Chương 141: CHƯƠNG 141: ĐẠI HÍ 3D
CHƯƠNG 141: ĐẠI HÍ 3D
Editor: Luna Huang
Ngự Cảnh khởi thân như thế, xung quanh lập tức nổ tung oa. Ngay cả hoàng đế cũng có chút ngoài ý muốn, nếu là Hàn Y đã chạy tới nhúng tay, chuyện kia cũng dễ nói, dù sao Hàn thế tử rất thích hành động không án lẽ thường.
Thế nhưng tiểu vương gia luôn luôn nhạt nhẽo không gần nữ sắc đều nhúc nhích, như vậy bất đồng a! Hất kim vi chỉ còn chưa có người thấy tiểu vương gia vẻ mặt ôn hòa thân cận với nữ tử nào, hoặc là hạ mình hỗ trợ. Vu Xá Nguyệt đây là mởđường rồi!
Nhìn thấy một màn này Vu Tịnh Hoa cọ một cái thẳng lưng, hầu như muốn đứng lên. Một đôi mắt sáng quắc của nàng trừng Vu Xá Nguyệt, tức giận cả người đều đang phát run.
Quả nhiên a! Tiểu tiện nhân kia còn không dám thừa nhận, nàng rõ ràng chính là trước câu dẫn tiểu vương gia! Không biết xấu hổ, qúa không biết xấu hổ!
Vu Âm Nhi nhìn Vu Tịnh Hoa bên cạnh tức giận sắp nổ tung, lại nhìn mấy người Vu Xá Nguyệt ở giữa đại điện một chút, trong mắt lại hiện lên tâm tình phức tạp không rõ.
Nhưng mà, Vu Xá Nguyệt làm đương sự lại cũng không có nghĩ tới, nguyên lai Ngự Cảnh trước đây dĩ nhiên “Già mồm cãi láo” Như vậy, chưa bao giờ có cùng xuất hiện với nữ tử. Nàng còn không biết đây là ngoại lệđầu tiên của Ngự Cảnh.
Nênm Vu Xá Nguyệt thật thà nhìn Hàn Y bên cạnhm lại nhìn Ngự Cảnh đi tới chỗ mình, trong đầu bỗng nhiên hiện lên nghĩ cách không quen.
Bọn họ… Chẳng lẽ làđoạn tụ?
Di! Vu Xá Nguyệt bị não của mình làm sợ ngây người!
Hai người này còn không biết nghĩ cách kỳ quái trong đầu Vu Xá Nguyệt, đều đứng ở trước mặt Vu Xá Nguyệt, trong lòng Vu Xá Nguyệt có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ hai người này thực sự là muốn hại ch.ết nàng, vốn có nàng đi bước này, lần này cũng đừng nghĩ lăn lộn được trong vòng nữ nhân!
Hàn Y liếc nhìn bố liệu, tựa hồ là chuẩn bị giũ xuống, sợđến Vu Xá Nguyệt nhanh lên tiến lên chỉđiểm nên mang đi đâu.
Các tiểu thư thấy vậy, liền càng ngày càng không khống chếđược âm lượng, “Bất quá là một bức tranh tầm thường, lại còn cần tiểu vương gia cùng Hàn thế tử giúp đỡ?”
“Dù cho bức tranh này quá tầm thường sau này cũng trở nên đáng tiền a…”
“Sớm, sớm biết ta cũng biết cái này. Ta vẽ lại không xấu…”
Ngồi ở thái hậu thượng vị bao quát nhìn Hàn Y cùng Ngự Cảnh hai người, trong mắt lóe lên một tia tinh quang. Nàng xem như là cáo già trong cung lục lọi vài chục năm, ở giữa hai người này, chỉđịnh có một là sớm coi trọng nha đầu Vu gia này.
A, nếu thật có thểđể hai tiểu tử này khởi tâm tư, Vu Xá Nguyệt cũng xem như có chút tài năng rồi.
——
Vu Xá Nguyệt cùng hai người này nói vài câu chỉ phương hướng cùng vị trí, bọn họ nghe xong đều gật đầu. Nói qua một lúc Vu Xá Nguyệt còn lo lắng muốn hỏi lại, có cần mang thang không? Hai người này đều tự cầm một góc của bức tranh, bỗng nhiên đồng thời phi thân lên, lăng không nhảy lên cửa điện Trường Sinh điện.
Rất nhiều cô nương thấp giọng kinh hô truy phủng vạn phần, đương nhiên, ngay cả Vu Xá Nguyệt loại không nhìn mawtj người cũng ngạc nhiên tâm thán —— nha nói bay liền bay thực sự là quá soái a!
Tân Chỉ thấy các cô nương phản ứng quá kịch liệt, thập phần không kiên nhẫn liếc mắt, “Đây có cái gìđâu, bổn hoàng tử cũng có thể…”
Ngự Cảnh cùng Hàn Y hạ xuống lương phòng xong, đoạn họa thật dài, được cuốn tròn trên không trung lăn xuống, bọn họđem góc của bức họa treo tại long văn phùđiêu trên trên cửa điện.
Tranh này vừa đúng khổ, có thể nghiêm nghiêm thật thật che đậy toàn bộ cửa điện, không sai chút nào che ở cảnh đêm phía ngoài, giống như là rèm cửa to lớn.
Nhưng mà, họa trên rèm cửa kia trống rỗng, không có gì cả. Vu Lưu Vân thở phào nhẹ nhõm, nàng xuy cười một tiếng, “Chẳng lẽ là cho chúng ta nhìn cái gì gọi là ‘Chỗ trống’?”
Thái hậu nhíu mày, cũng đang muốn mở miệng hỏi, chỉ thấy tay của hai người trên phòng lương mở một góc của bức họa, sau đó lại mang một tầng quyên bố phi thân xuống.
Nguyên lai, Vu Xá Nguyệt lo lắng vải vóc ma sát, nên tranh này là hai tầng, thứ bị che mới làđồ thực.
Lúc này, thành bách thượng thiên người trong Trường Sinh điện, chỉ một thoáng dĩ nhiên lặng ngắt như tờ——
Ngự Cảnh cùng Hàn Y sau khi hạ xuống cũng đặt góc vải trên phùđiêu, lúc này mới lui về phía sau hai bước nhìn kỹ.
Nhìn thấy bức họa này, ánh mắt của Ngự Cảnh không thể kìm chế rung động hai cái, hắn trừng mắt nhìn mới nhìn rõ, bất quá chỉ là một bức họa mà thôi…
Trên bức họa là một con tiểu nai mai hoa còn nhỏ, nó chính từ trong sơn động bước chậm rãi đi ra. Trong sơn động nởđầy đóa hoa hỉâm cùng thảo diệp, động bích có tích nước, ở chỗ sâu còn có rêu xanh mặc lục cùng ánh huỳnh quang lam bạch sắc. Phía ngoài nham bích sơn động lộ vẻ dây thành phiến. Ánh dương quang đánh vào nai con cùng lá xanh, hình thành nhan sắc ấm áp.
(Luna: Các nàng có tưởng tượng ra được không, ta tưởng tượng không ra gì hết >”