Chương 27

Trên đỉnh của những cây cổ thụ sừng sững, bóng tối bao trùm dày đặc. Những hạt mưa to nặng đang rơi nhưng không chạm xuống đất. Hàng vạn cành nhánh đã vươn ra những hạt nước còn ở lưng chừng không gian.


Một bóng người lướt nhanh giữa những rặng cây, mắt đảo quanh như sợ ai đó theo dõi. Bóng người lén lút trong đêm chỉ dừng lại bên một ngôi mộ nhỏ trong khuôn viên Càn Lăng – nơi yên nghỉ của người trong hoàng thất Trần Quốc. khác với những ngôi mộ bề thế với mái rồng chầu phượng uốn tinh xảo, ngôi mộ này nhỏ bé hoang tàn, rêu phong phủ kín như lâu rồi không có ai chăm sóc. Là mộ của một tội phi – Nhiếp Phu Nhân của Trần Vũ Đế. Bên cạnh là ngôi mộ rồng chầu tượng trưng cho thân phận cao quý, là Triệu Vương Trần Hi Di.


Ngọc Nhi có chút sợ hãi mấy lần vươn tay ra định xé bỏ lá bùa trên mộ Nhiếp Tiểu Thiện nhưng lại do dự không dám. Đã đến nước này nàng còn sợ gì nữa, giải thoát hồn ma đó sẽ có được trái tim Trần Ngự Phong mãi mãi… Nghĩ thế, Ngọc Nhi trở nên mạnh bạo hơn, không chần chừ giật lấy lá bùa xé vụn.


– Nhiếp Phu Nhân! Ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, hãy giúp ta có được trái tim chàng!
Một cái tát khủng khiếp giáng mạnh!


Thân thể Ngọc Nhi bắn về phía những lùm cây rậm rạp, từ trong gốc cây hàng chục cánh tay mộc nhân vươn ra tóm chặt lấy nàng. Ngọc Nhi kinh hãi giãy giụa, nhưng càng cố thoát khỏi những cánh tay mộc nhân, chúng càng điên cuồng cào cấu cơ thể nàng.


– Ngươi thật ngây thơ khi nghĩ rằng ta sẽ giúp ngươi có được Trần Ngự Phong! – Hồn ma hiện lên, với gương mặt trắng sáp nứt nẻ, đồng tử nở rộng, nhãn cầu lồi ra cực kì đáng sợ – Thật xin lỗi nhưng ta không thể giúp ngươi tiểu nha đầu!


available on google playdownload on app store


– Không! Ngươi đã thề với trời đất chỉ cần ta giúp ngươi! – Giọng Ngọc Nhi nghẹn lại kinh hoảng – Thả ta ra Nhiếp Phu Nhân!


– Ngươi phải biết giao dịch với một hồn ma sẽ không có kết quả tốt đẹp! – Hồn ma cười thét lên, nghe tựa vết rạch sắc nhọn vào bầu không khí quánh đặc – Ta cần Hàn Hiểu Tuyết và Trần Ngự Phong ở bên nhau, càng yêu sâu đậm hận thù sẽ càng nhiều, Hàn Hiểu Tuyết sẽ thay ta báo thù mẫu tử Vương Tần Lan!


– Cầu xin ngươi, hãy thả ta! Ta sẽ không vọng tưởng, sẽ không cản trở họ! Tha cho ta…
– Ta cũng muốn tha cho ngươi lắm nhưng bằng hữu của ta có vẻ rất thích ngươi… Ai da, Tiểu Mộc Tinh đã chiếu cố ngươi ta cũng không có cách nào!


Hồn ma Nhiếp Tiểu Thiện nói xong phất tay rời đi, đằng sau là tiếng kêu la thảm thiết của Vũ Văn Ngọc Nhi. Đường đường là một quý phi cao cao tại thượng cuối cùng lại làm mồi cho mộc tinh, thật đáng thương thay!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Tin hoàng quý phi đột nhiên mất tích khiến trong cung nhiễu loạn. Một thái giám nói lần cuối nhìn thấy nàng ta là ở gần Càn Lăng. Nàng ta đến đó làm gì? Không ai biết. Nhưng khi nghe đội thị vệ từ Càn Lăng trở về thông báo thì tất cả mặt cắt không còn hạt máu.


Nguyên lai đám thị vệ lần theo manh mối dò được đến Càn Lăng thì thấy nhũng mảnh vụ của vải và thi thể của hoàng Quý phi không toàn vẹn, máu ướt đẫm một khoảng sân của Càn Lăng. Điều kinh khiếp hơn cả là hiện trường tìm thấy thi thể chính là trước mộ phần của Nhiếp Phu Nhân. Mặc sự ngăn cản của Trần Ngự Phong, Hiểu Tuyết chạy tới tận nơi như muốn kiểm chứng. Vương Thái hậu cũng đi theo, mặt tái mét.


Ngay khi vừa đặt chân vào khoảng sân, Hiểu Tuyết lập tức cảm thấy sa sẩm mặt mày loạng choạng ngã vào ngực Trần Ngự Phong. Trần Ngự Phong nhíu mày phân phó người dọn dẹp đồng thời đưa Thái hậu về nghỉ ngơi, bản thân tự mình ôm Hiểu Tuyết về Diên Hỉ cung.


– Hoàng nhi! Con tránh xa yêu nữ đó ra, không biết nạn nhân tiếp theo của ả là ai đâu!
Cước bộ Trần Ngự Phong chậm lại nhưng không có ý định đứng lại, lạnh lùng nói:
– Không phải nàng làm!


– Đến nước này con còn không tin sao? Chẳng lẽ con nghĩ mẫu hậu làm chuyện động trời này! – Vương Thái hậu tức giận nôn một ngụm máu tươi, Băng Cơ lập tức chạy tới đỡ lấy
– Mẫu hậu, hoàng huynh đây không phải là lúc tranh cãi chuyện này! Chúng ta tránh nơi này trước!


– Hoàng muội, chăm sóc mẫu hậu cho tốt! – Trần Ngự Phong lạnh nhạt dời đi.


Tất cả cũng tản dần. Kì thực không ai muốn ở lại nơi này dù chỉ một phút. Nơi tôn nghiêm của hoàng thất sao lại trở nên thế này? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có phải do hồn ma Nhiếp Phu Nhân trở về? Những nghi hoặc này lớn lên trong lòng mọi người nhưng không ai dám thắc mắc, càng không dám thảo luận. Hễ kẻ nào bép xép qua một đêm đều biến mất không rõ ai hạ lệnh.


Nhưng giấy sao gói được lửa, cái ch.ết bi thảm của Quý Phi lan ra ngoài khiến tin đồn về hồn ma Nhiếp Tiểu Thiện một lần nữa dậy sóng. Loạn dân nổi lên khắp nơi đòi trừng trị Hiểu Phi, tình hình Trần Quốc trở nên vô cùng loạn. Bản thân Văn Đế kiên quyết bảo vệ ái phi trước các đại thần cùng Thái hậu, thậm chí còn tỏ ý muốn nàng làm chính cung Hoàng Hậu.


– Hoàng Thương xin hãy thu hồi ý định! – Các đại thần đồng loạt quỳ gối.
– Các ngươi đang ép trẫm sao! Muốn tạp phản cả sao! – Trần Ngự Phong tức giận gầm lên
– Hoàng thượng bớt giận, xin hãy lấy giang sơn xã tắc làm trọng! – Trương hiệu úy bước lên dõng dạc tâu


– Hoàng thượng! Hi sinh một nữ nhân để an lòng thiên hạ cũng đâu có tổn thất gì, mĩ nhân trong thiên hạ không thiếu hà tất phải giữ một yêu nữ bên mình – Chu tướng quân cũng không kiêng dè tấu


– Các khanh… Nàng không phải yêu nữ! – Trần Ngự Phong đối phó với chuyện này chưa biết phải ứng phó ra sao đã thấy một bóng dáng xinh đẹp, ôn nhu bước tới
– Các vị đại thần, hoàng huynh ta hôm nay long thể bất an, cho phép bãi triều!
– Hoàng thượng vạn tuế! Công chúa kim an!


Băng Cơ phất tay, toàn bộ cung nữ thái giám theo đó cũng ra ngoài. Tiểu công chúa xinh đẹp ngồi bên hoàng huynh của mình, nhẹ nhàng an ủi
– Hoàng huynh! Xem ra huynh với Hiểu Phi, tình nghĩa rất sâu đậm!


– Băng Cơ, nói ta nghe rốt cuộc ta phải làm sao để vừa trấn an lòng dân, vừa bảo vệ nàng ấy! – Trần Ngự Phong giương mắt nhìn muội muội, ánh mắt thê lương đau đớn hệt như mười năm về trước về khi hắn nhấn mình trong đau khổ vì cái ch.ết của hoàng đệ


– Phải tìm ra hung thủ thật sự, trả lại sự trong sạch cho nàng ấy!
– Ta biết, nhưng không biết phải bắt đầu thế nào! Không đầu mối, không nhân chứng! Ta chỉ biết chắc một điều nàng ấy chắc chắn không phải là hung thủ!


– Đêm đó huynh ở cùng Hiểu Phi? – Băng Cơ nhìn chằm chằm hoàng huynh của mình, nàng từ nhỏ đã rất thông minh, tư chất hơn người
– Phải…. – Trần Ngự Phong nhìn ánh mắt cổ quái của muội muội không khỏi cao hứng – Muội nghĩ ra điều gì phải không?


-Đúng vậy! Hoàng huynh, lần này huynh sẽ phải hậu tạ muội rồi! – Băng Cơ tinh quái nhìn hoàng huynh của nàng, ghé tai hắn thì thầm to nhỏ.


Trong Điện Thái Hòa, một nam một nữ thì thầm to nhỏ bàn mưu tính kế mãi đến giữa trưa. Băng Cơ lúc này vừa nghĩ được kế giúp hoàng huynh, lòng cao hứng nhảy nhót trong hoa viên như con chim nhỏ. Chợt nhớ ra sáng nay chưa đến thăm tình lang, vội vã chuyển hướng về phía cung Khôn Ninh.






Truyện liên quan