Chương 43: Vô lại dây dưa
Edit: PT a.k.a Ring.
Điền Triết Hiên bị tươi cười như gió xuân cùng với giọng điệu như đùa của cô làm giật mình, người này là Hoàng hậu lạnh lùng ngày đại hôn của hắn sao? Nghĩ kỹ lại, Hủ Liên hẳn là bởi vì vừa chỉnh được Hồng Quý phi nên hiện tại tâm tình mới có thể tốt như vậy.
“Hoàng hậu không nói trẫm còn không cảm giác được, bây giờ mới thấy quả thật có chút choáng váng đầu.” Vừa nói, thân thể cao lớn đã đến bên cạnh Hủ Liên. Đảo mắt lại dùng cánh tay quấn lên thắt lưng cô, động tác thạo đến cực điểm.
“Vô lại.” Hủ Liên nhẹ giật giật môi, nhỏ giọng chửi bới cao da chó* trên người.
(R: ý HL nói ĐTH dính như cao da chó, nói cho dễ hiểu là thuốc dán =)))
“Hoàng hậu nói cái gì, trẫm không có nghe rõ ràng.” Mặt Điền Triết Hiên dán lên gương mặt nhỏ mềm như bánh đúc của Hủ Liên, cảm giác này làm hắn không muốn buông ra.
“Hoàng thượng nếu bị cảm nắng, người nên nhanh một chút về tẩm cung đi, trên người nô tì nóng như vậy sợ Hoàng thượng sẽ khó chịu.” Trên mặt Hủ Liên mang theo mỉm cười như trước, thế nhưng hai người gần nhau như vậy cô chỉ thấy thực nóng nực.
“Không khó chịu, trên người Hoàng hậu rất mát mẻ, trẫm thấy rất khá.” Tuy Hủ Liên cảm thấy nóng nực nhưng phần da lộ ra vẫn là mát lạnh, cho nên Điền Triết Hiên tất nhiên không cho rằng cô đang nói thật
“Hoàng thượng...” Thật vất cả mới mượn được cớ trốn ra, Hồng Quý phi lại thấy ngay Điền Triết Hiên cùng Hủ Liên mờ ám như vậy, hơn nữa lại là Điền Triết Hiên chủ động quấn lấy Hủ Liên.
“Hồng Quý phi cũng hướng mẫu hậu thỉnh an sao?” Đối với nữ nhân trước mắt, Điền Triết Hiên từ trước tới nay đều là đối xử cho có lệ. Nếu nữ nhân tục tằng này không còn giá trị lợi dụng mà nói, đã sớm cho ả về vườn.
“Đúng vậy Hoàng thượng.” Nhìn cánh tay Điền Triết Hiên đang ôm lấy Hủ Liên, Hồng Quý phi trong lòng thầm hận cũng không dám trắng trợn đi tới giật ra.
“Nếu không có chuyện gì, như vậy trẫm sẽ đến Khôn Trữ Cung của Hoàng hậu, dù sao cũng chỉ có nàng mới có khả năng hạ nhiệt cho trẫm.” Điền Triết Hiên buông lỏng tay trên thắt lưng Hủ Liên, ngược lại dắt tay cô hướng Khôn Trữ Cung đi tới.
(R: tại mình đen tối quá hay s mà đọc câu bạn ĐTH nói thấy nó mờ ám quá z k biết =)))
“Khá lắm Hoàng hậu, không ch.ết còn có thể được Hoàng thượng sủng hạnh.” Hồng Quý phi tức giận vẻ mặt oán khí, gương mặt vốn được trang điểm kĩ càng giờ mơ hồ lộ ra vết nứt. (tức rụng cả phấn =)))
“Hoàng thượng, Hồng Quý phi đã tức giận đến nhăn mặt, cũng nên dừng được rồi.” Thật không ngờ nam nhân trước mắt cũng có lúc ấu trĩ như vậy, bất quá nhìn cũng thuận mắt.