Chương 123: CHƯƠNG 123: VẪN LÀ MỖI NGƯỜI MỘT NGÃ ĐI
CHƯƠNG 123: VẪN LÀ MỖI NGƯỜI MỘT NGÃ ĐI
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt mở mắt ra nhìn các nàng một chút, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Vu Âm Nhi vẫn chưa từng nói nghiêng người sang chỗ Vu Xá Nguyệt, thấp giọng khiếp khiếp nói: “Tam tỷ tỷ, hà bao của ngươi lỏng rồi.”
“Ân.” Vu Xá Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua, nhưng nàng vẫn không buộc chặt lại, mà là trực tiếp cởi hà bao xuống nhét vào trong tay áo.
Vu Âm Nhi có chút thất vọng ngồi trở lại, cúi đầu không nói nữa.
Thật vất vả mới đến, mã xa vẫn chưa hoàn toàn dừng hẳn, Vu Xá Nguyệt là người thứ nhất đứng dậy nhảy xuống xe.
Dọc theo con đường này, nàng và Vu Âm Nhi đều không nói, nghe thấy Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương hai người thần thương khẩu chiến. Một người hù dọa, một không sợ hãi, làm ầm ĩđến Vu Xá Nguyệt một chút cũng không ngủ, trong lòng còn đặc biệt phiền.
Xuống xe ngựa, Vu Xá Nguyệt cũng cảm giác tầm nhìn chợt trống trải, buồn ngủ cũng dần dần biến mất. Nàng ngắm nhìn bốn phía ngắm nhìn bốn phía, xung quanh đã có rất nhiều xe ngựa của nhiều nhàđậu rồi, rất nhiều các phu nhân tiểu thưđều ở bên cạnh xe ngựa sửa sang lại trang phục.
Nàng ngửa đầu nhìn cửa cung rộng rãi cao to trước mặt, khí thế như vậy, trang trọng màáp lực. Đây là hoàng cung a, Vu Xá Nguyệt tâm niệm, tổng nghe người ta truyền nói cái gì vừa vào cửa cung sâu tựa như biển, hiện tại nàng là phải biết một chút vềđịa phương đáng sợ hơn so với hậu trạch tướng phủ.
Vu Xá Nguyệt nghĩ như vậy, dĩ nhiên cũng có chút khiếp đảm. Nàng thấy nhiều sinh tử, liền chưa bao giờ sợ sinh tử. Nàng nhát gan chính là, tâm nhãn người phức tạp đến mức nào.
Ai, lăn qua lăn lại cái gì, nhân tính không qua nổi chơi đùa nhất a.
Vu Tịnh Hoa các nàng cũng đều lục tục xuống xe ngựa, Vu Lệ Hương lập tức liền không nhịn được nhìn mọi nơi, trong mắt tràn đầy sợ hãi than.
Mà Vu Tịnh Hoa nỗ lực không để cho mình toát ra biểu tình ước ao, ngửa đầu có chút cao ngạo, thật giống như nàng có thể mỗi ngày tiến cung —— kỳ thực đây cũng là mới lần thứ hai của nàng. Nàng làm bộ bảo Vu Âm Nhi nhìn cũng buồn cười, nên Vu Âm Nhi cúi đầu, lặng lẽ nhích lại gần bên Vu Xá Nguyệt.
Vài người xuống xe đi về phía trước, ở phía trước một chút, Anh Đào đỡ Khương Tình Tuyết cùng Vu Lưu Vân xuống xe ngựa, sau đó quay đầu lại đỡ Ninh Sương.
Vu Xá Nguyệt thấy sắc mặt Khương Tình Tuyết có chút đen, nghĩđến đoạn đường này của nàng cũng thật khó khăn.
Vẻ mặt Ninh Sương không màng danh lợi, hai tay trắng noãn xếp trên bụng, thấy các nàng qua đây, còn cúi người biểu ý.
Vu Xá Nguyệt dưới mạn che mặt khóe miệng câu dẫn ra, Ninh Sương quy củđiệu thấp như vậy, Khương Tình Tuyết vậy cũng không có cách nào khác lăn qua lăn lại nàng đi.
Khương Tình Tuyết thấy tỷ muội các nàng đến đủ, liền cẩn thận dặn dò các nàng vài câu, không có gì thìđừng gây chuyện thị phi, phải quy củ, làm vẻ vang cho tướng phủ các loại.
Đã nói như vậy một lát rốt cục xong việc Khương Tình Tuyết đang muốn bảo tất cả các nàng giải tán tựđi chơi, Vu Lưu Vân bỗng nhiên nói rằng: “Tam muội muội đồ trang sức này… Có chút quen mắt a ~”
Khương Tình Tuyết mới vừa rồi tâm tình không tốt, cũng chưa tỉ mỉ nhìn các nàng, nghe Vu Lưu Vân nói như vậy, nàng mới chúý tới của Vu Xá Nguyệt Vu Xá Nguyệt sai. Năm nha đầu này, ngoại trừ Vu Âm Nhi chưa cho chuẩn bị, người khác đều mang đồ nàng chuẩn bị, duy chỉ có Vu Xá Nguyệt…
Hồđiệp lưu ly đạm phấn kia chính là nàng chọn chất liệu a, thế nào kiểu dáng không giống nhau?
Mấy người các nàng cũng đều nhìn qua, muốn nói cái này của Vu Xá Nguyệt các nàng cũng là từng thấy, thật đúng là cóđiểm không giống.
Vu Xá Nguyệt nói: “Chính làđồ mẫu thân cho ta.”
Khương Tình Tuyết nhíu mày, “Ta thế nào nhớ kỹ không phải như thế?”
“Ta thấy hồđiệp sắp hàng có chút không thích, tự mình động thủ sửa lại ~ coi như là thêm chút tơ thúy làm mới cũng không khó, huống chi chỉ là tháo vật có sẵn, một lần nữa hợp lại mà thôi. Ta cũng không muốn phiền phức mẫu thân, liền tự mình động thủ.” Nói đùa, thứ này không thay đổi nàng dám mang sao.
“Thủ nghệ của Nguyệt nhi thực sự là càng ngày càng khóe.” Khương Tình Tuyết vốn là sắc mặt không tốt lắm càng thêm tái nhợt, vẫn là trong trắng lộ ra đen đáng sợ. Nếu nàng đều đã mở ra, như vậy nàng có phát hiện đồ vật bên trong hay không…
Vu Xá Nguyệt bình thản nhìn trở lại, phản chính xé rách cũng không phải một lần hai lần, xé lần nữa cũng vậy thôi.
Khương Tình Tuyết đại khái cũng nghĩ như vậy, nên vẫn chưa miệt mài theo đuổi, nàng xoay người đi đến phía Vu Hàn Thiên, thanh âm rất xa nói: “Đi thôi, Ninh Sương cô nương.”
“Vâng.” Các vị tiểu thư, Ninh Sương đi trước.” Ninh Sương quay mấy người hành qua lễ, sau đó vội vãđi theo.
Cuối cùng chiếc xe chở bọn nha hoàn cuối cùng cũng đến, các nàng đều mau chạy qua tìm chủ tử của mình. Ngưng nhi đi tới bên người Vu Xá Nguyệt nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người không có sao chứ.” Nàng lo lắng Vu Xá Nguyệt cùng một đám nữ nhân một đám nữ nhân ngồi lâu như vậy.
Vu Xá Nguyệt ôn hòa lắc đầu với nàng, “Ta không sao.”
——
Lúc sau, mấy vị tiểu thư tướng phủ này đứng ở chỗ này, đều không hẹn mà cùng nhìn Vu Lưu Vân. Phản chính nàng làđích trưởng nữ, nàng có kinh nghiệm nhất, nàng làm liền đúng, như vậy thì chờ hành động của nàng thôi.
Vu Lưu Vân không muốn đểý tới những thứ nữ này, nàng nhìn xung quanh bốn phía, chờ người khác qua đây tiếp lời.
Rất nhanh, thì có Khương Doanh hô tên của Vu Lưu Vân từđằng xa đi tới, nàng vẫn là một thân hồng sắc quần dài, chỉ là thay đổi kiểu dáng, nhìn tựa như một con chim to lửa nóng cao ngạo.
“Đi thôi, bên ta mới nhìn thấy cô cô nói với các ngươi, không dám đến gần.” Khương Doanh vẻ mặt nụ cười đi tới bên người Vu Lưu Vân.
“Ngươi còn có thời gian không dám?” Vu Lưu Vân cười nhạo nàng.
Tựa hồ là bởi vì ghi hận chuyện lần trước, ánh mắt của Khương Doanh lướt qua Vu Lưu Vân, dừng lại một chút trên người Vu Xá Nguyệt cùng Vu Lệ Hương. Khi nàng nhìn thấy mạn che mặt của Vu Xá Nguyệt, cùng vẻ mặt bạch phiến của Vu Lệ Hương, nụ cười quỷ dị trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị, “Ai, các ngươi làm cái gì vậy?”
Vu Xá Nguyệt nhìn dáng tươi cười của Khương Doanh, luôn cảm thấy nàng như là một người xem kịch vui. Chuyện này có lẽ còn có thể toán trên đầu Khương Doanh.
Vu Lưu Vân tùy ý nói, “Bị nổi vật, không gặp được người mà thôi.”
“Yêu ~ trước bách hoa yến bị hủy khuôn mặt?” Khương Doanh bỏ qua cho Vu Lưu Vân đi tới trước mặt hai người, hai tay hoàn hung, nương ưu thế thân cao cư cao lâm hạ nhìn chằm chằm hai người, “Tấm tắc ~ thực sự làđáng thương a ~ một người bôi trắng mặt như tường, một người căn bản liền không dám lộ mặt. Bằng không các ngươi đi về nhàđi, đừng làm cô dượng cô cô ta mất mặt a. Bất quá ta cô phụ thế nào sẽđồng ý cho các ngươi đến?”
“Ngươi ——” Vu Lệ Hương hầu như muốn động thủ, vẻ mặt nàng bị tức đỏ bừng —— phản chính bạch phiến quá dầy cũng nhìn không ra, hung tợn căm tức nhìn Khương Doanh. Đây cũng là quáđáng, cư nhiên trào phúng nàng không chút che giấu nào, trong tướng phủ còn không ai dám làm như vậy!
“Trừng ta? Còn trừng ta?” Khương Doanh cười hắc hắc, như làđang đùa giỡn tiểu cẩu, uy hϊế͙p͙ nói: “Ai, có tin ta cho ngươi ch.ết ở hoàng cung hay không. Nếu như ngươi ch.ết, phỏng chừng cô phụ sẽước gì ngươi lập tức ch.ết thảm đi ~”
“Ngươi quáđáng, ta tốt xấu là người của tướng phủ!” Vu Lệ Hương kết luận chỗ này người nhiều, Khương Doanh tuyệt đối sẽ không làm gì nàng. Coi như là Vu Xá Nguyệt không đứng với nàng, nàng cũng là kiên cường.
Thế nhưng… Khương Doanh gọn gàng dứt khoát quăng nàng một bạt tai.
Tát tai thanh thúy dẫn tới rất nhiều người xung quanh nhìn qua, Vu Lệ Hương bịđánh lui về phía sau vài bước, lại được nha hoàn mình đỡ. Nàng trợn mắt hốc mồm bụm gò má, quả thực không thể tin được Khương Doanh dĩ nhiên thực sự sẽđộng thủ! Hơn nữa trên mặt vốn là ngứa, bị tát mặt vừa ngứa vừa thập phần đau đớn. Cảm giác kia… Nàng thực sự muốn gãi a!
Khương Doanh đánh người xong giũ tay nói: “Ai nha, thật nhiều phấn nga ~” Như vậy giống như là không cẩn thận chạm phải đống phân vậy.
Viền mắt của Vu Lệ Hương đỏ lên, trên mặt nàng nổi đốm đủ cho người ủy khuất rồi, lại còn bị ngoại nhân như Khương Doanh khi dễ, hầu như lập tức liền muốn khóc.
Lúc này chợt nghe Vu Âm Nhi nhỏ giọng vội vàng nói: “Tứ tỷ tỷđừng khóc, sắp lem hết rồi!”
Một câu này đủ nhắc nhở Vu Lệ Hương, phía dưới trang kia còn che đốm đỏ! Nàng lập tức nuốt lệ vào trong nhịn trở về.
Lúc này Vu Tịnh Hoa vui vẻ nhất, trong lòng nàng không được lẩm bẩm, nghĩ không ra các ngươi cũng có ngày hôm nay a. Kỳ thực nàng là thích xem Vu Xá Nguyệt bị nhục nhất, thậm chí là tỏa cốt dương hôi Vu Xá Nguyệt đều không hết hận a!
Nàng cười ha hả nhìn Vu Xá Nguyệt, kết quả phát hiện Vu Xá Nguyệt đãđi xa, nàng chính nhìn về phía nơi khác, tựa hồ làđang tìm đường? Nàng như vậy cũng như Khương Doanh lúc nãy không có mắng nàng một dạng, người này chuyện gì xảy ra, người khác mắng nàng cũng xem như không nghe được sao?
Khương Doanh đương nhiên cũng phát hiện điểm này, nếu như Vu Xá Nguyệt mắng lại, nàng nhất định sẽ rất tức giận. Mà nếu quả rất thích nàng tự mắng, nhân gia căn bản là không thấy bản thân, đó mới là chân chân chính chính tổn hại bộ mặt a!
Cách làm này của Vu Xá Nguyệt, vậy đơn giản so với đánh nàng càng thêm để người tức giận hơn a. Nên lông mi của Khương Doanh đứng lên, lớn tiếng nói: “Vu Xá Nguyệt! Ta đang nói chuyện với ngươi!”
Vu Xá Nguyệt vốn cóđang cùng Ngưng nhi nói nhỏ, nghe câu này ngẩng đầu nhìn Khương Doanh một mắt, sau đó… Lại xem nàng như xem nàng như một dạng, tiếp tục đi.
Trong lòng Khương Doanh thoáng hiện sát khí, tay nàng sờ eo, đang muốn đi tới, chợt bị Vu Lưu Vân bắt được cổ tay. Khương Doanh quay đầu lại, đối diện hai mắt cảnh cáo của Vu Lưu Vân.
Vu Lưu Vân vẫn luôn phiền chán báđạo kiều man không đúng lúc của Khương Doanh. Ở chỗ này đánh Vu Xá Nguyệt không hề gì, quan trọng hơn là một hồi đạt quan quý nhân đều sắp tới. Nàng không muốn hình tượng của mình bị Khương Doanh làm hỏng, bất luận kẻ nào cũng không thểảnh hưởng nàng leo lên bảo tọa thái tử phi, mẫu nghi thiên hạ!
Khương Doanh vẫn luôn thập phần nghe lời của Vu Lưu Vân, cho nên nàng chỉ phải tạm thời thu cơn tức.
Vu Tịnh Hoa thấy vậy trong lòng có chút thất vọng, thật là, tại sao phải ngăn?
Vu Lưu Vân lôi kéo Khương Doanh đi về phía trước, “Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi, Tân Duyệt các nàng ở nơi nào?”
“Hoa viên bên đó, chúng ta hiện tại đến đóđi.”
Thấy hai người kia muốn đi, trong lòng Vu Lệ Hương căng thẳng. Nàng còn nhớ rõ mới vừa rồi Vu Tịnh Hoa ở trên xe nói những lời này. Lúc này mới chỉ làở cửa chính mà thôi, liền có thể nhìn ra được hoàng cung cực lớn, Vu Tịnh Hoa nàng là không trông cậy vào được, thế nhưng Khương Doanh vừa đánh nàng, nàng lại không thể bảo Vu Lưu Vân mang nàng theo…
Nàng suy nghĩ một chút, thầm nghĩ như vậy thì như vậy thìđi theo phía sau hai người này làđược, phản chính đường cũng không phải nhà nàng, coi như tiện đường không được sao! Người chung quanh cũng không ít, người tiện đường có nhiều!