Chương 16: Trò chuyện cùng người đẹp
Quân và Hưng chạy vội ra ngoài sau khi trao đổi với nhau điều gì đó. Bỏ lại nó 1 mik. Vs khuôn mặt đỏ bừng. Vì trước khi rời khỏi tên Hưng baby ch.ết tiệt kia tùy ý hôn 1 cái lên mặt nó rồi bảo:- Bảo trọng!
Ôi trời! Nó tức đến hộc máu mất. Tất nhiên anh chàng bị Quân kéo tai lôi đi dần 1 trận ^_^
Nguyên về nhà. Khuôn mặt nhuốm sự mệt mỏi. Bây giờ cậu chỉ muốn nghỉ ngơi 1 chút và ko muốn bị ai quấy rầy. Thế nhưng cậu chả được toại nguyện khi cô nhóc kia gõ cửa rồi đẩy cửa vào luôn.
- Có chuyện gì?
Nó ngại ngùng đứng ở cửa, có chút sợ sệt khi nghe thấy thanh âm lạnh lùng trên chiếc sofa trong phòng.
- Ừm.... tôi chỉ là... hỏi xem... anh có phiền không?
Nguyên mệt mỏi ngồi dậy, nhìn cô nhóc xinh xắn trước mặt, nhẹ lắc đầu:
- Ko phiền. Ngồi đi. Nói xem, có chuyện gì?
- Anh nghe chuyện lúc nãy chưa?
- Zero có nói qua rồi.
- Anh nghĩ sao? 01 và Zero ko nói gì đã biến ngay.... làm tôi tò mò muốn ch.ết.
- Ko sao đâu. Nhất định sẽ truy ra được kẻ đứng sau vụ này.
- Ờ.... - Nó khẽ thở dài.
- Tôi hỏi em 1 chuyện....
Nó nhướn mày.
- Nhưng em không được nổi cáu.
- Ừm... tùy chuyện chứ.
- Tóm lại là phải bình tĩnh.
Nó nhìn bộ mặt nghiêm túc của Nguyên, gật đầu.
- Bạn trai cũ của em.... đã từng có bạn gái trước khi quen em chưa?
Mặt nó đanh lại:
- Anh hỏi chuyện này làm gì?
- Trả lời đi.
- Ừm.... chưa.
- Em chắc chắn?
- Tôi.... cũng không rõ... - Nó ngập ngừng - Anh ấy khá là điển trai, lại học giỏi, nên rất nhiều cô gái để ý.
- Em quen anh ta khi nào?
- Khi học cấp ba. Này, sao anh hỏi giống như hỏi cung thế?
- Em cứ trả lời là được. Gia cảnh nhà anh ta?
- Rất bình thường. Nhưng em chưa gặp ba mẹ anh ấy khi nào cả. Anh ấy bảo ba mẹ đi làm xa.
Nguyên trầm ngâm. Lấy điện thoại ra bấm bấm cái gì đó. Nó tranh thủ lại tủ lạnh lấy nước. Mà phòng anh chàng này rộng thật đó. Lại sạch sẽ nữa. Nó đang tính đổi phòng cho anh ta :3
- Này 02!
- Hử?
Nó nhào tới bên Nguyên, nhỏ giọng hỏi:
- Nhà anh rất giàu?
Nguyên nhíu mày nhìn ánh mắt giảo hoạt của nó.
- Ừ, thì sao?
- Giàu chừng nào?
- Em hỏi làm gì?
- Nói đi- Nó chớp chớp mắt.
-Thì... rất giàu... vs tài sản khổng lồ.
Nó búng tay, nhún nhảy đi về phía tủ sách.
- Em mừng vì tôi giàu à?
Nó cười đầy vẻ tinh ranh:
- Tất nhiên... để tôi cân nhắc 1 chút... có nên tiếp cận anh không...
- Em ư?
Nó nghiêng đầu, cười cợt:
- Ko thấy tôi xinh đẹp à?
Nguyên phì cười:
- Zero dễ hơn đấy.
- Ôi dào! - Nó phẩy tay - Anh ta có vấn đề về thần kinh đấy.
Nó nhớ lại cái hôn tùy ý của tên Hưng baby, và muốn đạp đổ luôn cái giá sách.
- A! Giường anh êm quá! Thích thật, đổi cho tôi đi!
Nó nhảy tưng tưng trên giường. Nhìn bộ dạng nhí nhố của nó mà Nguyên thầm than. Đúng là cô gái vui buồn thất thường.
- Chân em sạch sẽ không đấy?
Nó gật đầu, tiếp tục quậy phá. Ga giường đã nhăn nhúm >. < Nguyên sải bước ngăn nó lại. Cậu không muốn cái giường của mình bị phá hư. Lôi kéo 1 lúc cuối cùng cả 2 ngả ra chiếc nệm mềm mại. Nó tiếp tục lảm nhảm:
- Đang thời kì túng quẫn, tôi phải kiếm người nào vừa đẹp vừa giàu có lại không đồng tính mới được - -!!! Mà... anh không... gay đấy chứ?
Nguyên liếc xéo nó:
- Em nói cái gì?
- Thì... anh đã có bạn gái đâu.... người đẹp...
- Vậy em muốn làm bạn gái tôi không nhóc?
Mắt nó sáng lên, lật người nhìn Nguyên:
- Thật à?
- Đùa thôi!
- Hứ!
- Vì tôi không tin em quên được Trình Thiên Hạo đâu.
-Ừ.... - Nó đáp khẽ. Anh đã khắc sâu vào
tim nó rồi, có xóa bỏ cũng khó.
- Nhưng nói thật nhé - Nó nhìn Nguyên- Tôi thấy anh đẹp trai hơn Hạo nhiều, mặc dù đối với tôi anh ấy là đẹp nhất.
Nguyên "ờ " 1 tiếng, rất không vui. Cái gì mà đẹp nhất chứ. Cậu nhắm mắt lại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, mặc kệ cái con ruồi đang lải nhải bên cạnh:
- Mà lạ thật nha, anh đẹp trai, có tiền, có
thế, IQ ko thấp, sao vẫn chưa có bạn gái nhỉ? Khai thật đi... có đúng anh là... gay ko, hử?
Nó chớp chớp mắt nhìn " người đẹp ngủ trên giường ". Oaaaa... sao anh ta ngủ mà trông vẫn soái thế nhỉ? Mắt này, mũi
này, miệng này,... tất cả đều hoàn hảo. Ôi... ghen tị quá đi mất >^<