có tử thi a!”
Nhãn thần Vu Hàn Thiên sắc bén: “Ngươi nói cái gì tử thi!”


Mọi người kinh ngạc, khẩn trương nhìn về phía Vu Xá Nguyệt. Mới vừa rồi còn nói là người làm, lúc này lại kéo trở về?






Truyện liên quan