Chương 5: Bữa sáng vui vẻ

* " Lí do tôi ko thể chấp nhận anh ư? Bởi vì anh ko giống người tôi đã từng thương. "** *
* *Cả căn phòng khách rộng lớn là những đồ đạc ngổn ngang. Thật khủng khiếp. Có ai đó đã xáo trộn cả căn phòng!
Nguyên sải bước lại gần, hỏi:
- Đau ko? Ngã à?
- Ừ.


- Để tôi xem...chà, chảy nhiều máu đấy.
- Tôi ko sao. Có thể tự băng lại đc. Anh mau xử lí đống này đi. Khủng khiếp quá. Chuyện gì vậy nhỉ?
Trong khi nó loay hoay vs cái trán đầy máu thì Nguyên gọi cho ai đó. Chừng 10 phút sau thì có người đẩy cửa xông vào. Đầu tiên là tiếng của Hưng.


- Ôi chúa! Gì thế này?
Quân cũng ko tránh khỏi ngạc nhiên:
- 02, thế này là thế nào?
Nguyên chỉ đơn giản nhún vai tỏ vẻ bất lực. Quân thở dài:
- Để mai gọi người đến dọn dẹp. Uầy...có khi phải chuyển nhà.


Cả 3 người trao đổi ánh mắt vs nhau rất nhanh. Hưng dời tầm mắt sang Thiên Ân, tỏ vẻ thích thú vs dải băng trắng trên trán nó.
- Dễ thương lắm nhóc!
Nó hừ 1 tiếng, khoanh tay lại nhìn 1 lượt. Hỏi:
- Sao ko báo cảnh sát?


- Cảnh sát? - Hưng hỏi vs giọng ngạc nhiên, cứ như thể anh ta ko biết cảnh sát là cái gì vậy. - Ko đâu, có gì mà phải báo cảnh sát chứ.
- Căn nhà bị lục lọi thế này cơ mà.
Quân phì cười:
- Ngốc, thứ quý giá đều ko bị mất, cảnh sát sẽ kết luận là chủ nhà bừa bộn vứt đồ lung tung thôi.


Nó chợt hiểu ra. Ừ nhỉ, chiếc bình cổ giá bạc tỷ mà ko hề bị xê dịch. Vậy rốt cuộc tên trộm tìm thứ gì?
* *
*
" Reng...reng...reng..."


available on google playdownload on app store


Thiên Ân vs tay tắt báo thức. Nó nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ. bất giác nghĩ ra điều gì, nó vội quay đầu lại nhìn kĩ chiếc đồng hồ. Tuyệt! 9h sáng. Vậy là hôm qua buồn ngủ quá nên nó đã đặt báo thức sai. Ờ, cũng may nay chủ nhật, nếu ko chắc nó xử tử chiếc đồng hồ mất.


Hôm qua là 1 đống hỗn độn, vậy mà sáng nay căn nhà đã trở lại sạch bong. Nó phải khâm phục tốc độ làm việc của mấy anh chàng.
Uầy...mùi gì thơm quá. Trong bếp chỉ có 2 người: Quân và Hưng. Cái tên Hưng baby đó đang chiên cơm, nhìn cũng biết tay nghề ko vừa đâu. Thấy nó, anh ta cười hỏi:


- Vết thương sao rồi nhóc?
- Rất tốt. - Nó đáp.
- Ờ, mảnh thủy tinh chưa cắm vào trán là may lắm rồi.
- Thế...chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao căn nhà lại bị lục lọi như thế?
- Em ko cần biết đâu nhóc.
- Tại sao?
Quân ngẩng đầu lên, khó chịu đáp:
- Việc của em là biết điều là đc rồi.


Nó câm nín. Có chút bực. Thế nhưng Quân nói đâu có sai. Nhà này đâu phải nhà nó, có chuyện gì thì họ chịu trách nhiệm và nó chỉ việc ngồi im làm ngơ thôi. Dù sao nó cũng khá ngạc nhiên khi Hưng làm cơm cho cả phần nó nữa đấy. Nó hỏi:
- Cái này của tôi?


- Ko của em thì tôi làm để cúng chắc?- Hưng bất đắc dĩ nói.
- Hơ...nhưng từ lúc em đến đây chả ai làm cơm cho cả.
- Bọn tôi chỉ thăm dò nhóc thôi.
- Sao?
- Em tưởng người xuềnh xoàng có thể sống chung vs bọn tôi chắc? Phải biết nấu ăn, làm việc nhà, và phải biết cư xử, ko ồn ào.


- Ồ... vậy đó là lí do các anh ko nấu cho tôi mà cũng câm như hến mấy ngày đầu tôi đến đây?
- Ừ.
- Vậy tôi đã vượt qua bài kiểm tr.a rồi sao?
- Tất nhiên. Nếu ko em đã sớm bị đá ra khỏi cửa rồi.
Nó tặc lưỡi, họ cũng mưu mô thật.


- Chuyện gì vui thế? - Nguyên đứng dựa vào cửa bếp, lười biếng hỏi.
- Có khi tối nay chúng ta có tiệc mừng chào người mới. - Quân đáp.
- Bỏ đi!


Nguyên kéo ghế ngồi xuống, liếc đĩa cơm chiên của Thiên Ân, cũng ko nói gì. Nó nhai chậm rãi mấy miếng khoai tây và cà rốt. 2 mày lập tức cau lại. Cứng quá. Nó quay phắt lại, tên Hưng baby đang đứng nhếch mép cười. Ôi trời, sao anh ta cười thế mà cũng đáng yêu nhỉ? T_T
- Giỏi lắm anh hai. - Nó mỉm cười.


- Sao thế? - Hưng vô tội hỏi.
- Tôi tưởng anh có lòng tốt, hóa ra cũng giống hai tên kia thôi.
" 2 tên kia " cùng ngẩng đầu lên nhìn nó.
- Cà rốt chiên sơ sài, khoai tây ko nấu, cơm chiên ko có vị gì. Vậy mà 2 tên kia vẫn ăn đc, chứng tỏ anh cố tình làm riêng tôi như thế. Có ý gì?


- Có ý gì? - Hưng hỏi lại, vẫn là cái nụ cười đáng ghét đó.
- Hừ!
Nó đứng lên, cầm cả đĩa ném vào sọt rác. Sau đó lấy đĩa của Hưng lại chỗ mình, thong thả ngồi ăn tiếp. 3 người ko chớp mắt nhìn nó. Hưng nhíu mày rồi cũng bật cười ;
- Có cá tính, tôi thích em đấy nhóc!


- Lẽ ra câu ấy nên dành từ ngay lần đầu gặp tôi đấy, anh hai.
" Khụ... Khụ.."
Có vẻ như Quân bị sặc nước. Nguyên cũng ko nhịn đc khóe miệng cong cong nhìn vẻ mặt biến hóa của Hưng.
- Em tự tin hơi quá nhóc ạ. - Hưng nói.
-Ảnh hưởng quá nhiều từ anh đấy.
- Ôi trời em...


Hưng ko biết nói gì nữa. Nguyên thở dài:
- Tối nay chúng ta có tiệc mừng người mới đến rồi đây.
- Bỏ đi! - Bây giờ tới lượt Hưng phản đối.






Truyện liên quan