Chương 17: Nguy hiểm
*"Tôi ko muốn động đến ai và cũng không muốn ai động đến mình. Đó là quy tắc của tôi. "**
*
Nó tản bộ trên vỉa hè cùng Phong và Vy. 2 đứa ấy luyên thuyên nãy giờ mà nó chẳng buồn nói 1 câu, chỉ mải mê với cốc cà phê đá trên tay.
- Ê! Nhìn kìa!
Thảo Vy bỗng huých cùi chỏ nó:
- Nhìn xem ai kìa.
Nó và Phong cùng nhìn theo hướng chỉ của Vy. À, hóa ra là cô bạn Đinh Ngọc Diễm trường ĐH Kinh tế. Vốn dĩ nó và cô nàng là bạn thân. Nhưng Diễm thích Hạo. Điều đó quá đủ cho tình bạn tan vỡ. Cái ch.ết của Hạo làm cô nàng bị sốc, và đổ lỗi hoàn toàn cho nó, và nó cũng chẳng phủ nhận, vậy nên cũng dễ hiểu khi Diễm xem nó là cái gai trong mắt.
Và có vẻ như cô nàng đã thấy Thiên Ân. Ôi trời! Cái nụ cười nửa miệng đó là dấu hiệu những điều không hay sắp xảy ra.
- Ồ... xem ai này. Là "sao chổi " nhỏ bé của chúng ta sao?
Biết ngay mà...
- Cậu mua sách ở đây à? Sách gì vậy? - Nó tử tế chào hỏi.
-Việc của cậu sao? - Diễm khinh khỉnh đáp.
Nó nhún vai. Phong xen vào:
- Lâu lắm mới gặp ha.
- Ồ... Thành Phong hả? Cậu càng ngày càng đẹp trai nhỉ?
Ít ra đối với Phong đang còn tử tế. Và với Vy cũng vậy.
- Vy vẫn xinh đẹp như trước nhỉ?
- Cảm ơn.
- Thế nhé, tôi đi đây.
Diễm lướt qua nó, huých 1 cái, là cố tình, cốc cà phê trên tay đổ ướt 1 mảng lên cái áo T-shirt trắng nó đang mặc. Phong và Vy trố mắt nhìn.
- Ôi... tôi không cố ý. Thông cảm nhé.
Cô nàng quay lưng. Nó cười khẩy 1 cái, nói:
- Khoan đã!
- Gì?
-Cậu thiếu tôi 1 lời xin lỗi đấy.
- Tại sao tôi lại phải xin lỗi cậu?
- Cậu thấy rõ mà.
- Thấy gì cơ?
- Mắt cậu có vấn đề à?
Diễm nhìn chiếc áo thảm hại của nó, đắc ý cười:
- Tôi không xin lỗi đấy, thì sao nào?
Phong và Vy nhìn nhau, không biết phải làm gì. Vì đây đâu phải lần đầu tiên họ như vậy.
- Đinh Ngọc Diễm -Nó nhếch môi cười -Cậu biết không? Sẽ chẳng sao cả nếu người có lỗi xin lỗi tôi 1 câu, dù chuyện lớn đến đâu. Chi ít họ đang có lòng tự trọng. Còn nếu không, thì chẳng qua chỉ là đồ dốt nát đầu đường xó chợ, lòng tự trọng không đáng 1 xu.
Diễm nghiến răng. Hẳn cô nàng đang tức đến hộc máu. Nó hơi ngẩng đầu, nhướn mày. Cuối cùng nàng ta cũng chịu thua.
- Xin lỗi!
Nàng quay gót bỏ đi. Nó chẳng buồn liếc 1 cái. Chỉ hừ lạnh.
- Ôi chao... cam go nhỉ? - Phong cảm thán.
Phong và Vy tung tăng chạy lại máy gắp thú bông tự động bên đường. Nó thở dài. Lớn đầu còn chơi mấy trò con nít. Nó ko hứng thú. Mặc dù đôi lúc nó cũng hay nghe nhạc thiếu nhi:3
1 chiếc xe Audi mới toanh đang chạy trên đường, bỗng chốc quay đầu lao nhanh về phía Thiên Ân. Chiếc xe xông lên vỉa hè, nhắm vào cô gái đang đùa nghịch mấy cái chong chóng. Nó quay lại, khiếp sợ nhìn chiếc xe như con hổ đói chuẩn bị vồ mồi. Tất cả mọi người đều nín thở.
" RẦM"
Chiếc xe tông đổ cả quầy bán đồ chơi, nó đã kịp lúc nhảy sang 1 bên, đầu đập vào gốc cây phong, đau điếng. Nó vừa thoát ch.ết trong gang tấc khi chiếc xe chỉ còn cách nó đúng 1 m. Phong và Vy mặt tái mét chạy lại. Chiếc xe Audi đã phóng vụt đi. Biển số xe đã bị mờ nên nó không nhìn rõ.
- Tiểu Ân, cậu có sao không? Trời ạ! Tớ bị dọa đứng tim!
Nó lắc đầu với Vy. Đỡ vai Phong đứng dậy. Cậu ta nghiêm giọng hỏi:
- Chiếc xe cố tình đâm vào cậu. Cậu nghĩ sao Tiểu Ân?
- Tớ không biết.... suýt nữa chầu diêm vương đây.
Nó được Phong đưa về tận nhà, để chắc rằng chuyện lúc nãy không xảy ra lần nữa. Vừa về đến cửa thì Hưng đã nhào tới nắm vai nó lắc mạnh.
- Nhóc có bị gì không? Ôi trời, tôi chỉ muốn đập đầu tự tử khi biết nhóc suýt bị xe đâm.
Quân hậm hực kêu lên:
- Mấy tên vệ sĩ vô dụng, có bảo vệ 1 người mà cũng làm không xong.
Rồi cậu kéo nó ngồi xuống. Nó nhíu mày hỏi:
- Vệ sĩ? Ôi trời! Các anh lại theo dõi tôi đấy à?
- Chứ chẳng lẽ để em đi vớ vẩn ngoài đường?
- Chả sao cả. Tôi chưa ch.ết đấy thôi. - Nó nhún vai.
Hưng cốc đầu nó 1 cái.
- Đau quá! Này! - Nó trừng mắt.
-Ăn với nói. Lên lầu thay đồ đi. Trông em ghê thấy mồ.
- Biết rồi! -Nó cau có lên phòng. Ko để ý 3 đôi mắt kia đang nhìn mình chằm chằm.
Và khi nó từ phòng tắm trở ra thì 1 phen hú hồn khi nhìn thấy Hưng baby đang ngồi trên giường. Rất tự nhiên tọc mạch chiếc đồng hồ cát của nó.
- Anh làm hỏng nó bây giờ! -Nó cướp lại, để ngay ngắn lên bàn. Hưng vươn tay kéo nó ngồi xuống, để nó tựa vào ngực mình, thở dài một hơi.
- Em làm tôi lo muốn ch.ết. Em không biết khi nghe tin tôi sợ đến thế nào đâu.
- Tôi còn chưa sợ thì anh sợ cái gì?
- Em thật là... - Hưng cười cười. 1 nụ cười ôn hòa. Cậu lấy ngón tay quấn lọn tóc đen nhánh của nó rồi tút ra. Lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
- Tóc em đẹp thật đấy.
- Cậu hôn lên đó.
Người nó cứng đơ. 2 tai nóng lên, đỏ bừng. Hình như.... hình như... 2 người đang quá thân mật. Và hình như... tim nó đang đập nhanh. Ôi không! Không thể nào! Nó đẩy Hưng ra, đứng phắt dậy. Cậu ngạc nhiên nhìn nó. Ánh mắt xẹt qua tia thất vọng. Tất nhiên, nó không nhìn thấy. Nó cười gượng gạo:
- À... ờ.... tôi đói rồi, chúng ta xuống ăn thôi.