Chương 36: Vào sinh ra tử. .
Lửa đêm tại doanh trại ấm cúng lạ thường, tôi cứ tưởng ở đây đang đốt lửa cắm trại í. Từ bên trái sang: Thái Trác, Hoàng Minh Thống, Đại Ngưu, Vương Kim, tôi và Khuynh Triều. Đại Ngưu nở nụ cười:- Không ngờ lại đánh thắng Sở Lâm Vũ 1 cách dễ dàng như thế!- Đừng vội mừng, đằng sau Sở Lâm Vũ là cả 1 dòng tộc lớn nhất đất Sở. Hắn chỉ đang tìm kế án binh, nếu không cẩn thận, đánh vào lúc binh quyền chưa đủ thì có thể chúng ta sẽ bị dồn vào thế bí như 10 năm trước.- Vương Kim cầm cành cây khô ném vào đống lửa. Tôi thở dài:- 10 năm trước còn không cầm cự nổi đến 4 tháng cơ đấy!- Bà cô à, năm đó hoàng thượng là con một, chỉ cần tử trận thì bọn vô dụng trong dòng họ sẽ tranh chấp nhau đăng cơ, nhưng không giả vờ tử trận thì không được. Thứ nhất, để bảo toàn lực lượng, thứ hai, để chính quyền không bị thao túng bởi bọn tham quan trong nước, đành giả vờ cho Đại Sở ở tạm vài năm. Mật thất hoàng cung bọn chúng còn chưa biết hết, Vương triều phát triển chẳng được bao nhiêu thì biết rõ bọn chúng vô dụng, tham nhũng của công rồi. Chỉ có điều, Sở Lâm Vũ quả thật là người tài giỏi, lại có dòng họ phía sau dốc lòng yểm trợ nên phải cẩn thận thôi...- Thái Trác luôn miệng gọi tôi là bà cô già vì năm nay cậu ta chỉ vừa tròn 20, thua tôi 8 tuổi. Fine, cậu trẻ đấy! Ngoài trẻ ra thì cậu chẳng có gì hơn tôi cả!- Còn gọi ta là bà cô già nữa thì ta sẽ bẻ gãy răng của ngươi đó!- Tôi xoắn tay áo. Cậu ta giả vờ sợ sệt nấp sau lưng Hoàng Minh Thống:- Xem kìa, hung dữ như thế mà hoàng thượng cũng si mê tận 10 năm cho được!- Ngươi nói cái gì hả?- Vương Kim hắng giọng. Tôi hất tóc kiêu hãnh:- Tại vì chế đẹp đó mấy đứa!- Đẹp mà hung dữ cũng vậy thôi.- Thái Trác vẫn trêu ghẹo tôi. Bà mẹ, tôi không lấy dép lào khuếch keo dán sắt đập vào mặt cậu ta là không được mà! Ranh con, chờ đó...Tôi xoắn tay áo định nhào đến bóp cổ cậu ta thì Vương Kim nắm thắt lưng tôi kéo lại:- Sau này nàng là mẫu nghi thiên hạ rồi, không được tùy tiện như vậy nữa!Thái Trác cười tít mắt:- Đa tạ hoàng thượng đã bênh vực hạ thần!Rồi lè lưỡi trêu tôi. Tôi gật đầu thật mạnh đến nỗi cổ cũng muốn rơi xuống đất. Vương Kim chép miệng lắc đầu:- Nàng không thích ai thì có thể trảm đầu người đó!Cả bọn ồ lên cười, Thái Trác giả vờ phẫn uất, nấp ra phía sau bù lu bù loa:- Thật là... thấy ta hết giá trị lợi dụng rồi thì đá đi như trái bóng!- Thái Trác, có lời này của hoàng thượng, ngươi không xong rồi...- Ahihi, đồ ngốc... ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ bênh vực ai hả?Mọi người nán lại trò chuyện 1 lúc, sớm mai sẽ đi chinh chiến, sát phạt lần cuối cùng, còn phải xem ý trời có tội nguyện cho chúng tôi hay không.- Linh San, ngày mai chúng ta sẽ vào thành, ta đã chiếm được thành trì Vương Ngạn rồi!- Vương Kim mỉm cười vuốt tóc tôi, đôi mắt thâm tình nhìn sâu vào đôi mắt đối diện. Tôi vui mừng reo lên:- Vậy thì tốt quá!- Chiếm được thành thì chiếm thế thượng phong rồi còn gì?- Thôi, về ngủ sớm đi, mai sẽ vất vả hơn nhiều...- Vương Kim phất tay giải tán, ôm tôi vào lều. Ngọn nến le lói không thể sưởi ấm cả cánh rừng lạnh giá nhưng có thể sưởi ấm trái tim tôi. Tôi vùi đầu vào lồng ngực của Vương Kim, nói:- Ngày mai sẽ thắng chứ?- Nhất định.- Hắn gật đầu chắc nịch.- Ta muốn chàng tha cho Sở Lâm Vũ 1 con đường sống...- Tôi ngẩng đầu lên cầu xin. Vương Kim thoáng không vui, đôi mày kiếm nhíu lại:- Tại sao...- Vì...
- Vì nàng đã từng có hôn ước với hắn?- Ngữ khí Vương Kim tức giận. Tôi đấm vào ngực hắn:
- Này, con cũng sinh rồi, còn sinh hẳn 2 đứa, chàng ghen vớ vẩn cái gì vậy hả?
- Vậy thì tại sao?- Hắn thở dài.
- Ta nợ ơn của Nha Đầu.- Tôi nhìn hắn xem có phản ứng gì không, hắn điềm nhiên hỏi lại:
- Nàng còn không phải Nha Đầu ư?
- Nếu ta nói... ta mượn xác hoàn hồn thì chàng có tin không?- Đến lúc tôi phải thú nhận sự thật, dù nó có khó tin đến thế nào đi chăng nữa. . .
- Thì nàng là hồ ly mà!- Hắn phì cười véo mũi tôi. Tôi không đùa, tôi nghiêm túc:
- Ta không phải người ở đây, ta ở thế kỷ 21...
- Được rồi, nàng là ai cũng được, là yêu quái cũng chẳng sao, trẫm sẽ che chở cho hoàng hậu của mình cả đời.- Hắn siết chặt vòng tay ôm tôi vào lòng, cúi đầu hôn lên trán tôi. Tôi nhắm mắt, ôm lại, chỉ thấy lòng mình lo lắng. Chỉ ngày mai nữa thôi, ngày mai nhất định sẽ khá hơn. . .
Tờ mờ sáng, đoàn quân di dời vào thành Vương Ngạn. Vương Ngạn xây cao như núi, đứng ở trên còn ngỡ chạm vào được mây xanh. Thái Trác dẫn tôi ra phía sau, có 1 căn phòng đầy đủ tiện nghi thật lớn, căn dặn tôi với Khuynh Triều:
- Ở đây là nơi an toàn nhất, nương nương và thái tử cứ ở yên trong này sẽ không sao cả.
- Hoàng thượng đâu?- Tôi hỏi cậu ta. Thái Trác nhướn mày:
- Cuộc chiến đã bắt đầu rồi, người đã mang quân đi đánh Bắc Hà.
Đánh Bắc Hà, chỗ ở hiểm yếu của dòng tộc Đại Sở, liệu có quá nguy hiểm hay không?
Tôi lo lắng, bàn tay rịn ra không ít mồ hôi. Thái Trác hiểu lầm sự lo lắng của tôi, hắn nói:
- Người yên tâm, ở thành còn có ta và Hoàng Minh Thống, không xảy ra bất trắc gì đâu!
Tôi đành gật đầu thở dài. Ngồi trong phòng với mớ hỗn độn suốt 2 canh giờ khiến tôi mệt mỏi, cảm thấy sức tàn lực kiệt, chỉ sợ già đi trong 1 hôm. . .
*Rầm* 1 tiếng nổ lớn phát ra làm tôi giật mình. Khuynh Triều đứng phắt dậy chạy ra ngoài cửa, khói bụi mù trời, tiếng hô vang dội như sấm. Vương Kim thắng trận trở về? Không đúng, rõ ràng là 1 trận chiến sinh tử đang diễn ra sôi nổi bên ngoài...
Ở thành, chỉ để lại 3000 binh lính, liệu có chống chọi nổi hay không? Chống chọi được bao lâu?
Sĩ khí suy giảm, không có người lãnh đạo, quân Vương triều hao hụt không ít. Vương Kim trúng kế của Sở Lâm Vũ rồi, muốn quay về thành chắc cũng phải 1 canh giờ nữa mới đến. 1 canh giờ. . .
Tôi chạy như bay lên cổng thành nhìn xuống bên dưới, biển người chất chồng lên nhau mà chém giết. Người đánh trống ở trên thành vừa bị tên bắn, nằm thoi thóp bên cạnh cái trống. Trong những cuộc chiến tranh lúc xưa, sĩ khí thịnh hay suy đều phụ thuộc vào người gõ trống, chỉ cần người đánh trống dừng đánh thì có nghĩa là lui binh. Tôi cầm cung tên, giương mạnh hô to:
- Nhất định phải kiên quyết chống trả, không để vuột mất thành Vương Ngạn!
Vụt 1 cái, mũi têm đâm trúng cổ tên tướng giặc làm hắn ngã ngựa. Sĩ khí Vương triều tăng lên, tiếng hô đồng thanh như sấm dội. Tôi cầm dùi đánh trống, càng đánh càng mạnh, bàn tay bé nhỏ cũng sưng đỏ cả lên. Hoàng Minh Thống chạy lên kéo tay tôi:
- Nương nương, ở đây rất nguy hiểm, người hãy lùi về phía sau ẩn náu trước đã!
- Không được, sĩ khí quân ta đã tăng lên, ta không thể làm con rùa rụt cổ!- Tôi hất tay hắn ra, kiên định đánh trống dồn dập. . .
Sở Lâm Vũ ở đằng xa nhìn tôi, tôi thấy rõ ánh mắt sáng như sao nhưng đầy thù hận ấy. Không hận sao được, tôi đã bán đứng hắn kia mà. Hắn giương cung, mũi tên bay về phía tôi. Cho dù là Nha Đầu thật, hắn cũng sẽ giết nếu phản bội hắn, huống hồ chi tôi chỉ là kẻ giả mạo. . .
Tôi kiên định đánh trống thật mạnh, hai mắt nhìn về mũi tên đang bay về phía mình, chỉ biết đứng yên chờ đợi. . .
Chỉ trong gang tấc, có người ôm tôi vào lòng, cả người đỡ trọn mấy mũi tên, 1 mũi, 2 mũi, 3 mũi. . .
Như bức tường thành vững chãi bị sụp đổ, cả vườn hoa hương sắc bị thiêu rụi trong chớp mắt, tim tôi nhẹ bâng, đau nhói. . .
"- Nha Đầu, ta sẽ bảo vệ nàng bằng cả mạng sống!"
Tại sao lúc đó tôi lại sắt đá cười khinh bỉ không tin?
Vương Kim gục lên vai tôi, đau đớn hỏi:
- Nàng không sao chứ?
- Ngu ngốc, người có sao mới là chàng đó!- Tôi ôm lấy thắt lưng của hắn, gom tất cả sức lực còn lại hắn dồn hết lên người tôi. Tôi đỡ hắn vào, Hoàng Minh Thống vội thay tôi đánh trống. Vương Kim đứng thẳng người, không để tôi dìu, nói với Hoàng Minh Thống:
- Gọi Thái Trác giả làm ta, cùng Đại Ngưu chống trả, viện quân của Thái thừa tướng sắp đến!
- Tuân mệnh!
Tôi đỡ Vương Kim vào trong phòng, nước mắt rơi như suối. Hắn cố đưa tay ra lau nước mắt cho tôi:
- Ta đã làm được, ta đã bảo vệ nàng bằng cả mạng sống...
- Đừng nói bậy bạ, chàng sẽ không sao cả! Chàng còn nợ ta 1 lời hứa...- Tôi nắm chặt lấy bàn tay hắn, mồ hôi ướt đẫm, chẳng rõ là mồ hôi của hắn hay là của tôi. . .
- Nếu ta không qua khỏi, nàng phải yểm trợ Khuynh Triều đăng cơ, chống trả Đại Sở, chỉ cần quân viện trợ đến, chúng ta sẽ giành lại được Vương quốc!- Vương Kim mỉm cười, nụ cười chấp nhận hiện thực. Tôi nghe tim mình quặn thắt, chỉ biết lắc đầu, bao nhiêu lời muốn nói cũng bị nuốt trôi xuống...
Ngự y đến, kéo tôi ra bên ngoài để chữa trị vết thương cho Vương Kim. Tôi lau mạnh nước mắt trên mặt, vội chạy đến trước mặt hắn:
- Chàng còn nợ ta 1 lời hứa, ta muốn làm hoàng hậu của chàng, chứ không phải thái hậu của Vương triều. Chàng không được thất hứa, phải khỏe mạnh cùng ta hưởng thụ giang sơn!
Vương Kim nhìn tôi, ánh mắt lay động cả tâm can. Nói xong thì sức lực tôi như bị ai rút cạn, cắn môi thật chặt kìm nén, cố không nước mắt. Trên sa trường, khóc lóc là yếu đuối nhưng sao tôi không thể ngừng lại, phải, tôi chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ, trước mặt chân ái của mình thì lại yếu đuối, vô dụng như thế. Tôi chỉ biết đứng nhìn mấy vết thương trên người Vương Kim mà khóc. . .
Vương Kim nở nụ cười gật đầu:
- Được!
Tôi cũng gật đầu, xoay người đi thật nhanh, che giấu khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Ngồi bên ngoài phòng chờ, từng phút từng giây dài dăng dẳng như đã qua mấy năm. Tôi nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Vương Kim khi rút tên mà lòng mềm nhũn, đưa hai tay bịt kín miệng để mấy tiếng nấc nghẹn trong cổ họng không vuột ra.
Tôi ngồi chờ đến tối, ngự y mới bê chậu máu cùng 3 cây tên ra. Máu đầy cả thau đồng khiến tôi thất kinh, ngã quỵ xuống đất. Khuynh Triều ôm lấy vai tôi, đỡ tôi dậy:
- Cha ta sao rồi?- Thằng bé hỏi ngự y vừa mới đi ra.
- Hoàng thượng rất kiên cường, nhất định sẽ vượt qua!- Ông ta chỉ nói như thế rồi đi mất. Còn 2 ngự y ở bên trong, bọn họ đang bôi thuốc, băng bó vết thương cho Vương Kim.
Quá nửa đêm, tôi vẫn trằn trọc chờ đợi ngoài cửa, 2 ngự y còn lại đi ra gọi tôi:
- Hoàng thượng cho gọi nương nương!- Rồi không báo rõ bệnh tình nặng nhẹ đi mất. Tôi đẩy cửa vào, bước chân loạng choạng tiến đến gần Vương Kim đang nằm sấp, băng tấm vải trắng trên lưng, máu thấm qua vải làm hiện lên mấy vệt đỏ.
- Linh San...- Hắn thều thào gọi tôi. Tôi nắm lấy bàn tay hắn áp lên má mình, tôi đã nín khóc lâu rồi, nhưng khi nhìn thấy hình hài tiều tụy của hắn, nước mắt lại rơi lả chả:
- Vất vả cho nàng rồi!
- Không, chàng mới vất vả...- Tôi vội vàng lắc đầu giọng nói, vì khóc mà vỡ ra.
- Ta không sao rồi...- Hắn mỉm cười, cái tên này, còn cười được nữa à? Tôi nghe vậy thì còn khóc lớn hơn khiến hắn lúng túng, vừa lau xong giọt này thì giọt khác đã kịp tràn ra.
- Từ nay về sau, ta sẽ không rời xa nàng nửa bước, cùng nhau thưởng ngoạn giang sơn đến bạc đầu!- Hắn nắm lấy tay tôi thật chặt. Tôi cười trong nước mắt:
- Được!