Chương 13: Thất thân(2)
Ca ca nàng đang ngồi đọc sách trong phòng,vừa thấy nàng vào thì đứng lên,nhẹ nhàng nói:
-”Bây giờ mới tìm đến ca ca à?”
Nàng ngồi xuống bàn trà,tự tay rót một chén trà,chán nản nhìn ca ca:
-”Ca,hôm nhập cung muội không đi được không?”
Ca ca nàng cũng ngồi xuống,nói:
-”Cả nhà ta đều đi mà,chẳng lẽ muội muốn ở nhà một mình để gặp ma?”
-”Ca à,muội không sợ đâu,ma đến con nào,muội xực con đấy!”
Nàng tự tin nói,ca ca nàng chỉ cười hiền xoa đầu nàng:
-”Muội sao lại không muốn nhập cung?”
-”Trong đó ngột ngạt lắm!”
Ca ca nàng lắc đầu cười khổ,nói:
-”Nhưng nếu muội không đi thì cả nhà ta phạm trọng tội mất!”
Nàng khẽ thở dài,mặc dù nàng không phải người thời đại này,mặc dù nam nhân của nàng là thiên tử,nàng cũng không thể vì thế mà trục lợi cho bản thân được.
Nàng đặt chén trà xuống bàn,đứng dậy nói:
-”Ân,muội sẽ đi.Ca ca hảo hảo nghỉ ngơi,muội không làm phiền ca nữa a~”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau,nàng ngồi yên trước gương cho Tiểu Ý “trổ tài họa sĩ“.Nói là “ trổ tài họa sĩ “ thì hơi quá.Tiểu Ý khá là hiểu ý nàng,trang điểm nhẹ nhàng,không màu mè,loè loẹt như con vẹt.
Sau khi “make up” xong,nàng tiến đến bên tủ quần áo.Tiểu Ý ướm lên người nàng hết bộ này đến bộ khác mà nàng vẫn chưa vừa ý.Đơn giản chỉ vì cha nàng cứ đi đâu là mua vải đẹp về may y phục cho nàng,thế cho nên tủ đồ cứ đầy ắp quần áo.Nhưng khổ nỗi,thân chủ trước có chịu mặc đâu,cứ vứt tồn kho ở đấy.Và kết quả là cái dài cái ngắn,cái cộc tũn cái lại rộng thùng thình.Haizzzz,người đi đặt may với thợ may may đồ có tâm thế không biết.
Trong lúc nàng chán nản định bỏ cuộc thì nàng phát hiện ra một chiếc hộp khá đẹp trên nóc tủ.Quái lạ,nếu chiếc hộp đã ở đó lâu rồi thì phải bám bụi chứ.Nàng khều khều tay Tiểu Ý,hỏi:
-”Ý nhi,chiếc hộp kia đâu ra vậy?”
Tiểu Ý dừng tìm kiếm rồi nhìn theo hướng nàng nói,con bé ngơ ngác mất mấy giây,rồi con bé chạy ra kéo một chiếc ghế lại gần chiếc tủ.Ý nhi đứng lên ghế rồi bê cái hộp xuống chỗ nàng.
-”Tiểu thư,sao phòng mình lại có chiếc hộp này?
-”Em hỏi ta,ta biết hỏi ai?”
Nói rồi nàng mở chiếc hộp ra,bên trong có một xấp vải màu xanh và trắng.Tiểu Ý tò mò thò tay vào trong hộp nhấc xấp vải ra.À,không phải xấp vải,là một bộ y phục.Nó được kết hợp giữa lụa xang và lụa trắng.Bộ y phục vừa lộng lẫy mà không mất đi vẻ tao nhã.
Nàng thích thú nhìn bộ y phục,Tiểu Ý liền giục nàng:
-”Tiểu thư,không còn thời gian suy nghĩ đâu a~Chúng ta trễ rồi!”
-”Nhưng liệu mặc bộ y phục này có sao không,chắc gì nó là của ta?”
Tiểu Ý cười khổ nhìn nàng,nói:
-”Tiểu thư,đồ trong phòng người không của người thì của ai đây?”
Nàng nhìn bộ y phục Tiểu Ý đang cầm,lại nhìn sang đống y phục cái ngắn cái dài,nàng khẽ tặc lưỡi.Thôi thì cứ đu theo vậy.
Hai mẹ con Trịnh Gia Linh xúng xích trong váy áo.Dao Cầm một thân hồng y đỏ rực,tổng quan cả bộ đồ thì chả có gì đáng nói nhưng......không biết là cố tình hay vô tình mà bộ y phục để khoét sau ngực,lộ ra vòng một căng tràn của ả ta.Các gia nhân trong nhà đều ngoái nhìn ả ta.Nam hạ nhân thì rãi rớt ròng ròng,còn nữ hạ nhân thì lien tục lườm nguýt cô ả.Hai mẹ con ả đang tận hưởng giây phút này thì Ái Nguyệt lập tức xuất hiện.Nàng như một vị nữ thần xinh đẹp thuần khiết.Nàng vừa xuất hiện đã làm cho mọi sự chú ý đều đổ dồn về nàng.Nàng bước ra sảnh trong ánh mắt thù hằn,ghen tị của mẹ con Trịnh Gia Linh.
Dao Cầm ghé đầu sang nói nhỏ với mẹ:
-”Đại phu nhân không đi theo,đây là cơ hội để mẹ con ta trừng trị nha đầu đó!”
-”Con nói đúng,sau hôm nay,vị trí hoàng hậu sẽ là của con!”
Dao Cầm nhìn nàng nở nụ cười âm hiểm.Hoàng Ái Nguyệt,ta phải diệt được ngươi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-”Ui da,tê hết bản tọa của lão nương rồi!”
Ái Nguyệt vừa nhảy xuống xe ngựa vừa làu bàu.Đời nàng chỉ ngồi ôtô với máy bay chứ đã ngồi cái loại này bao giờ đâu.Đường đi thì xóc lên xóc xuống,xóc như đúng rồi.Báo hại ruột gan nàng cứ loạn tùng phèo hết lên.
Hoàng cung đúng là đúng với cái ý nghĩa của nó.Xa xỉ,lộng lẫy,nguy nga,tráng lệ.Nói chung là không từ nào tả hết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thôi m.n cho Rin nợ nha!!!!!