Chương 153: Tranh tú cầu
Dọc trên đường xuống núi, U dường như không thề hòa hợp với nhóm bọn ta, quả thật có thể dùng từ siêu phàm thoát tục để hình dung U.
Đúng rồi, nghĩ kĩ một chút, Hắc Mạc Dực thật ra thì cũng có thể gia nhập một đội với U, vì bọn họ đều rất kiệm lời, rất ít nói.
Phần lớn thời giờ của bọn họ đều là nghe ta và Bạch Nguyệt Diệu nói chuyện với nhau, ta cũng đem chuyện ta cùng với U gặp nhau và cả chuyện Kiếm Thiên nữ kể cho Bạch Nguyệt Diệu nghe. Thật ra thì, nếu U là tài năng trời cho, có thể biết trước tương lai, như vậy ta đúng thật là chướng ngại lớn nhất của Bạch Nguyệt Diệu rồi, nhưng hắn lại không hề tỏ ra đố kỵ, đối với lời của U lại còn cười nhạt.
Ta không hy vọng lời của U sẽ thành sự thực, vì ta thực sự ghét cái cảm giác bị mọi người, bị bạn bè xa lánh kia..!
Bạch Nguyệt Diệu không phản đối ta đem U theo, ta nghe ra trong tâm tư hắn cảm thấy U có giá trị, U đúng là một vị thần quan tuyệt vời, mà Bạch Nguyệt Diệu đều đã có quan văn quan võ, duy chỉ còn thiếu một vị thần quan, nhưng tính tình của U lại cực kỳ quái đản, hắn chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ra sức vì Bạch Nguyệt Diệu, xem ra sau này phải từ từ giúp U hiểu rõ những thứ tình cảm này, cũng phải để U từ từ hiểu Bạch Nguyệt Diệu.
Nhưng từ trong khẩu khí của Bạch Nguyệt Diệu ta biết hắn không muốn ta thân thiết quá với U, nếu không hắn sẽ đuổi U ra khỏi hoàng cung. Ha, Bạch Nguyệt Diệu còn rất nhỏ mọn đấy!
Khi tới chân núi, Bạch Nguyệt Diệu đưa cho U một cái mũ rộng vành.
U liếc nhìn chiếc mũ rộng vành Bạch Nguyệt Diệu đưa: “Sao lại đưa mũ cho ta?”
“Ngươi không cảm thấy tóc của ngươi rất khác người sao?”
“Trời cao tạo ra mỗi người khác biệt, tất nhiên có những điểm khác nhau, ngươi cảm thấy màu tóc ta quái dị, thì ngược lại ta cũng có thể nói tóc ngươi quái dị.” Choáng! Bạch Nguyệt Diệu coi như tìm được đối thủ rồi, lời nói của U cũng ngang chẳng kém gì hắn. Mà loại người siêu phàm thoát tục như U chắc cũng khó mà ngoan ngoãn chịu đội mũ. Nhưng nếu hắn không mang theo cái mũ, diện mạo cực độ tuấn mỹ lại thêm vào tóc trắng, chắc chắn sẽ thành mục tiêu của nhiều người.
“U đội vào đi.”
“Được, nếu Điệp nhi đã nói vậy.” U nói xong lập tức cầm lấy cái mũ trong tay Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời cảm thấy mất mặt. Ta càng đắc ý, nghĩ lại bình thường Hắc Mạc Dực luôn nghe lời hắn, hôm nay ta cũng có U luôn vâng lời ta rồi.
Bọn ta trở về nhà trọ cũng đã là xẩm tối, Bạch Nguyệt Diệu cho U vào cùng phòng với Hắc Mạc Dực và ca ca, ta và Bạch Nguyệt Diệu cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Dẫn U vào cung rồi chàng định làm gì với hắn?” Ta tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
“Ta ghét U Linh, có điều phụ hoàng sẽ thích hắn, đoán chừng sẽ sớm phong hắn làm thần quan thôi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong nằm xuống bên người ta.
“Phụ hoàng biết U sao?”
“Biết chứ, trước khi tới đây, phụ hoàng cũng đã nói, trên đỉnh Thiên Sơn có một người tài, nếu đem hắn về làm trọng thần sau này Vân Long quốc nhất định như hổ thêm cánh.” Quả nhiên đúng như ta nghĩ, U không hề vâng lời Bạch Nguyệt Diệu, ngạo mạn như hắn sao có thể dẫn U theo bên người được. Lần này khiến Bạch Nguyệt Diệu nhẫn nại như vậy, U quả thật là kẻ bản lĩnh.
Thật ra thì U vẫn cố chấp cho Bạch Nguyệt Diệu là trở ngại của ta, theo lý thuyết thật ra thì ta mới là trở ngại của Bạch Nguyệt Diệu chứ? Nếu ta thật sự có số mệnh thiên nữ, chắc chắn sẽ là uy hϊế͙p͙ lớn với Bạch Nguyệt Diệu rồi: “Lời U nói chàng không để ý sao?” Ta nói xong cũng ngồi dậy nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu nhàn nhạt cười: “Ta đã nói, nếu ta có được thiên hạ thì thiên hạ đó cũng là của nàng, nếu ta phụ nàng, nàng có thể dùng thanh Kiếm Thiên nữ mà đâm ch.ết ta, Bạch Nguyệt Diệu ta không một câu oán hận!” Nếu ta vô tình có được thiên hạ trong tay, ta thật sợ là Bạch Nguyệt Diệu sẽ phụ ta, mặc dù ta đã vô số lần phụ bạc hắn, huống hồ lúc này ta đã đem tất cả tình yêu cho hắn. Nhưng nghe xong lời hứa của hắn, ta nhất thời cảm thấy ấm áp, từ từ nằm xuống, tựa đầu dựa vào ngực Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu từ từ nâng khuôn mặt ta lên, ta cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn đem môi áp trên môi của ta, ta cũng đáp lại nụ hôn ngọt ngào đó của hắn.
Đúng lúc này...
Ngoài cửa có bóng người, ta sợ quá vội kéo chăn lên che người, Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng đầy tức giận, nhanh chóng ngồi dậy nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy cơn tức giận lập tức nguội đi.
“Anh vợ, sao đột nhiên tới đây vậy?” Ca ca ta? Ta cũng ngồi dậy nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy ca ca ta hai mắt vô hồn, hơn nữa sắc mặt có chút trắng bệch.
“Quấy rầy thái tử điện hạ ngủ rồi, Lam Vân Triệt có một yêu cầu hơi quá đáng.”
“Nói đi, anh vợ.”
“Xin hãy cho Lam Vân Triệt nghỉ tại phòng thái tử điện hạ một đêm.” Ca ca cầu xin nhìn ta và Bạch Nguyệt Diệu. Tại sao ca ca đột nhiên tới phòng của chúng ta ngủ?
“...”
“Ca, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Ta hỏi xong, hai mắt ca ca nhất thời tràn đầy bất đắc dĩ.
“Tên U kia gảy đàn, ta căn bản không cách nào ngủ được, ta ngủ trên mặt đất cũng được, sẽ không quẫy nhiễu hai người đâu.” Choáng! Theo tính U mà nói thì có lẽ hắn dám gảy đàn cả đêm thật. Vẻ mặt của ca ca trông thực sự thống khổ.
“Ca, còn Hắc tướng quân?” Ta tò mò hỏi.
“Hắn ư, hắn không thèm để tâm cứ thế ngủ.”... Khiếp thật, quả nhiên Hắc Mạc Dực xứng tầm với U, ta thật sự phục cả hai người. Nghe ca ca oán thán xong, ta cũng nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu cười lại với ta, sau đó nói với ca ca: “Sao có thể để anh vợ ngủ trên đất được. Anh vợ tới nằm bên cạnh ta đi.” Ta thật sự cảm thấy hắn đối xử rất tốt với người nhà ta, nếu là người khác đột nhiên xông vào phòng, Bạch Nguyệt Diệu nhất định đã đánh cho người đó một trận rồi, mà bây giờ không những không làm gì còn cho ca ca ta ngủ cùng.
Nhưng ca ca cũng biết lễ nghi, nên từ chối, sau mấy lần từ chối, cuối cùng ba người chúng ta chen chúc trên một cái giường, mà Bạch Nguyệt Diệu thì bị kẹp ở giữa.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một âm thanh truyền vào bên tai ta.
“Điệp nhi? Điệp nhi?” Ta bị âm thanh mơ hồ này làm tỉnh lại, ta nhìn về phía phát ra tiếng.
“U?” Hắn hiện giờ đúng như u linh đứng ở trước giường ta, ta kinh ngạc ngồi dậy, liếc nhìn bên cạnh, Bạch Nguyệt Diệu và ca ca còn đang ngủ, chẳng lẽ bọn họ không nghe thấy U gọi ta sao?
“Điệp nhi, hiện giờ ta đang ở trong mộng của nàng, cho nên những người khác không nghe được tiếng của ta.” U nói xong hơi cười một tiếng.
“U, ngươi tìm ta có chuyện gì không?” Ta tò mò hỏi.
U đưa tay của hắn ra: “Điệp nhi, đi theo ta.” Hắn nói xong, ta vội khoác tay hắn, thoáng chốc, ta cảm thấy được tay của hắn rất lạnh, ta biết chuyện này là mộng, nhưng từ lần đầu tiên tiếp xúc với U, ta đã cảm thấy nhiệt độ trên người hắn so với người thường thấp hơn rất nhiều rất nhiều.
Ta được U đưa ra khỏi nhà trọ, trong nháy mắt đi khỏi phòng, ta thấy thân thể của ta đang ngủ say bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu.
Ra khỏi nhà trọ chúng ta tới một chỗ sân cỏ trống trải, ngón tay U chỉ hướng bầu trời: “Điệp nhi, có thấy ba ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia không?”
Theo hướng U chỉ, quả thật có ba ngôi sao lớn lại rất sáng, nhưng hai trong số đó đang dần tối đi, một viên lại có sắc tím.
“Ngôi sao sáng nhất trước mặt là Vi Đế Vương Tinh, cũng chính là phu quân của Điệp Nhi, còn ngôi sao màu tím hơi ảm đạm còn lại là đế nữ tinh, cũng chính là Điệp nhi, một ngôi sao khác có màu tối dần đi là Trùng Vương Tinh cũng chính là Phong Việt Thần.” Đế vương Tinh, Đế nữ tinh ta hiểu rồi, Trùng Vương Tinh? Chẳng lẽ Trùng Vương Tinh chính là sát tinh, cũng chính là đối đầu của Bạch Nguyệt Diệu?
Không đúng!! Vì sao kia đã dần nhạt màu, chứng tỏ đại sự của Phong Việt Thần đã qua rồi.
“Điệp nhi... U khuyên Điệp nhi một câu cuối cùng.” U nói xong lại nhìn về phía ta, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, mà đôi tay lạnh như băng kéo hai tay của ta thật chặt: “Đế nữ tinh trở nên ảm đạm là vì Điệp nhi sau này sẽ gặp đại kiếp, nếu bây giờ Điệp nhi giết phu quân, sẽ không phải chịu đại kiếp nữa, Đế nữ tinh cũng sẽ khôi phục ánh sáng rực rỡ, nếu Điệp nhi vẫn cố giữ tâm hồn lương thiện, chỉ sợ U ngày sau cũng không cách nào giữ được Điệp nhi rồi...” U nói xong, trong mắt cũng xuất hiện vẻ thương cảm.
Ha ha, vẫn là câu nói kia, ta không muốn xưng vương xưng đế, chỉ là làm bạn ở bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu mà thôi, nếu ngày sau hắn thật sự phụ ta, ta cũng không oán trách hay hối hận!
Ta yếu ớt cười một cái: “U, ta không giết Bạch Nguyệt Diệu để giữ tâm hồn lương thiện, mà là vì tình yêu, vì ta yêu Bạch Nguyệt Diệu, cho nên ta sẽ không giết chàng, chỉ có thể yêu chàng mà thôi.” Nói xong ta cũng rút tay khỏi tay U rồi ngồi xuống trên cỏ.
U cũng ngồi xuống bên cạnh, không hiểu hỏi ta: “U không hiểu tình yêu là gì.”
Ta xoay người nhìn về phía U: “U, tình cảm chia thành rất nhiều loại, ta với Bạch Nguyệt Diệu là tình yêu nam nữ, sau này khi ngươi tìm được một người khác phái tương hợp thì sẽ hiểu, còn bây giờ trước hết hãy hiểu hai loại khác đi đã.” Nghĩ lại trước đây ta cũng không hiểu tình yêu là gì cả, không ngờ thời gian trở về cổ đại đã hiểu ra tình yêu chua xót và ngọt ngào thế nào.
“Hai loại khác?” U càng thêm tò mò hỏi ta.
“Ừm, U có cha mẹ không?”
“U chỉ là u hồn của thế gian, nên không có cha mẹ.” Mỗi lần ta nghe được lời nói lạnh nhạt đó của U đều thấy đau lòng. Trong mắt của ta, U có cảm giác mình một chút xíu giá trị cũng không có, hắn tự thấy giá trị duy nhất để tồn tại là tìm kiếm một người mà người kia chính là ta. Ta phải cho U biết, thế gian còn có rất nhiều thứ tốt đẹp! Ta cũng phải cho U biết giá trị của hắn!
“U có người thân cận nào không? Tỷ như nữ đồng đó ấy.”
“Người nữ đồng kia chỉ là ảo ảnh do U tạo ra mà thôi.” Lúc này hai mắt U lại tràn đầy tịch mịch, haiz, ảo ảnh kia là hắn dùng để giải buồn sao? Hơn mười năm qua cuộc sống của U nhất định rất buồn khổ. Nghĩ lại, nếu ta mà như hắn ở chỗ lạnh lẽo như vậy mà cô độc đến hơn mười năm, nhất định sẽ... Nghĩ tới đây, tự dưng nước mắt ta trào ra...
U đưa tay ra đón một giọt nước mắt của ta rồi nhìn một lúc lâu: “Đây là cái gì?”
“Nước mắt.”
“Nước mắt?”
“Ừ, lúc trong lòng cảm thấy thương cảm sẽ rơi nước mắt, lúc cảm động cũng sẽ rơi nước mắt, thậm chí vui vẻ cũng có thể rơi nước mắt.”
“Vậy Điệp nhi giờ là thương tâm sao? hay là cảm động? hay là vui mừng?” Ta không biết chính xác tuổi của U, nhưng khẳng định hắn lớn tuổi hơn ta và Bạch Nguyệt Diệu, nhưng giờ phút này hắn giống như một đứa trẻ, cái gì cũng đầy tò mò, cái gì cũng không hiểu.
“Thương tâm...” Lời này của ta vừa dứt, đôi môi lạnh lẽo của U đột ngột rơi vào trên môi của ta. Nhất thời khiến ta tràn đầy kinh ngạc, hắn đang làm gì vậy?
“U.... ngươi...?”
“Hôm nay lúc xuống núi, Điệp nhi làm vậy với phu quân của nàng, sau đó phu quân của nàng lập tức vui vẻ lên.”
...
...
Đối mặt với đôi mắt có chút ngây thơ kia, ta không biết là nên khóc tiếp hay cười nữa, ta hiểu, U thấy lúc ta xuống núi hôn Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu lập tức vui vẻ hơn, U cũng muốn khiến ta vui vẻ như vậy.
Nhưng...
“U, loại chuyện như vậy ngươi chỉ có thể làm với nữ tử mà ngươi yêu thôi, hiểu không?” Buồn bực, ta bây giờ căn bản khó mà giải thích cho rõ ràng, U ngây thơ như vậy thật khó mà vào cung được! Nào cung nữ khóc, nào phi tử khóc, hắn đều an ủi như vậy, có ngày sẽ bị chém đầu!!
“Yêu?”
Giải thích bây giờ xem ra cũng khó: “Sau này ngươi sẽ hiểu, nói chung đừng có thân mật với nữ tử khác! Còn nữa..., ngay cả ôm cũng phải chú ý, biết không?”
“Ừ.”
Đề tài giống như mỗi lúc một ra xa, lúc này ta muốn nói cho hắn về tình bạn: “U, trước hết ngươi hãy bắt đầu hiểu từ tình cảm bạn bè đi!”
“Tình bạn?”
“Đúng, tỷ như tối nay ngươi gảy đàn, ca ca của ta không cách nào ngủ được, cho nên mới chạy tới phòng của ta!”
“Là ta làm ảnh hưởng đến hắn sao? Sao hắn không nói cho ta biết? Nếu hắn nói, ta nhất định sẽ dừng lại.” Thôi đi, U luôn tùy hứng, bây giờ hắn nói dừng lại, nhưng ta đoán lúc đó nếu ca ca gọi hắn dừng lại, hắn có khi còn đàn lớn hơn, rồi đến lúc hắn tức giận, bắn ra cả mớ âm thanh, đoán chừng toàn bộ người trong trấn cũng phải điên mất.
“Là quan tâm lẫn nhau đó, U, ngươi nên hỏi thăm ca ca ta xem ngươi làm vậy có được không, còn nữa, tỷ như khi trời lạnh, ngươi nên hỏi người bên cạnh có cảm thấy lạnh không, như vậy sẽ rất tốt! Ngươi hãy nghĩ cách để kết bạn với Hắc tướng quân, ca ca và phu quân ta đi.”
Nghe ta nói liên hồi, U có chút cái hiểu cái không, sau đó ta còn nói thêm rất nhiều về tình bạn, hi vọng hắn có thể dần dần cùng những người bên cạnh ta trở thành bạn tốt, ta nói chuyện cùng U ước chừng hơn hai canh giờ mới chuẩn bị trở về phòng từng người.
Có điều lúc chia tay, U nghiêm túc cầu xin ta một chuyện, đó chính là hắn nói cho ta biết ngày sau nếu gặp bất kể gặp khó khăn gì đều không được chấm dứt tính mạng của mình, hơn nữa còn U nói, có thể lúc ta khó khăn nhất hắn không thể ở bên cạnh ta, nghe U nói xong những lời này, ta không khỏi có chút sợ hãi, nhưng bất kể thế nào, ta đều sẽ kiên cường sống tiếp!
Bước vào phòng của ta, định trở về lại thân thể của mình, nhưng đột nhiên cửa sổ phòng trọ mở ra, sau đó một bóng đen nhảy vào. Hắn nhìn xung quanh, sau đó đi về chỗ bọc quần áo của ta, thì ra là ăn trộm sao?!
Ta thật sự ngạc nhiên, vị trí của nhà trọ này đâu phải chỗ vắng vẻ, vậy mà có trộm đột nhập, Huyện Bạch Nhược này.... quả thật trị an rối loạn quá!
Đột nhiên Bạch Nguyệt Diệu ngồi dậy, ta vốn cho là hắn mộng du, nhưng mà trong bóng tối của căn phòng, ta rõ ràng chú ý thấy hai mắt hắn lúc này cực độ sáng ngời.
Hắn nhẹ nhàng lật người vượt qua ca ca rồi xuống giường, tên ăn trộm kia vẫn đang hết sức chăm chú tìm đồ, căn bản không chú ý thấy Bạch Nguyệt Diệu đã thức dậy.
Khi hắn phát giác, Bạch Nguyệt Diệu đã chạy tới bên cạnh, sau đó một tay bóp cổ tên trộm.
“Muốn tiền thì cho tiền, nhưng nếu đánh thức người quan trọng của ta, đừng nói tiền, ngay cả mạng của ngươi đều phải để lại!” Giờ phút này ánh mắt Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng, ta mới phát hiện Bạch Nguyệt Diệu sáng suốt đến cỡ nào, mà những lời này của hắn cũng không khỏi khiến ta nhớ đến Huyễn Ngâm Phong.
Nhớ ngày đó trong miếu đổ nát, nghe xong nỗi khổ tâm của hai tên cướp kia, Huyễn Ngâm Phong không giết bọn họ, còn nghĩ cho bọn chúng. Khi đó, ta cảm thấy Huyễn Ngâm Phong rất đẹp trai.
Mà bây giờ Bạch Nguyệt Diệu cũng cùng một suy nghĩ với Huyễn Ngâm Phong, hắn cũng hiểu người này làm trộm cướp nhất định có chỗ khó xử. Ha ha, ta đã phát hiện điểm hấp dẫn của Bạch Nguyệt Diệu, nhưng lại phát hiện hơi trễ!
Tên ăn trộm kia đàng hoàng cầm chút tiền từ cửa sổ khẽ rời đi, Bạch Nguyệt Diệu đóng cửa sổ lại, rồi nằm lại trên giường, sau đó hắn nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người ta.
Hắn có biết hành động này khiến ta cảm động lắm hay không?
Trên TV vô số lần nhìn thấy nam tử đắp chăn cho người mình yêu, cũng vô số lần thấy cha mẹ đắp chăn cho con Nhưng...
Ta lại là lần đầu tiên được hưởng cái cảm giác đó.
Lúc này Bạch Nguyệt Diệu yêu chiều ta như thế khiến ta vô cùng ấm áp, ta nhanh chóng trở lại thân thể của mình, mở hai mắt ra nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu hơi sững sờ sau đó hỏi: “Ta đánh thức nàng sao?”
“Không có.” giờ phút này hai mắt ta có chút ướt át nói.
“Điệp nhi, sao lại khóc?”
“Không có gì, nằm mơ thôi.” Ta nói xong còn ôm thật chặt Bạch Nguyệt Diệu.
Đúng vậy, nằm mơ, từ khi quen Bạch Nguyệt Diệu ta đã cho là cơn ác mộng bắt đầu, nhưng cơn ác mộng này lại trở thành mộng đẹp của ta, hiện nay ta đã trầm luân trong mộng cảnh rồi, ta chỉ hi vọng mãi mãi không bao giờ tỉnh khỏi giấc mộng đẹp này!
Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, ca ca và Bạch Nguyệt Diệu đã rời giường, không ngờ ta là người cuối cùng rời giường.
“Muội muội, chuyện này mà để cha biết, muội nhất định sẽ bị bạt tai.” Ca ca ngồi trên ghế châm chọc nói xong, Bạch Nguyệt Diệu ở bên cười khanh khách.
Theo như lời ca ca, nữ tử nên dậy sớm, vì bọn họ phải chuẩn bị điểm tâm, đồ dùng rửa mặt, còn phải mặc quần áo cho phu quân, haiz, nam tử cổ đại thật là thoải mái! Nhưng ta chưa hề làm thế bao giờ, cùng lắm là mới chỉ mặc quần áo cho Bạch Nguyệt Diệu mà thôi.
Thật ra thì nếu đêm qua không phải rời giường nói chuyện với U, hôm nay cũng không đến mức dậy muôn như thế.
“Huynh không được nói cho cha đâu đấy!” Ta nói xong thì xuống giường, sau đó rửa mặt hỏi Bạch Nguyệt Diệu: “Hôm nay không phải về cung sao?”
“Không vội, phụ hoàng cho ta thời gian mười ngày tìm kiếm, giờ mới ba ngày thôi, thời gian còn lại, chúng ta ở lại đây đi du ngoạn một chút.”
Huyện này có gì mà du ngoạn? Ta xem Bạch Nguyệt Diệu nói là du ngoạn, không khéo lại có mưu ma chước quỷ gì rồi đây! Coi bộ quan lại nơi đây nên cẩn thận, có sử giả của Hoàng thượng tới tận đây rồi...!
Đúng lúc mọi người bước ra khỏi cửa thì thấy Hắc Mạc Dực cũng vội vàng ra khỏi phòng, lúc này gò má hắn có chút ửng đỏ, bị sốt sao?
“Mạc Dực, không khỏe à?” Bạch Nguyệt Diệu tiến đến hỏi thăm.
Hắc Mạc Dực khẩn trương lắc đầu một cái, sau đó U cũng ra khỏi phòng nửa người trên lộ ra hết, phía dưới chỉ mặc mỗi một cái quần.
Bộ dáng này của U, cùng với biểu tình của Hắc Mạc Dực, thoáng chốc khiến tất cả mọi người ngẩn ra, Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng đến gần ta, che hai mắt ta lại, sau đó giọng điệu hơi tức giận nói: “U! Ngươi có biết trần truồng như vậy trước mặt phi tử của ta là đáng bị xử tử không hả!?”
“U cũng chỉ có ý tốt thôi mà, sáng nay thấy Hắc Mạc Dực lúc ngủ co rút thành một cục, nên dùng thân thể giúp hắn sưởi ấm, ai ngờ, hắn ngay lập tức đẩy ta ra rồi bỏ đi, còn nói muốn chém ta nữa, ta không biết đã làm sai chỗ nào.”
Nghe xong lời vô tội của U, ca ca thì tiến lên mặc quần áo cho hắn, Bạch Nguyệt Diệu cũng từ từ bỏ tay ra khỏi mắt ta.
Lúc này, biểu tình mọi người đều quái quái, gò má Hắc Mạc Dực càng đỏ hơn, còn Bạch Nguyệt Diệu và ca ca thì cố nhịn cười, điều này cũng có thể hiểu, một đại nam tử sang sớm vừa mở mắt, đã thấy một đại nam tử khác ôm mình, nhất định sẽ điên mất.
Có điều ta hiểu vì sao U làm vậy, vì ngày hôm qua ta nói với hắn, tình bạn phải bắt đầu từ sự quan tâm, cho nên hắn mới sưởi ấm cho Hắc Mạc Dực.
Chuyện này không thể trách ai, vì U quả thật không hề làm gì có lỗi, mà U cũng đang từ từ thay đổi mình, ta tin có một ngày, hắn nhất định sẽ là bạn tốt của chúng ta.
Cứ như vậy, U ở lại trong phòng trọ, còn ta và Bạch Nguyệt Diệu, Hắc Mạc Dực, ca ca thì ra ngoài.
Đi trên đường cái, nhìn thấy cảnh tượng ảm đạm trước mắt, lòng ta không khỏi xót xa, lối đi không những ít hàng quán mà người qua lại cũng rất ít.
Đột nhiên Bạch Nguyệt Diệu kéo tay ta, ta ngạc nhiên nhìn về phía hắn: “Làm gì vậy?” Hiện giờ ta là nam tử đó, sao có thể nắm tay như vậy được?
“Đừng nhìn ta, tiếp tục nhìn đường phía trước đi.” Bạch Nguyệt Diệu tự nhiên nói xong, sau đó kéo tay áo ta xuống, tiếp tục nắm tay ta.
Đây là lần đầu tiên đúng không nhỉ? Lần đầu tiên ở trên đường, được Bạch Nguyệt Diệu nắm tay? Mặc dù không thể quang minh chính đại, nhưng như vậy đã khiến cho lòng ta xốn xang rồi.
Nhưng biểu tình của Bạch Nguyệt Diệu một chút biến hóa cũng không có, hừ! Như vậy quá không công bằng, ngón tay của ta động đậy, sau đó cũng cùng hắn đan xen mười ngón tay, đoán chừng hắn chưa bao giờ làm loại hành động này rồi.
Quả nhiên, bước chân của hắn đột nhiên ngưng, gương mặt cũng hơi ửng đỏ nhìn ta.
“Đừng nhìn ta, tiếp tục nhìn đường phía trước đi!” Ta học đúng vẻ mặt và giọng điệu mới rồi của hắn, sau đó khóe miệng của hắn giương lên một nụ cười xấu xa.
“Mạc Dực.” Hắn gọi Hắc Mạc Dực, Hắc Mạc Dực nhanh chóng tiến đến gần chỗ ta, hắn kề tai nói mấy câu với Hắc Mạc Dực, lại cười xấu xa nhìn ta, chỉ biết Hắc Mạc Dực lập tức đứng quay lưng về phía chúng ta, mà Bạch Nguyệt Diệu một tay khẽ nâng mặt ta lên.
Nhưng vào lúc này...
Môi của hắn đã dính vào trên môi ta.
Mẹ ơi! Ta hiện giờ là nam tử, nam tử và nam tử KISS? Hơn nữa còn là trên đường cái? Ta đã phục cái da mặt của Bạch Nguyệt Diệu rồi đó!
Quả nhiên là rất dày!
Nụ hôn này kéo dài cũng không lâu, nhưng sự khẩn trương trong lòng ta lại khiến nó dài ra! Bạch Nguyệt Diệu kề môi gần bên tai ta nhẹ giọng hỏi: “Điệp nhi, hôn trên đường thế này cảm giác thế nào?”
Nghe lời trêu đùa của hắn, ta đưa tay cố đẩy hắn ra, hơi ngượng ngùng nói: “Da mặt của chàng thật dày quá đi!”
Lúc này, một số ít người trên đường đều chạy đến tầng hai của một quán rượu, ta cũng tò mò kéo Bạch Nguyệt Diệu chạy tới.
“Nghe nói tiểu thư nhà Huyện thái gia muốn ném tú cầu chọn phu.”
“Nghe nói tiểu thư dáng dấp rất xinh đẹp.”
“Ta cũng nghe nói vậy.”
Ta hiểu rồi, đây là muốn chọn chồng đúng không? Trên ti vi đã thấy nhiều, cái gì mà tiểu thư nhà này ném tú cầu, tiểu thư nhà kia cũng ném tú cầu, lần đầu ta được thấy chuyện này, nhưng ta không quan tâm lắm, ta là nữ tử, Bạch Nguyệt Diệu cũng có thê tử, cho nên chúng ta không tham dự chuyện này.
“Đi thôi!” Ta nói xong cũng nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, lúc này Bạch Nguyệt Diệu đang cười xấu xa nhìn chăm chú trên lầu.
“Chờ giành tú cầu đã!” Hắn nói xong, ta quả thật không thể tin vào tai mình, chẳng lẽ bệnh phóng đãng của hắn lại tái phát? Tức ch.ết đi được!
“Chàng cứ chờ mà giành đi, nghe nói tiểu thư nhà kia rất xinh đẹp! Cướp được thì lại thêm phi tần. Thật tốt ha!” Ta nói xong, lại dùng sức hất tay hắn ra, nhưng hắn vẫn không chịu buông.
“Ghen sao?” Bạch Nguyệt Diệu đắc ý nhìn ta.
“Chàng đi ch.ết đi, thiếp không yêu chàng, làm gì phải ghen với chàng!” Ta tức giận nói xong, hắn lập tức thu hồi nụ cười, nhưng lần này ta tuyệt không hối hận, ai bảo hắn phóng đãng như vậy!!!
“Tới rồi, tới rồi!” Dân chúng xung quanh hô to, từ trên lầu hai một tú cầu được ném xuống.
Nhưng lúc này tú cầu lại bay tới ngay trước mặt ta và Bạch Nguyệt Diệu, vì tay ta bị hắn giữ, cho nên đồng thời cả hai đều tóm được tú cầu...
“Là ai bắt được tú cầu của tiểu thư nhà ta?” Trên lầu hai có người hỏi vọng xuống.
Ta vừa tức giận định đẩy tú cầu cho Bạch Nguyệt Diệu, nhưng Bạch Nguyệt Diệu so với ta nhanh hơn một bước buông lỏng tú cầu ra, sau đó nói: “Là hắn!” Hắn nói xong còn chỉ về hướng ta.
“Sao cơ?” Ta không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Nguyệt Diệu. Chuyện gì vậy chứ? Không phải hắn nói muốn giành tú cầu sao? Sao lại đổ mọi trách nhiệm lên cho ta? Hơn nữa ta còn là một nữ tử, hắn rốt cuộc nghĩ gì vậy!!!
Bạch Nguyệt Diệu vừa nói xong, người ở trên lầu hai nhanh chóng dẫn ta vào trong quán rượu, Bạch Nguyệt Diệu cùng Hắc Mạc Dực và ca ca đi theo sau. Ta hiểu rồi, chắc chắn Bạch Nguyệt Diệu vì câu nói ta không yêu hắn của ta nên cố ý chỉnh ta đây mà, được lắm!!! Lát nữa ta sẽ kết hôn với tiểu thư nhà người ta, thành phu quân của người ta luôn! Một mình hắn trở về mà làm thái tử đi!!!!
Bạch Nguyệt Diệu là tên khốn kiếp, Bạch Nguyệt Diệu là tên khốn kiếp!