Chương 41: Vô tình nghe được*1)

À trước khi vào truyện ta xin đính chính một điều nha,là” vô tình nghe được”, không phải là” cố ý nghe lém nha“. Các nàng đừng có hiểu lầm●•●.
Sáng hôm sau như thường lệ là một buổi sáng tốt lành, trời không mây, cây không lá, và Trường Thu cung không một bóng người.


Hắn sau khi chuẩn bị lên triều thì nàng cũng đang nhâm nhi một ly trà hoa cúc, hắn đi chưa được bao lâu thì có một đám người hùng hổ khéo đến, ùn ùn bước vào cửa cung của nàng.


Nàng vẫn bình thản uống trà, sau đó bỏ chiếc cốc xuống không mặn không nhạt hỏi:“ Các ngươi muốn làm gì đây“.


Và cũng thật đúng lúc Tiểu Điệp và Tiểu Xuân đến thấy vậy ngay người, nhìn cứ tưởng bọn họ mưu phản. Vốn tiểu Điệp không muốn đến đây mà là bị Tiểu Xuân lôi đến nơi này, trùng hợp bắt gặp cảnh này.


Thấy bọn họ nàng khẽ gặp đầu nói:“ Ngồi đi ta xữ lí chuyện nội bộ tí“.
Hai người bọn họ ngồi xuống quan sát tí, đại khái ở đây có mười mấy người cung nữ và thái giám, xong vô cũng chẳng thèm hành lễ mà trong đám người đó thấy Tuyết Nhi và Lệ Nhi đứng đầu.


Tiểu Xuân và Tiểu Điệp theo đuổi hai ý nghĩ khác nhau:
Tiểu Điệp:“ Xem ra địa vị nàng không lớn, đến hạ nhân cũng chẳng thèm hành lễ”( lớn hay không gần biết rồi).
Tiểu Xuân:“ Cung nhân ở đây thật thú vị, so với ta tưởng tượng còn thú vị hơn“.


available on google playdownload on app store


Nàng không mấy chú ý tới hai vị khách kia tiếp tục hỏi:“ Ai là người đại điện đây”
Lệ Nhi bước lên:“ Là muội“.
Nàng:“ Thành thật khai báo đi, các người muốn gì nữa nào“.
Lệ nhi:“ Kinh thành tổ chức lễ hội vui lắm, người đi rất đông nha“.


Nàng:“ có liên quan gì nào”, nói đến đây nàng đã hiểu rồi lại là cái bọn ham chơi.
Nàng giả vờ hỏi rồi quay đầu lướt qua mười mấy cặp mắt cún con đẫm nước, hùng hồn nói:“ không......”


Thế là cả đám cung nữ thái giám súm lại mè nheo với nàng, Tiểu Điệp trố mắt cái tình cảnh gì đây trời chủ tớ có thể thân thiết thế sao.


Nàng cũng không còn gì để nói, chiêu này bọn họ xài không chán, vốn dĩ đây chỉ là những con người nhút nhát khi được tuyển vào cung. Nhưng nhờ sự huấn luyện của nàng ai cũng mạnh bạo hơn, họ chung sống ở đây vô cùng thoải mái cùng nhau chia sẽ công việc không có sự ganh đua ở đây.


Bọn họ điều có hoàn cảnh đặt biệt, nhà nghèo phải bán thân vào cung, cha mẹ lại mất bệnh nặng nữa. Nàng thương cảm hoàn cảnh bọn họ nên mua một mãnh đất ở thành đông xây dựng lại đem người nhà bọn họ cư trú, cữ người đến trị bệnh cho cha mẹ bọn họ nữa. Nên giờ bọn họ đối với nàng là kính trọng thân thiết, và vô cùng nghe lời, nhưng cũng hay mè nheo muốn đi chơi nàng luôn đồng ý.


Nàng như không chịu được nữa:“ Được trước hết tránh ra cha ta hưởng tí không khí đi“.
Bọn họ tránh ra nàng đưa mắt sang tuyết nhi:“ Tuyết nhi lấy ra đi“.Nghe nàng sai bảo tuyết nhi vui mừng chạy vào trong lấy gì đó, Tiểu Xuân thắt mắt:“ lấy cái gì thế“.
Nàng:“ một ít tiền thôi”


Tuyết nhi chạy ra đem đến một túi to nàng mở ra trong đó toàn là bạc trắng,lúc này Tiểu Điệp càng tì mò không biết nàng muốn làm gì.
Nàng:“ các ngươi thật là ta chưa nói hết câu đã mè nheo rồi, ý của ta là không thể không đi“.


Cả đám vui mừng ra mặt, nàng lại nói tiếp:“ ta cho các ngươi nữa khắc chuẩn bị“.
Một giây sau phòng của nàng không còn bóng dáng của bọn họ nữa, bọn họ đi Tiểu Điệp thắt mắt:“ ui ui bọn họ đi đâu thế“.
Nàng cười không đáp.
Tiểu Xuân thì cảm thấy người ở đây thú vị vô cùng.


Nữa khắc sau tất cả tập hộp đông đủ ai cũng một thân nam trang, làm Tiểu Điệp dặt mình, tiểu Xuân cũng không biểu hiện.
Lần này thì họ xếp làm hai hàng, lệ nhi tuyết nhi lấy bạc ra chia điều cho bọn họ, đại khái một người 20 lượng bạc.
Tiểu Điệp”?????”
Tiểu Xuân”?????”


Nang cũng biến mất trong lúc chia bạc, sau khi xuất hiện cũng là một thân bạch y nam tử.
Nàng quay sang hỏi hai vị khách:“ Có muốn đi không“.
Tiểu Điệp:“ Đi đâu chứ”
Tiểu Xuân:“ không phải xuất cung đi“.
Nàng gật đầu, xem như chuyện đem cả đóng người xuất cung là chuyện bình thường


Tiểu Điệp:“ Ngươi nói đùa à hòang cung là nới muốn đi là đu sao, chẳng qua chỉ là một phi tử nho nhỏ thôi ngươi tưởng mình là ai chứ“.
Bọn họ khinh bỉ Tiểu Điệp, cái gì là phi tử nho nhỏ chứ.


Nàng cũng không tỏ thái độ gì kêu tiểu tinh tử đi nói với hắn một tiếng nàng muốn xuất cung rồi ngồi đợi, nàng lại nhàn nhã uống trà chờ đợi.
Nàng:“có muốn đi không đây“.
Tiểu Điệp hất mặt:“ nàng ta không tin có thể xuất cung”
Tiểu Xuân:“ cho ta mượn một bộ y phục“.


Nàng:“ hảo” cho Tiểu Xuân mượn y phục nam nhi thay vào.
Tiểu Tinh Tử trở về vẻ mặt lo lắng, Tiểu Điệp đoán chắc là bọn họ thất bại.
Tiểu Tinh tử:“ hoàng thượng không nói, bảo nô tài giao cái này cho người”


Nàng nhận lấy mở ra trong đó là một túi vàng, và một mảnh giấy:“ Xài hết cho ta, khi về mà còn dư là không xong đâu, còn nữa đi sớm về sớm tối về bồi thường cho ta“.


Đọc xong nàng giở khóc dỡ cười, thật bá đạo, cất mảnh giấy vào nàng nhìn thấy ngoài cửa bước vào hai người đàn ông, họ quỳ trước nàng hành lễ.
“ Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng sai chúng ta đến bảo vệ người”
Tiểu Điệp sét đánh ngang tai:“ hoàng hậu... sao... sao có thể“.


Nàng như không để ý biểu hiện Tiểu Điệp ngay thẳng nói:“ là đến bảo vệ ta à, thật không”
“ thật sự”
Nàng:“ thôi được rồi đứng lên chúng ta đi”
“ Vâng”


Nàng vỗ vai hai người bọn họ:“ sau này muốn nói dối thì cũng phải thành thật một chút nha, ta ghét nói dối không thành thật lắm”( ta thấy có sự mâu thuẫn trong câu nói đó).
“ Vâng, lần sau chúng tôi sẽ cố gắng nói dối thành thật một chút trước hoàng hậu“.* ta rớt mồ hôi***


Bọn họ rời đi trước khi đi còn vẫy tay tạm biệt tiểu Điệp, tiểu Điệp hối hận muốn ch.ết rồi, nàng cũng muốn đi nên chạy theo đoàn người rời cung.
~~~~~~~~~~
Nhiu thôi nha có câu hỏi nè” chương sau nàng sẽ vô ý nghe được âm mưu muốn tạo phản của hai con người, họ là ai nào“.


Luật cũ khi nào có câu tl là có chương mới tag cho pạn tl đúng nha






Truyện liên quan