Chương 48: Giải Độc
Tặng @vanvu161297
Hai người bọn họ cứ trò chuyện, nói với nhau vài câu rồi trầm mặc, rồi lại nói vài câu sau đó tiếp tục trầm mặc. Không gian bình lặng yên tĩnh là thế bỗng ngoài cửa vang lên tiếng tâu của thị vệ.
Hắn không nhanh không chậm điều hòa lại giọng nói lãnh băng ngày thường mới hỏi:“ Có chuyện gì”
Thị vệ tâu:“ Bẩm hoàng thượng có Tam Vương phi xin được cầu kiến”
Trong phòng hắn nhìn Hàn Tiêu lẩm bẩm:“ Nàng ta tự nhiên đến đây là có việc gì chứ”, Hàn Tiêu lắc đầu không biết.
Hắn hiện giờ rất không muốn tiếp nhân nên bảo với thị vệ mình không muốn gặp, không ngờ nữ nhân của Tam đệ cũng rất biết cách lấy điểm yếu của hắn mà nói, chuyện liên quan tới nàng hắn không thể không nghe.
Lam Nhu ở ngoài có hơi lo lắng, dù nàng biết nói đến ả ta thì chắc chắn hắn sẽ gặp nàng, nhưng nàng sợ hắn không như vậy. Cuối cùng nàng đã đoán đúng hắn cho nàng vào trong.
Lam Nhu bước vào trong phát hiện trong đây còn có người, Lam Nhu nhìn không chớp mắt, làm Hàn Tiêu rùng mình như thấy được ánh mắt thèm thuồng của Lam Nhu. Hắn thầm than trời đất đời của hắn chỉ có tuyết nhi còn Tam Vương phi đừng hồng với tới hắn, không có cửa đâu( xin lỗi để ca tự kĩ tí đi).
Lam Nhu chóc lát lại chuyển ánh mắt sang hắn phải nói sao nhỉ, ừm lần thì không thèm thuồng mà là mê li say đắm, nhìn vẽ mặt kia hắn còn thấy ớn lạnh hơn Hàn tiêu. Có trời mới biết giờ hắn suy nghĩ giống Hàn Tiêu thế nào.( LN mê trai hơn ta nghĩ, LBD tự kĩ hơn ta dự tính).
Hắn khẽ hắng giọng để thức tĩnh con người kia:“ Hừ không phải chuyện liên quan đến nàng, còn lâu nàng ta mới được vào giờ nhìn hắn như thế hắn thật muốn đóng cửa thả chó” ( cái này gọi là gần mực thì đen nè, câu này nàng rất hay nói lúc trước hắn vô tình nghe rồi học theo).
Lam Nhu thu vẻ mặt lúng túng khi nhận ra mình đã thất thố, hắn ngắn gọn xúc tích chỉ tay về cái ghế phía xa ý bảo nàng ngồi.
--” không biết Tam Vương Phi đến đây có chuyện gì”
Ba chữ Tam Vương Phi được nhấm mạnh như đang nhắc nhỡ nàng ta thân phân của mình, ngụ ý đó Lam Nhu đủ thông minh đễ hiểu đi ngay vào vấn đề chính, Hàn Tiêu hứng thú ngồi nghe.
Đầu tiên Lam Nhu giả vờ ngập ngừng khó nói, sau đó dè chường đợi tí mới đi vào vấn đề.Lam Nhu bắt đầu nói đầu tiên là dè dặt hỏi hắn:“ Hoàng thượng nếu tỷ của thần làm chuyện có lỗi với người người sẽ làm gì“.
Hắn bất ngờ với câu hỏi đó không trả lời, lát sau giọng điệu hắn thay đổi lãnh hơn hỏi với vẻ hơi bực:“ Có chuyện gì thì nói không thì đi ra ngoài ta không có kiên nhẫn để nghe câu hỏi vô bổ này“.
Thấy hắn thực sự tức giận nên Lam Nhu không dám hỏi gì thêm, Lam Nhu bắt đầu kể chuyện lúc gặp nàng ở ngoài thành, kể về người nam nhân kia, buông ra vài câu cảm thán rồi kết thúc câu chuyện. Lam Nhu khẩn chương nhìn biểu hiện của hắn, nhưng tức giận hắn không có, khí lạnh không phát ra, nhìn sang bên kia Hàn Tiêu bộ dạng cố nén cười.
Lan Nhu nghi hoặc nàng đâu phải kể chuyện cười đâu chớ, biểu hiện của họ là sao đây, đó là hồng hạnh vượt tường đó. Hắn đáng lẽ phải tức giận mới đúng, rồi đề chỉ phế hậu tống ả ta vào lãnh cung chứ, tại sao họ lại như thế.
Hắn đã nghe xong câu chuyện,nhanh chóng hạ lệnh đuổi khách Lam Nhu không cam tâm rời đi. Hàn Tiêu không còn cách nín cười nữa rồi, không khách khí sổ ra một tràng:“ ha........... ha...........ha tức cười ch.ết ta đúng là một tin động trời ha haha ha hồng hạnh vượt tường có một khái niệm mới à, vượt tường với trượng phu của mình ha haha. Hhhhhhaaaaa”
Hắn ngồi bên án cũng nhếch mép, làm hắn lo lắng hoá ra chuyện này, hắn nghĩ dịch dung ra đường với nàng thú vị hơn hắn nghĩ, không khí trong phòng giờ rất vui vẻ.
Còn về phía Tuyết Nhi và Nàng giờ đang đứng trước trúc ký cung, đừng hỏi sao Mị Hộ chưa đến vì Mị Hồ là đi bộ, còn bọn nàng dùng khinh công hiệu quả đương nhiên không giống.
Bước vào Trúc ký Cung cảm nhận của hai người là nơi này rất đẹp, nhưng đi đã lâu không thấy bóng người, nàng và Tuyết nhi đi vào sâu hơn thì thấy hai bóng dáng một nam một nữ.
Trên hòn giả cạnh hồ sen, hai bóng dáng ngồi tựa vai say mê trò truyện, nàng khẽ ho hai người họ quay lại, Tử Bạch nhìn nàng không hiểu sao lại xuất hiện thêm hai cô nương nữa.
Tử Bạch nhìn hai người mà không để ý tới Lệ Nhi chạy đến cạnh hai người bọn họ,khi Lệ nhi rơi vào tầm mắt hắn mới nhận ra, chỉ thấy Lệ nhi kéo họ về phía hắn.
Nàng hắng giọng:“ xem ra muội cũng bận thật, ngồi đây tâm sự nữa”
Lệ Nhi uẩn bách vội giới thiệu cả hai với nhau rồi chuồn ra sau lưng Tuyết Nhi.
Tử Bạch nói:“ Ta là Lăng Tử Bạch không biết người là gì của Lệ Nhi”
Nàng:“ Lam Anh tỷ của Lệ Nhi”
Tử Bạch chợt hiểu đây là vị Tỷ tỷ Lệ Nhi nói sẽ trị bệnh cho mình, nhưng chung quy nàng là ai có thể đi lại trong cung.
Lúc này lệ Nhi lại nhảy ra:“ Tỷ xem bệnh cho huynh ấy đi”
Tuyết Nhi trêu:“ À đâu phải ngươi bệnh lo cái gì”
Lệ Nhi:“ Ừ thì ta chỉ.......”
Tuyết Nhi cố làm bộ dáng lắng nghe:“ Sao.....sao nào”
Lệ Nhi:“ ta...... ngươi biết làm gì chứ”
Nàng nhìn Lệ Nhi rồi nhìn Tử Bạch ý cười càng sâu, nàng làm việc nhanh gọn nhanh chóng bắt mạch cho Tử Bạch, Lệ nhi cũng đừng bên cạnh.
Lệ Nhi nhẹ hỏi:“ Sao rồi tỷ, chữa trị được không”
Nàng nhíu này:“ Trúng độc”
Lệ nhi sửng sờ đây là trúng độc sao, nàng giải thích:“ Trúng độc từ nhỏ, nếu không nhờ thuốc quý thì chắc nạng không thể giữ”
Lệ Nhi:“ Vậy giải được không tỷ”
Nàng gật đầu nhưng dạng e ngại:“ Cách trị độc cần một người giúp đở”
Tử Bạch thoáng hi vọng rồi thất vọng có ai chịu giúp đỡ hắn chứ, không ngờ Lệ Nhi lên tiếng:“ Muội được không“.
Nàng ý cười lan tỏa:“ được” sau đó nói nhỏ vào tai Lệ nhi rồi đưa cho lệ nhi một lọ dược và một mãnh giấy, lệ nhi không biết nghe gì mà thoáng đỏ mặt quay sang nhìn Tử Bạch.
Tử Bạch không biết nàng nghe cái gì nên rất thắc mắc, nhưng thôi kệ cứ thử đi.
~~~~~~~~~~☆☆☆~~~~~~~~~~☆☆☆☆
AI ĐOÁN ĐX NÀNG NÓI ZI VỚI LỆ NHI HEM NÈ, PHƯƠNG PHÁP CHỮA ĐỘC ĐÓ NHE BIỆN PHÁP TRONG SÁNG..... À