Chương 6: Lúng túng
- Thế họ làm 1 bữa tiệc thật cho cậu hả?- 1 bữa ăn nhỏ thôi
- Sướng quá ha.
Phong quàng tay lên vai nó, bước đi chầm chậm, cười hỏi:
-Bao giờ mới mời bọn tớ đến nhà đây?
- Lo an phận của cậu đi.- Nó khinh khỉnh đáp. - Cô bạn gái của cậu đâu rồi?
- Đi ngắm trai.
Nó và Vy phì cười.
- Cái gì cơ?
- Bên trường ĐH Kinh tế ấy. Muốn đi xem ko? Có cả ba anh chàng chủ nhà cậu đấy.
Thế là nó bị Phong và Vy lôi xềnh xệch đi. Tên Phong đó ngắm trai làm cái gì nhỉ?
Trường ĐH Kinh tế và ĐH Ngoại ngữ chỉ cách nhau có một cái hàng rào sắt lớn. Và ngày nào đám sinh viên nữ cũng bám vào đó hò hét í ới. Nó đoán tầm vài tháng nữa hàng rào có nguy cơ bị sập -_- Uầy....một đội quân hoành tráng nhé.
- Về đi các cậu. -Nó nói.
Vy nói như sắp khóc:
- Đông ghê quá.
Phong gật gù:
- Ừ về thôi, tớ cũng sắp vào lớp rồi.
Vâng, thế là cả ba vác mặt đi về. Nó cảm thấy hơi sợ đám đông rồi.
Thiên Ân ko hề nghĩ là việc tối hôm ấy chưa dừng lại ở đó. Nó trở về nhà. Cửa mở một cách bất thường. Nó quăng ba lô xuống chạy vội vào trong. Liền thấy một người nằm sóng soài trên nền nhà, máu mê lênh láng. Bàn tay run run lật ai kia lại. Là Quân. Anh ta ch.ết chưa?
Nó sợ hãi. Đầu óc nó trống rỗng khi thấy máu. Máu....nhiều quá....hệt anh ấy....
Nó ngã phịch xuống. Giật lùi ra phía sau, mặt tái mét. Trong lúc nó hoảng loạn thì điện thoại trong túi áo Quân reo lên, vang vọng khắp căn nhà tĩnh mịch. Người nó cứng đơ, chậm chạp bò lại gần. Trên màn hình hiện ra những con số. Nó bắt máy. Giọng nói the thé đầu dây bên kia làm suýt chút nữa nó hét toáng lên.
-Hi! Long time no see, baby!
Nó rùng mình ớn lạnh.
- I miss you. I"ll come back. Wait me, baby.
"Cạch". Người đó cúp máy. Nó vẫn bất động.
Máu sau gáy Quân vẫn chảy và chảy, ko hề có dấu hiệu dừng lại. Nó biết nếu ko nhanh chóng cầm máu thì anh ta sẽ ch.ết. Nhưng mà nó ko thể nhúc nhích nổi. Trời ạ! Nó bị gì thế này?
Thiên Ân hít 1 hơi, dứt khoát đứng dậy tìm hộp cứu thương. Sau khi sơ cứu xong xuôi thì nó nhấn điện thoại gọi cấp cứu.
Nghe thấy tiếng còi xe cứu thương thì nó mới thở phào 1 cái như trút được gánh nặng. Nó ko hề để ý rằng mảnh áo sau lưng cùng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Nó vẫn chưa hết sợ hãi.
Người đầu tiên hiện ra trong đầu nó là Y Nguyên, nó lấy điện thoại của Quân gọi cho cậu. Vừa nghe cậu đã dập máy mà ko nói lời nào. 5 phút sau đã có mặt ở bệnh viện. Quân vẫn đang hôn mê. Bác sĩ bảo anh ta hít phải thứ thuốc gây tê liệt thần kinh dẫn đến ko kháng cự được mà bị đánh ngất.
Nguyên nhìn nó, bình tĩnh hỏi:
- Chuyện là thế nào?
Nó ko trả lời. Bất động. Đôi mắt mở to. Phải rồi, cái giọng nói the thé đó nó đã từng nghe, ở đâu đó.....
Nguyên xoay người nó lại, kiên nhẫn hỏi:
-Nhóc nói tôi biết, chuyện gì đã xảy ra, tại sao Quân lại bị ngất?
Nó lắc đầu:
- Tôi...tôi ko biết....
Nguyên mất kiên nhẫn quát:
- Đừng có lắc đầu như 1 tên ngốc như thế! Nói! Lúc về nhà em đã nhìn thấy gì?
Nó nấc lên. Rồi khóc.Từng giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu rơi.
- Oaaaaa......tôi ko biết, tôi ko biết...đừng hỏi...
- Này....
Người đi lại trong hành lang bệnh viện đều quay đầu nhìn 2 người. Nó đẩy Nguyên ra,lắc đầu:
- Anh đi đi, cút đi....oaaa...tôi thật sự ko biết gì cả...đừng ép tôi,tôi thật sự rất sợ....
Nguyên dường như lúng túng khi thấy nước mắt của nó. Trời ạ, cậu đã bao giờ dỗ con gái khóc đâu. Tay cậu bối rối ko biết đặt chỗ nào cho đúng. Bộ dạng vụng về trông hết sức buồn cười.
- Rồi rồi, tôi biết rồi, nào...em đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn đấy.
Nó ngồi xổm xuống nức nở. Nguyên khua tay loạn xạ:
- Nín đi, đừng khóc. Tôi ko hỏi nữa, được chưa? Ôi trời, em làm tôi sợ đấy. Nín đi trời ơi....
Nguyên ước gì có tên Hưng ở đây. Khoản dỗ ngọt con gái cậu ta rành phải biết.
- Hu hu...tôi thật sự rất sợ. Máu...rất nhiều máu....
Người Nguyên cứng ngắc. Tiếp theo nên làm gì đây?
- Tôi....ôm em nhé?
Lời đề nghị thốt ra ko suy nghĩ, cậu cũng hơi bất ngờ. Nhưng thấy nó khóc không biết trời đất gì nữa thì cậu vươn tay ôm gọn nó vào lòng, vỗ vỗ vài cái lên vai. Và chiếc áo sơ mi sạch sẽ bị dính 1 thứ nước mặn chát gọi là nước mắt. Ờ, việc dọa con gái khóc trả giá thế cũng đáng.