Chương 9: Ăn miếng, trả miếng. .

Tôi nhắm mắt, thư giãn trong bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng, cuộc sống hoàng cung hoàn toàn thoải mái như lúc ngâm mình thì hay biết mấy. A Tú kì lưng cho tôi, nhỏ giọng nói:
- Nương nương gan to thật đó! Dám xông vào đám lửa cứu lão bà bà, được sủng hạnh nay còn sủng hơn nữa!


- Ta làm chuyện đó không phải để tranh sủng, mà làm vì bảo vệ người thân. Khi em yêu thương ai đó thật lòng thì sẽ làm được thôi!- Tôi từng xông vào đám cháy hơn 4 5 lần trước đó. Dĩ nhiên, nguy hiểm thì vẫn là nguy hiểm nhưng liều thì “ ăn nhiều“. Tôi nhắm mắt, để khuôn mặt cho A Tú mát xa. Tay nghề của con bé đúng là không tồi, tôi thấy cơ mặt minh dãn ra, thật thoải mái.


- Nhưng mà... người dám phóng hỏa Phụng Hoàng cung cũng thật là...- A Tú chép miệng, thở dài.


- Ta mà biết được người phóng hỏa, biến bàn tay xinh đẹp của ta thành tay gấu như thế này thì... e là, hoàng thượng chưa xử trảm hắn đã bị ta phanh thây ra làm trăm mảnh. Ăn miếng, trả miếng!- Tôi vẫn nhắm mắt, mấp máy môi. Tôi nói thì nhất định sẽ làm. . .


Tắm rửa xong, tôi khoác chiếc áo lụa mỏng vào, thay băng trên hai bàn tay rồi mới đi nghỉ. Nhưng hình như thiếu thiếu gì đó... Tôi đưa mắt đảo quanh tẩm cung, thỏ con? Thỏ con đâu rồi?


- Thỏ con, thỏ con!- Tôi vạch mấy tấm khăn trải bàn lên xem thỏ con có trốn dưới đó hay không nhưng tìm hoài vẫn không thấy. Lúc sáng thấy hỏa hoạn nên tôi đâu còn nhớ gì đến nó nữa. Tôi chạy ra ngoài, trời đã nhá nhem tối. Đêm nay để nó ngủ bên ngoài tôi không an tâm . . .


available on google playdownload on app store


Tôi chạy sang Phụng Hoàng cung, tất cả chỉ còn lại đống đổ nát, có khi nào con thỏ bị nướng chín luôn rồi không? Tôi chạy xung quanh tìm kiếm. . .
- Nha Đầu, tìm gì vậy?- Vương Kim chấp tay sau lưng đi đến. Tôi buồn bả thở dài:
- Thỏ!
- Con thỏ ta tặng ư?- Hắn nhíu mày.


- Chứ còn con nào nữa!- Tôi cắn môi, lục lại trong đám gỗ cháy đen kia. ch.ết thì cũng phải thấy xác. . .
Hơn nửa canh giờ cùng Vương Kim tìm kiếm, tôi bỏ cuộc. Hắn kéo vai tôi vào lòng, vỗ vỗ như hảo huynh đệ:
- Mất rồi thì ta tặng ngươi con khác!


- Dễ vậy ư? Ta mà biết ai bắt con thỏ của mình, ta sẽ chặt tay hắn!- Tôi hung hăng trừng mắt, hất bàn tay trên vai ra. Tôi quay phắt lưng đi về tẩm cung nhưng đi ngang qua ngự hoa viên liền có cảm giác khó chịu. Tôi xoay mặt nhìn xuống hồ sen. . . đốm lông trắng đang trôi đó là. . .


- Thỏ con!- Tôi hoảng hốt hét lên, chạy về phía bên đó. . .
Tôi nghiến răng, sợi dây buộc tóc rơi ra, nhẹ nhàng chạm lên nền cỏ. Mái tóc đen dài như suối tung bay trong gió. Hậu cung hiểm ác, tôi không đóng vai phản diện không được mà. . .


Vương Kim chạy đến, đứng cách xa tôi 1 khoảng lớn. Trong lòng tôi đang có những đợt sóng cuộn trào âm ỉ.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!- Tiếng hét vang lên xé tan màn đêm tĩnh mịch.
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, các người... hãy đợi đó. . .
********


- Nghe nói con thỏ hoàng thượng ngự ban cho Liêu nương nương bị giết rồi. Không biết là ai làm chuyện này nhỉ?- Đám nô tì thân cận của Vi quý phi lại ngựa quen đường cũ, bao đồng chuyện người khác. Tôi từ lâu đã cấm bọn nô tì ở đây hầu hạ cho ả, chỉ là Đổng gia gửi đến cho có thêm thế lực. Thấy tôi đi đến, bọn chúng liền liếc nhìn nhau rồi bỏ đi.


- Thấy ta sao không hành lễ?- Tôi phất tay áo. Bọn chúng xoay đầu lại nhìn tôi:
- Thì chính người nói gặp người không cần hành lễ!- 1 con nhỏ lên tiếng. Tôi nhếch mép:
- Ta chính miệng nói miễn lễ cho ngươi nghe à?- Bọn chúng bắt đầu khúm núm nhìn nhau.- QUỲ XUỐNG!


- Nương nương tha mạng!- Bọn chúng nằm cúi rạp đầu. Tôi bước lên 2 bước, gần A Kim, người hầu của Vi quý phi, thẳng thừng đạp chân lên lưng cô ta nhấn xuống:


- Ngươi có vẻ hiểu rõ về ta nhất. Lúc ngự y chuẩn đoán nhầm ta có thai, ngươi cũng là người loan tin. Đến bây giờ, con thỏ của ta ch.ết, ngươi cũng là người biết đầu tiên. Ta có nên chém đầu ngươi để lỗ tai được yên tĩnh hay không? Hay ngươi là người giết con thỏ?


- Xin nương nương tha mạng, nô tỳ không dám!
Suốt đêm qua tôi ấm ức vì chuyện này mà không ngủ được. Ngay cả bạn thân duy nhất của tôi là thỏ con mà bọn chúng cũng không tha cho nó. Mạng con thỏ quý hơn mạng các người đó.


- Dừng tay! Liêu nương nương đã dạy dỗ ta không được đối đãi với nô tì như thế nhưng ngươi...- Vi quý phi đi đến. Đến đúng lúc lắm, tôi nhếch mép, giơ bàn tay ra dấu “dừng“.


- Bọn chúng là nha hoàn của Đổng gia, chứ không phải nô tì của hoàng cung! Ta chỉ là đang giúp ngươi dạy dỗ bọn chúng, chủ nhân không biết lễ nghi phép tắc thì... ta đành dạy thay!
- Ngươi...- Cô ta tức giận nắm chặt tay.


- Ta là người cai quản hậu cung, ngươi gặp ta cũng không hành lễ, đám nha hoàn này cũng to gan lớn mật học theo. Tự vả miệng cho ta!- Tôi trợn mắt. Ả ta cũng nghênh mặt, không làm theo.
Tôi nở nụ cười khinh bỉ, vỗ nhẹ cây quạt trên tay mình đi đến trước mặt Vi quý phi.
*Chát*


Tôi vung cây quạt lên đánh vào mặt ả. Lực vừa rồi chỉ dùng 2/10 thôi đã khiến mặt cô ta sưng tấy lên, khóe miệng rỉ máu. Không tự đánh thì tôi đánh giúp. Đám nha hoàn hốt hoảng đứng dậy đỡ cô ta liền bị tôi quát:


- Ta đã cho các ngươi đứng dậy chưa? Tiếp tục quỳ ở đó cho ta! Còn đứng lên 1 lần nữa thì chặt bỏ chân!
Cả đám khúm núm liền quỳ xuống. Vi quý phi vẫn ôm má, ngạc nhiên vì cú đánh vừa rồi.
- Ngươi dám đánh ta?- Cô ta giận run mình.


- Ta đánh ngươi đâu phải lần đầu tiên, còn nhiều lần sau nữa.- Tôi bước đến, kê mặt vào mặt ả, nói nhỏ qua lỗ tai:
- Ngươi đừng tưởng, con thỏ của ta do chị em ngươi giết mà ta không biết. Mạng của nó còn quý hơn của ngươi nữa đó!
*Chát, chát*


Cây quạt lại hạ xuống khuôn mặt kênh kiệu đó. Tôi không đánh người vô cớ, nhưng đã đánh thì phải cho ra trò. Ả ngã xuống đất, tức giận đứng dậy định đánh tôi liền bị tôi túm tay lại, lạnh lùng nói:


- Ngươi đừng hòng động vào 1 sợi tóc của ta. 1 sợi tóc bằng tất cả tóc trên đầu ngươi đó!
Tôi quăng cây quạt xuống đất, chà đạp lên thật mạnh làm nó rách rưới tan tành. Mọi thứ dính vào cô ta đều rất dơ bẩn.


- Bảo Bảo, mang vỏ sầu riêng đến đây cho đám nha hoàn này quỳ gối, chưa có lệnh của ta không được đứng dậy!- Tôi ra lệnh cho tên thái giám đang gục đầu đứng bên cạnh.
- Tuân lệnh nương nương!


Đã xong, tiếp đến là cô em gái tài sắc vẹn toàn, hiền dịu nết na của Vi quý phi- Kẻ chính tay sát hại thỏ con. . .


Tôi cùng A Tú đi đến thư phòng của hoàng thượng. Y như mọi người mách bảo, hôm nào Đổng Thiên Hân cũng mặt dày chạy đến đây mặt dù hoàng thượng không triệu. Tôi đẩy cửa bước vào, một luồng gió lạnh tạt ngang qua. Ả đang pha mực, ngẩng đầu lên nhìn tôi, nở nụ cười hiền dịu thỉnh an.


- Thần thiếp xin thỉnh an Liêu nương nương!
- Ngươi lấy hết bình an của ta đi rồi.- Tôi nhếch mép, ngồi xuống chiếc ghế trong thư phòng. Vương Kim từ phía trong đi ra, nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên, nở nụ cười:
- Hôm nay nàng chủ động tìm đến ta, thật bất ngờ!


- Nếu hoàng thượng thích, từ nay về sau, thiếp sẽ đến đây thường xuyên hơn!- Tôi đứng dậy đi đến ôm cánh tay của hoàng thượng, mờ ám dùng khăn tay lau mồ hôm hôi trên trán. Đổng Thiên Hân đứng cứng đờ ra đó, nhìn tôi và Vương Kim tình chàng ý thiếp, tâm đầu ý hợp, trên miệng nở nụ cười cứng ngắc.


- Nhưng thiếp thấy, hình như... Đổng quý phi đã đến đây rồi!- Tôi chu môi nũng nịu, bàn tay nhỏ bé ôm chặt thắt lưng của Vương Kim. Hắn hơi khó xử, nhíu mày nhìn Đổng Thiên Hân. Biết quê còn không mau rút lui? Thấy cô ấy vẫn dè dặt nở nụ cười, tiếp tục pha mực. Mặt dày hơn đường quốc lộ rồi nhỉ, tôi đuổi thẳng:


- Ở đây có ta lo những việc này được rồi, không nên làm phiền Thiên Hân muội muội nữa, nhỉ?- Không phải là Đổng quý phi nữa, mà là Thiên Hân muội muội.


Nụ cười xinh đẹp trên mặt Đổng Thiên Hân như đông cứng, cô ta khó nhọc nhìn hoàng thượng, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc khiến người ta động lòng. Oan ức cho cô lắm nhỉ? Dùng chiêu mĩ nhân kế ư? Xin lỗi, ta đẹp hơn ngươi. Tôi ôm Vương Kim chặt hơn, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nở nụ cười chiến thắng:


- Vậy... ta có chuyện cần bàn bạc với “tướng công của mình”, muội mau lui ra đi. Không thì đi làm một ít điểm tâm cho chúng ta dùng!- Tôi khẳng định quyền sở hữu tướng công của riêng mình. Đồng thời thể hiện rõ thái độ xem thường cô ta chỉ là một người hầu dâng trà hay điểm tâm. Đổng Thiên Hân đành quay gót rời đi. Trong lòng uất hận tôi ngút trời. . .


- A Tú, tiễn khách, đóng cửa lại!- Tôi nhẹ nhàng ra lệnh. A Tú mỉm cười gật đầu, giơ tay:
- Mời quý phi!






Truyện liên quan