Chương 121: CHƯƠNG 121: CHỈ THẤY NGƯỜI MỚI CƯỜI
CHƯƠNG 121: CHỈ THẤY NGƯỜI MỚI CƯỜI
Editor: Luna Huang
Đây chính là một tháng qua, những người này lần đầu tiên rất cung kính nói chuyện với mình. Vu Xá Nguyệt cười hỏi: “Nga ~ nếu không phải làđiều nghiên địa hình, vậy các ngươi ở dau phòng ta làm cái gìđấy.”
“Ta, chúng ta…” Hai người này nâng đầu lên, không rõ nhìn nhau một mắt “Chúng ta là…”
Che miệng che miệng cười nói: “Nhìn một cái các ngươi như vậy, giống như tình nhân nhỏ cầu tứ hôn.”
Triệu Văn nhìn về phía Vu Xá Nguyệt hai mắt rét run, tựa hồ làđược chỉđiểm, nhãn tình hắn sáng lên, lập tức có lý do: “Dạ dạ dạ, nô, nô tài… Nô tài cùng Thành Hải… Là, là lưỡng tình tương duyệt….”
“A?” Vu Thành Hải kinh hô một tiếng.
Triệu Văn che miệng của Vu Thành Hải nói: “Nên, nên, bình thường đến, đến sau phòng… Tâm sự…” Hắn vốn muốn nói tư hội, thế nhưng thật làác tâm nói không nên lời, vẫn là bình thường nói chuyện phiếm.
Kỳ thực Triệu Văn cũng là nói chuyện trái lòng, thế nhưng so với xử phạt việc trộm đạo tài vật của chủ tử, ám sấm khuê phòng tiểu thư nghiêm trọng như vậy, hắn tình nguyện ác tâm bản thân một chút.
Vu Thành Hải đã hoàn toàn ngớ ngẩn, mấy nha hoàn ma ma cũng là vẻ mặt dại ra, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
Vu Xá Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, “Nga ~ là như thế này a ~”
Chuyện này quả thực quá kính bạo, nhất làđối với những các cô nương chưa gả người này mà nói, quả thực, đơn giản là nhục nhã a. Ba nha hoàn kia đã là sắc mặt đỏ bừng rồi, coi như là Thường ma ma một đống tuổi cũng hết sức khó xử.
Nhưng tam tiểu thư bọn họ cũng vẻ mặt thấy nhưng không thể trách, thậm chí còn thậm chí còn hỏi: “Thực sự là khổ cực a, còn phải tránh tai mắt của người, vậy nếu có muốn ta giúp các ngươi một chút? Nếu không ta đến nói cùng mẫu thân, ngoại lệ thành toàn các ngươi ——”
Vu Thành Hải sợđến đầu đầy mồ hôi, nhanh lên xua tay cự tuyệt “Không không không, không cần… Ta không cần nam nhân…”
Triệu Văn lập tức tiếp lời Vu Thành Hải, “Liền, đúng vậy a, không cần… Cảm tạ hảo ý của tam tiểu thư. Dù cho trong lòng mới nô tài có, có nam. Nhưng nô tài vẫn là muốn nối dõi tông đường, sau này cũng muốn chặt đứt ý niệm trong đầu.”
Vu Xá Nguyệt rốt cục hài lòng, “Nếu như vậy, vậy các ngươi cũng không phải kẻ trộm ~ yêu đương vụng trộm tuy rằng không tốt lắm, nhưng là không đáng phạt a.”
“Vâng, đa tạ tiểu thư khai ân…”
Ngữđiệu của Vu Xá Nguyệt buồn bã nói: “Xem ra kẻ trộm này thật đúng là lợi hại, dĩ nhiên tránh được mắt tất cả mọi người chạy vào ~ trộm lại đi ra ngoài, có chuyện như vậy sao?”
Nàng vừa nói như vậy, Thường ma ma cùng hai sai vặt đều nhanh lên nói phải. Một đám người đảm đương một tội danh thất trách vẫn là nhẹ một chút. Tràng diện chủ tớ như vậy, cùng lúc đầu kém khá xa. Khóe miệng Ngưng nhi cầu cười, vẫn là tiểu thư có biện pháp, luôn có thể trịđược đám người kia.
“Nhưng là ai có thân thủ giỏi như vậy, cư nhiên có thể tránh thoát ánh mắt của những người chuyên cần như các ngươi, chuyên cần, chân thành?” Vu Xá Nguyệt nặng giọng nói ‘chuyên cần chân thành’, thập phần nguy hiểm.
“Này… Nhất định, nhất định là tiểu tử nào mưu đồđã lâu…” Triệu Văn nói, dùng sức siết nắm tay. Trong lòng hắn dâng lên ý niệm nhìn có chút hả hê, dù cho ác tâm mình cũng không quan hệ, phản chính căn phòng của Vu Xá Nguyệt bị người xông, có danh tiếng xấu cũng là nàng.
Nhưng Vu Xá Nguyệt muốn biết những thứ tựđắc này, nàng khoát khoát tay, Ngưng nhi hiểu ý, xoay người vào nhà lấy lông chim ra, đưa cho Vu Xá Nguyệt nói: “Tiểu thư.”
Nô bộc nhìn thấy lông chim thập phần vô cùng kinh ngạc, Vu Xá Nguyệt còn lại là cười cười, “Yêu, xem ra là chim bay vào được lấy đi đồ biết phát quang.”
“…” Sắc mặt của Triệu Văn đỏ lên hầu như muốn chất vấn. Cũng chỉ là chim mà thôi! Cư nhiên thật coi có kẻ trộm một dạng thẩm bọn họ nửa ngày, quả thực chính là khi dễ người! Thẩm vấn còn chưa tính, còn nói hắn là kẻ trộm, làm cho hắn thừa nhận mình làđoạn tụ chi phích! Đây, sau này hắn thế nào ở lại tướng phủ a! Chẳng phải là tất cả sai vặt đều phải tránh hắn sao!
“Nếu là chim thì thôi đi, bất quá chim lấy chút đồ trang sức mà thôi, các ngươi… Sẽ không cần tìm kẻ trộm nữa.” Vu Xá Nguyệt cười không dậy sóng, nàng nói như vậy cũng làđoạn tuyệt lộ số những người này nói mò ra ngoài.
“Vâng.” Thường ma ma là người thứ nhất đáp ứng.
“Được rồi, sau này nên làm cái gì thì làm cái đó, lúc nào, nên xuất hiện ởđịa phương nào, chính các ngươi rõ ràng trong lòng. Chỉ cần các ngươi đều giữ khuôn phép, ta tự nhiên cũng sẽ không oan uổng các ngươi. Không có chuyện gì tản đi, viện tử của ta nếu lại có cái gì không cần có, chớ nói các ngươi không có cách nào khác mưu sinh trong tướng phủ.”
“Dạ dạ dạ, nô tài hiểu rõ.” Những người này ứng lời, đều lui xuống.
Triệu Văn cắn răng ám trừng mắt Vu Xá Nguyệt, Vu Thành Hải kéo ống tay áo của hắn một cái, đểánh mắt kia chớ xung động. Triệu Văn nặng nề xả giận, cũng đi ra ngoài.
——
Vu Xá Nguyệt đứng dậy trở về phòng, trên giường trái lại còn sạch sẽ, nhưng nàng vẫn là xốc một cái mới ngồi xuống, quỷ biết người nọ làm gì chưa.
Ngưng nhi đi theo vào, nàng do dự muốn hỏi có nên thu thập gian nhà hay không.
“Tiểu thư, chúng ta vẫn là không có tìm được kẻ trộm kia a. Thực sự không đi nói một chút với lão phu nhân sao?”
“Nói cái gì, chẳng phải chim tiến đến phòng ta bay một vòng sao?” Vu Xá Nguyệt dựa vào trên giường, nhắm mắt dưỡng thần nói: “Thu thập phòng đi, thứ nào rửa được thì rửa, để Ti Ti Tiểu Linh hảo hảo lau một chút. Việc này không cần phải đi tìm lão thái thái, không sai biệt lắm ta biết là ai.”
Bắt một tiểu lâu la cóý nghĩa gì, nàng muốn câu cá lớn. Lưới hễ vớt lên, con tôm nhỏ này cũng sẽ không chảy được ra ngoài.
“Ân…” Ngưng nhi nhức đầu, bắt đầu dọn dẹp. Kỳ thực nàng biết không sai biệt lắm, vừa nói tiểu thư các nàng muốn làm thạch điêu, công cụđã không thấy tăm hơi, nhất định là mấy chủ tửđố kị tiểu thư nhà nàng.
Nếu tiểu thư dựđịnh tự hành giải quyết, nàng kia cũng không cần nói nhiều, phản chính tiểu thư luôn luôn có chủý.
Vu Xá Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, nghe thanh âm Ngưng nhi đi lại trong phòng, trong lòng âm thầm suy tư. Người đến viện tử của nàng nên phân thật nhiều người, lần này là một người thường thân thủ tốt một chút, giấu diếm được các nô tài rời rạc còn chưa phải quá khó khăn, vậy cũng chính là mấy mấy phụ nhân tìm xui cho nàng mà thôi, bất túc vi cư.
Nhưng trước rình coi nàng, còn cóđưa tờ giấy… Đều là cao thủ, chính là không biết hai người này có phải là một không.
Có lẽ những người đó vẫn chờ nàng gây ra âm hưởng, nhưng phỏng chừng đều phải thất vọng a.
——
Vu Xá Nguyệt không có hạ lễ, cũng mất công cụ, liền không còn có yêu nga gì xuất ra được ——đại khái cũng không có gì có thể tiếp tục gặp chuyện không may nữa.
Từđây đến lúc diễn ra bách hoa yến, cũng còn toán tường an vô sự.
Sáng sớm ngày tổ chức bách hoa yến.
Thời gian sắp tới, Vu Tịnh Hoa là người thứ nhất đi ra ngoài. Nàng dẫn theo hai nha hoàn, Thanh Hạnh ôm hạ lễ cho nàng. Mạnh di nương còn tự tiễn nàng đến cửa, một đường dặn nàng biểu hiện tốt một chút.
Vu Tịnh Hoa một thân sặc sỡ loá mắt, vốn là cô nương xinh đẹp hiện tại càng đoạt nhãn cầu của người khác. Tư thái cả người nàng so với thưòng lui tới trầm ổn trang trọng, tựa hồ cấm túc cũng học được không ít thứ. Đối với lải nhải của di nương bên cạnh, cũng chỉ là nhẹ giọng đáp lời.
Vu Tịnh Hoa mấy người đứng ở bên cạnh xe ngựa không đợi bao lâu, Vu Lệ Hương cùng Liễu di nương cũng rất nhanh thìđi ra. Vu Lệ Hương lần này cũng mang hai nha hoàn, nàng một thân cẩm y hoa phục, trình độ xinh đẹp cùng Vu Tịnh Hoa tương xứng. Trên người hai người này mang đồ, đều làđồ trang sức Khương Tình Tuyết chế tạo.
Trang dung trên mặt của Vu Lệ Hương đặc biệt dày đặc, nhìn như là nữ nhân ba mươi tuổi. Trang dung căn bản không thích hợp tiểu cô nương tuổi còn nhỏ như nàng, có thể nhìn ra được, phấn dày che đốm hồng còn sót lại trên mặt.
Thật là kỳ quái, hoa đào tiên nên mau khỏi mới đúng, thế nhưng đến chỗ nàng không chỉ có không tốt, trái lại còn càng ngày càng nghiêm trọng. Vì tham gia bách hoa yến, nàng phải liều mạng che đậy.
Vu Tịnh Hoa thấy Vu Lệ Hương khoa trương, rốt cục nhẫn không được xuy cười một tiếng, cười nhạo còn không ưu nhã lấy khăn tay che miệng, đưa tới một cái liếc mắt của Liễu di nương.
Liễu di nương lười đểý nàng, đó bất quá là phong nha đầu mỗi ngày phạm sai lầm mỗi ngày bị cấm túc mà thôi, nàng xoay người thấp giọng căn dặn nữ nhi mình: “Ngươi nhớ kỹ, nghìn vạn lần chớ gãi.”
“Ta biết… Thế nhưng quá khó tiếp thu rồi.” Vu Lệ Hương vặn mi, luôn cảm thấy trên mặt có như có tiểu trùng tửđang bò một dạng, nàng liền sắp không nhịn được, đặc biệt tưởng nhớđưa tay gãi mặt một cái. Không cho gãi, bấm một cái cũng không cho nữa sao?
“Ngươi nhịn một chút, ngươi suy nghĩ một chút a, chuyện lớn như vậy! Có thể gả một quý nhân hay không liền xem lần này rồi.” Liễu di nương sốt ruột “Mẫu nữ chúng ta đều trông cậy vào ngươi gả cho người nào.”
Vu Lệ Hương cắn răng nói: “Vậy được rồi! Ta chịu đựng!”
Nhóm người đều tự vừa nói chuyện vừa chờ, mắt thấy đãđến giờ Thìn, Vu Lưu Vân mới từng bước đi ra. Ngày một khắc nàng bước ra đại môn, tất cả mọi người cảm thấy sáng ngời trước mắt. Mặc dù là Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương, cũng là khó có thể khống chế tâm tình hâm mộ.
Vu Lưu Vân không mặc quá mức diễm lệ tục khí, một thân đạm hoàng quần dài cùng phối sức màu đỏ hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, chân nhẹ chéo như từ trong họa bước ra. Trên mặt nàng biểu tình đạm mạc, càng có vẻ cao quý, phảng phất như Thiên Tiên không ăn lửa khói nhân gian.
Khương Tình Tuyết đi ở bên người nàng cũng khó màđoạt lấy nửa phần danh tiếng của nàng.
Mạnh di nương cùng Liễu di nương đều tự dắt nữ nhi nhường một bên, Vu Lưu Vân cùng Khương Tình Tuyết tương dắt đi qua trước mặt các nàng.
Mạnh di nương không cam lòng cúi đầu, Liễu di nương còn lại là nhịn không được nhìn chằm chằm vào Vu Lưu Vân.
Nhìn một cái, người và người khác biệt lại lớn như vậy. Nếu là nàng cũng sinh được trong nhà loại địa vị này của Khương thái công, vậy nàng cũng phải là phu nhân một nhà. Nữ nhi của nàng hà tất khúm núm… Lão thiên gia thật đúng là không công bằng a.
Thời gian Vu Lưu Vân kinh qua các nàng nghiêng đầu liếc mắt một cái, khi nhìn thấy thân trang phục của Vu Lệ Hương liền nhíu đầu mày, “Mặt của tứ muội muội đã khỏi?”
Khương Tình Tuyết nghe vậy, cũng là dừng bước nhìn lại.
Vu Lệ Hương đang muốn oán giận bệnh sởi trên mặt không chịu biến mất, Liễu di nương vội vàng đoạt câu chuyện: “Khỏi rồi khỏi rồi! Nhiều nhất còn một hai đốm đỏ chưa khỏi hẳn, che được cũng không có gìđáng ngại!”