Chương 112: Hãy chừa lại cho ta một cửa 6
Edit: PT a.k.a Ring.
“Hủ Liên, nếu vì vương vị của ta mà nàng phải hy sinh như vậy, ta tình nguyện đem vị trí này trả lại cho Hoàng huynh.” Vốn vị trí này là của Điền Triết Dực, nếu Hủ Liên phải khổ như vậy vì hắn, hắn tuyệt đối sẽ đem cục diện rối rắm này quăng trả lại Điền Triết Dực.
“Chàng nghĩ Điền Triết Dực sẽ làm Hoàng đế sao?” Nghe được lời Điền Triết Hiên nói, tâm tình Hủ Liên thoáng chốc tốt lên. Bất quá cô vẫn nói tiếp “Chàng lẽ nào vì ta mà không để ý bách tính thiên hạ ư?”
“Hủ Liên, nếu nàng vẫn nói vậy, ta cũng không biết làm thế nào mới tốt.” Điền Triết Hiên có chút bất đắc dĩ vuốt tóc Hủ Liên, nhất định là bởi vì cơ trí cùng cố chấp của cô mới có thể khiến hắn yêu sâu đậm nữ tử quật cường này.
“Nếu biết thân là vương không thể có lúc bốc đồng, như vậy sẽ không nói đến chuyện thoái vị.” Hủ Liên đẩy ra cái ôm ấm áp của Điền Triết Hiên “Ta đói bụng.”
“Ta lập tức gọi người đi chuẩn bị.” Điền Triết Hiên vừa nghe Hủ Liên muốn ăn, liền bật người chạy ra ngoài. Hủ Liên nhìn bóng lưng hắn, bàn tay lại sờ lên bụng, trong mắt toát ra bi ai. Hài tử chưa ra đời này đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô, cũng khiến cô càng thêm quyết tâm xử lí những cản trở trước mắt.
“Hủ Liên, Chích nhi cũng là con của nàng, chúng ta có thể cùng nhau giáo dục nó. Chờ thân thể nàng tốt lên, chúng ta có thể cho Chích nhi thêm mấy đệ đệ, muội muội. Cho nên trước đó, nàng không cần đẩy ta ra được không?” Điền Triết Hiên thấy vẻ mặt Hủ Liên, ôn nhu ngồi xuống cạnh cô.
Hủ Liên biết mình có thể sẽ vĩnh viễn không sinh được, thế nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cô cũng sẽ không bỏ cuộc. Thấy đôi mắt chân thành tha thiết của Điền Triết Hiên, cô yên lặng gật đầu. Bọn họ có thể làm chính là đợi Hoàng Kì trở về. Có thể là hy vọng, cũng có thể là tuyệt vọng, nhưng giờ phút này cứ để cho bọn họ ôm nhau.
“Sau này nếu có xảy ra chuyện gì, nàng nhất định phải nói cho ta biết trước. Quá khứ của nàng ta có thể không hỏi, nhưng tương lai của nàng, hãy để cho ta cùng nàng đi. Cho dù trong lòng nàng có tường thành thật cao, cũng hãy chừa lại cho ta một cửa.” Trong đôi mắt đen như mực của Điền Triết Hiên toát lên khát vọng, hắn khát vọng Hủ Liên có thể gật đầu đáp lại.
Hủ Liên sững sờ một lúc, sau đó khẽ gật đầu. Trên vai Điền Triết Hiên hơi ẩm ướt, là nước mắt cảm động của Hủ Liên.