Chương 154: Phối hợp ăn ý
Trên lầu hai, có một vị quan huyện đang ngồi, ta nghĩ có lẽ là con gái của ông ta sắp lập gia đình, hơn nữa ông ta chắc chắn là Huyện lão gia huyện Bạch Nhược
“Ngươi chính là người nhận được tú cầu?” Quan huyện hỏi xong lại nhìn ta từ trên xuống dưới.
“Đúng vậy.” Ta hơi nhẹ gật đầu.
“Ba người ở phía sau là người phương nào?” Quan huyện nói xong, ánh mắt dời về phía bọn Bạch Nguyệt Diệu
“Bạn của ta!”
“Trong nhà ngươi có bao nhiêu thê thiếp?” Ta đổ mồ hôi? Vị quan huyện này đang chọn rể hay đang thẩm tr.a án?
Bản thân ta bị Bạch Nguyệt Diệu dính tới phiền não, ông ta vẫn chưa hỏi xong, ta không nhịn được rút ra cái ghế ngồi xuống: “Không có!” A, Bạch Nguyệt Diệu chàng cứ đàng hoàng đứng phía sau đi!
“Hiện giờ ngươi đang làm gì?”
“Ta nói, nhạc phụ tương lai, nếu ông muốn nhận ta làm con rể thì hãy giữ ta lại, còn cảm thấy ta nghèo, thì cứ bảo ta cút đi!” Thật nhịn không được mà, ta làm gì có thời gian để tán gẫu với ông ta? Nếu thực sự phải kết hôn với con gái ông ta, thì phải làm sao đây?
“To gan! Ta chỉ vì tương lai của tiểu nữ mới hỏi ngươi mấy câu mà thôi, ngươi đã giống như không nhẫn nại nổi? Ngày sau làm sao quý trọng con gái nhà ta?”
Cái này gọi là hỏi mấy câu à? Nếu ông ta đã không yên lòng như vậy còn ném tú cầu làm gì? Trực tiếp chọn con rể không phải đã xong rồi sao? Biết rõ ném tú cầu là phải chọn bất cứ hạng người gì rồi, còn hỏi.
“Vậy coi như xong, ta đi nha.” Ta vừa định đứng lên, Lam Vân Triệt lại nhấn ta vào chỗ ngồi.
“Đại Lão Gia, công tử nhà ta có chút kinh doanh nhỏ ở huyện nhà, sau đó bán xưởng đi, muốn hồi hương cưới vợ.” Lam Vân Triệt nói xong, còn vỗ vỗ vào bên hông hơi có chút căng phồng của mình.
Mẹ của ta ơi! Lam Vân Triệt sao cũng điên khùng theo Bạch Nguyệt Diệu luôn rồi? Ý của hắn là nói ta là người có tiền, bảo vị quan huyện đó hãy nhận ta? Có gì không đúng rồi? Hai người bọn họ chẳng lẽ có dự tính trước? Sao lại ăn ý kẻ xướng người họa thế kia. Chẳng lẽ trước lúc ta thức dậy bọn họ đã thương lượng sẵn muốn đào hố cho ta nhảy vào rồi sao? Nhưng mà cũng không đúng, bọn họ tuyệt đối không thể nào biết chuyện Huyện thái gia chọn rể mà.
“A?” Quan huyện kia đưa mắt nhìn hông của Lam Vân Triệt, sau đó nhìn về phía ta: “Có thể ở rể hay không?”
“Một đại nam tử như ta, làm sao có thể...”
Lời của ta mới nói được một nửa, Bạch Nguyệt Diệu lại đè bả vai ta xuống: “Có thể!”
...
...
Trò đùa này có phải quá lớn rồi không? Ta quay đầu lại tò mò liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu không có bất kỳ áy náy nào nhìn ta khẽ mỉm cười.
Quan huyện kia nghe xong lời nói của Bạch Nguyệt Diệu, hài lòng nở nụ cười: “Tốt! Tốt! Ngươi tên gì?”
“Lam...”
“Trương A Cẩu.”... Những lời này là Hắc Mạc Dực nói.
Không biết vì sao giờ phút này ta lại cảm thấy ba người bọn họ xa lạ sao ấy, có phải bọn họ đều trúng tà hết rồi không? hay là bị quỷ nhập thân rồi? Tại sao khẩn cấp bảo ta cưới con gái của vị quan huyện này?
Bất đắc dĩ, bốn người chúng ta bị quan huyện kia dẫn vào trong tòa nhà của ông ta, vừa bước vào, ta mới phát hiện tòa nhà này hào hoa đến bực nào, quả thực là tiên cảnh nhân gian, núi giả, dòng suối, cái gì cần đều có, vườn hoa trong tòa nhà này hoàn toàn không thua kém gì Ngự Hoa Viên của hoàng cung, haiz, huyện Bạch Nhược nghèo như vậy, sao lại có trạch viện đồ sộ như thế này, không thể nghi ngờ, vị quan này chắc chắn là tham quan rồi!
Lúc đi ngang qua vườn hoa, ta gặp một cô gái mang khăn che mặt đang khảy đàn trong đình, nhìn từ đàng xa nàng kia xinh đẹp giống như mỹ nữ trong tranh, quả thực là Thi Cầm Họa Ý.
“Trương A Cẩu, đó là tiểu nữ.”
Quan huyện kia nói xong, Bạch Nguyệt Diệu lại kéo ta một cái, ta mới kịp phản ứng, ta là Trương A Cẩu, xem đi, Hắc Mạc Dực đặt cái tên quái quỷ gì thế này.
“Oh.” Chỉ là, nàng kia nhìn từ xa mỹ lệ động lòng người như thế, ném tú cầu tìm phu quân thật là đáng tiếc!
Đại khái đi được năm phút đồng hồ, thì gặp một cửa vào, trên cánh cửa có viết ba chữ Tây Hương viện.
“Đây là Tây viện của bổn quan, không ai đến đây đâu, các ngươi cứ ở tạm chỗ này trước. Ngày đại hôn đã định vào ba ngày sau, đến lúc đó Bổn quan sẽ phái người tới đón ngươi.” Quan huyện kia nói xong lập tức quay đầu rời đi.
Mà ta và Bạch Nguyệt Diệu, Hắc Mạc Dực cùng với Lam Vân Triệt ba người đẩy cửa một gian phòng bước vào, vừa bước vào ta cũng không nhịn được, hai mắt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Diệu.
“Chàng muốn cưới nàng kia, sao lại đẩy đến trên người thiếp?”
Nghe xong chất vấn đầy tức giận của ta, khóe miệng Bạch Nguyệt Diệu khẽ cong thành một nụ cười xấu xa. Sau đó xoay người ngồi trên ghế lớn: “Đây chính là duyên phận, chứng minh nàng và tiểu thư kia có duyên, ta thấy nàng nên cưới tiểu thư kia đi, chờ nàng vào ở rể, ta sẽ cùng Mạc Dực và anh vợ trở về.” Bạch Nguyệt Diệu đem lời nói xong, trên mặt tràn đầy vẻ không đành lòng, hơn nữa còn thở dài một hơi, bên cạnh hắn Lam Vân Triệt cùng với Hắc Mạc Dực toàn bộ phồng miệng lên, cố nhịn cười.
“Được!! Được!!! Bạch Nguyệt Diệu chàng đừng hối hận! Thiếp thấy mặt mũi cô nương kia không tồi, ở đây có ăn có uống, cùng lắm thì ta không cùng cô nương kia sinh hoạt vợ chồng là được chứ gì!”
“Haiz!” Bạch Nguyệt Diệu thở dài, lập tức đứng lên, sau đó đi về hướng một gian phòng khác, mà ta thì đi theo phía sau hắn vẫn mắng hắn!
Cho đến khi Bạch Nguyệt Diệu đẩy một cửa phòng ra, ta mới ngưng mắng hắn, căn phòng này giống như tẩm cung ‘Tửu Trì Nhục Lâm’ của Bạch Nguyệt Diệu, bên trong là một hồ tắm lớn, hơn nữa nhìn giống như chưa có người nào dùng qua, ta kinh ngạc, chỉ là một Tây viện thôi, chỗ ở dành cho khách có cần làm tốt như vậy không? Vậy chỗ ở của bản thân ông ta không phải còn hào hoa hơn sao?
Bạch Nguyệt Diệu thừa dịp lúc ta còn đang ngây ngốc, dùng tay đẩy ta vào trong bồn tắm, nước cũng không sâu, chỉ đến hông của ta thôi, nhưng với hành động bất thình lình của Bạch Nguyệt Diệu, ta vẫn cực kỳ tức giận.
“Chàng thật là quá đáng!!” Nói xong ta đi về hướng bên hồ tắm.
Nhưng, hắn cũng đột nhiên nhảy vào trong bồn tắm, sau đó đi vòng qua sau lưng ta, ôm lấy ta: “Ba ngày sau chúng ta sẽ phải chia tay, cho nên mượn cơ hội này thân thiết vậy!” Hắn nói xong tay lại tập kích vào ngực của ta.
Tức ch.ết ta rồi! Tức ch.ết ta rồi! cho dù ba ngày sau thật sự phải chia tay, ta cũng sẽ không thèm thân thiết với hắn! Ta dùng hết hơi sức đẩy hắn ra, quay đầu tức giận nhìn hắn: “Bạch Nguyệt Diệu khốn kiếp! Bạch Nguyệt Diệu Khốn kiếp!”
Hắn cũng không có phản kháng, mà là mặc ta phát tiết, hắn cười tà mị, môi rơi vào trên môi của ta, hai tay của ta đang đánh bộ ngực của hắn cũng chầm chậm đình chỉ rồi, hai tay ta lúc này chỉ còn chống đỡ ở trước ngực của hắn...
Bị Bạch Nguyệt Diệu hôn, Lam Điệp Nhi thở dốc, dù sao hai người đã thật lâu không thân thiết qua, quần áo trên người bọn họ đã bị ao nước này thấm ướt từ lâu, dán thật chặt ở trên người, dáng người to lớn hoàn mỹ vô khuyết của Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn hiện ra ngoài, mà dáng vẻ thướt tha mềm mại đầy đủ của Lam Điệp Nhi cũng hiện rõ.
Đêm qua Bạch Nguyệt Diệu cũng đã không nhẫn nại được lửa dục của mình rồi, nhưng khổ nổi Lam Vân Triệt ở bên cạnh, chỉ đành phải nhẫn nại thôi, mà giờ khắc này, thời điểm Lam Điệp Nhi bị mình đẩy vào trong ao, đối mặt với Lam Điệp Nhi tràn đầy hấp dẫn, dục vọng của Bạch Nguyệt Diệu đã không cách nào khống chế bành trướng lên, cho nên chính hắn cũng không còn tự chủ đã nhảy vào trong ao nước.
Nụ hôn kịch liệt mà triền miên này kéo dài thời gian rất lâu, cho đến khi cả gian phòng ấm lại. Bạch Nguyệt Diệu cùng Lam Điệp Nhi đều lưu luyến không rời từ từ đem bốn cánh môi tách ra.
Tiếng thở của Lam Điệp Nhi và Bạch Nguyệt Diệu đều nhấp nhô bất định, mà Bạch Nguyệt Diệu khẽ ɭϊếʍƈ đôi môi hơi khô khốc của mình, chợt vung tay xé quần áo của Lam Điệp Nhi, sau đó không kịp chờ đợi, dùng miệng ngậm bầu ngực sữa tròn trịa của Lam Điệp Nhi.
Bị Bạch Nguyệt Diệu đối đãi có chút thô bạo, Lam Điệp Nhi cũng không cảm thấy sợ, mà ngược lại có một khoái cảm lớn hơn đánh tới, nàng chỉ cảm thấy cả người mình như có dòng điện lan tràn khắp cả người, hạ thân cũng ngứa ngáy khó nhịn.
Bạch Nguyệt Diệu thấy Lam Điệp Nhi hưởng thụ như thế khóe miệng dâng lên một nụ cười xấu xa: “Nếu nàng thật sự cưới nàng kia thì cả đời không cách nào sinh hoạt vợ chồng, ta thật sự sợ nàng sẽ không chịu nổi tịch mịch đâu.”
“Nếu thiếp cưới nữ tử kia, vậy không phải đúng ý chàng rồi sao, chàng đã có thể tìm nhiều nữ tử hơn?” Lam Điệp Nhi hơi ghen tức hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
Nghe xong lời nói của Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu khẽ cắn đỉnh non mềm của Lam Điệp Nhi.
“Ôi...” Vì đau đớn mà kích thích khoái cảm, khiến Lam Điệp Nhi phát ra một tiếng rên khẽ.
Bạch Nguyệt Diệu cười tà mị nói: “Có thể khiến cho Điệp nhi phát ra âm thanh tuyệt diệu như thế này cũng chỉ có ta, mà có thể thỏa mãn ta cũng chỉ có Điệp nhi mà thôi.”
“Ghét!” Bị lời nói trêu đùa của Bạch Nguyệt Diệu như thế, Lam Điệp Nhi ngượng ngùng đánh vào sau lưng của Bạch Nguyệt Diệu.
“Ghét?” Bạch Nguyệt Diệu trêu cợt, ngược lại ngừng không vuốt ve Lam Điệp Nhi nữa.: “Vậy ta ngừng nhé?”
Bạch Nguyệt Diệu này vừa dừng lại, không thể nghi ngờ làm cho Lam Điệp Nhi cảm thấy trống rỗng vô cùng, nàng khẽ cắn môi dưới, lại đem lời vô cùng ngượng ngùng nói ra: “Đúng, đúng, thiếp nhất định sẽ không chịu nổi tịch mịch, cho nên hãy thỏa mãn thiếp đi.”
Thấy Lam Điệp Nhi đầu hàng, Bạch Nguyệt Diệu lúc này mới hài lòng hôn Lam Điệp Nhi: “Lúc này mới ngoan, ta làm sao có thể để Điệp nhi của ta tịch mịch chứ? Cho nên vào trước lễ thành thân chúng ta sẽ rời đi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong mượn sức nước buông lỏng ôm lấy Lam Điệp Nhi, sau đó hai chân của Lam Điệp Nhi phối hợp quấn ở bên hông của Bạch Nguyệt Diệu.
“Vì sao phải ba ngày sau mới rời đi?” Lam Điệp Nhi không hiểu hỏi.
“Bí mật!” Bạch Nguyệt Diệu thần bí nói xong cũng lấy dục vọng của chính mình bỏ vào trong cơ thể của Lam Điệp Nhi.
“Ưm...” Giờ phút này Lam Điệp Nhi cảm thấy vô cùng tràn đầy, không kìm hãm được phát ra một tiếng than nhẹ.
“Bây giờ nàng hãy hưởng thụ đi!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong còn dùng đôi tay ôm hông của Lam Điệp Nhi không ngừng đâm chọc dục vọng đã sớm căng cứng của mình vào hoa huy*t...
Đây là lần đầu tiên ta theo Bạch Nguyệt Diệu thân thiết trong nước, chỉ là, cảm giác cũng vô cùng kích thích, không biết là vì quá lâu không có âu yếm? hay là vì đổi chỗ thân thiết sang nơi xa lạ.
Ngẫm lại những lời hạ lưu ta mới vừa nói ra đó, đã cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Ta và Bạch Nguyệt Diệu vẫn ngâm trong nước, thân thể của Bạch Nguyệt Diệu tựa vào dọc theo bên hồ tắm, mà đầu của ta thì dựa vào trước ngực Bạch Nguyệt Diệu.
“Lần này rốt cuộc chàng lại bày ra mưu ma chước quỷ gì vậy hả?” Thật ra thì vừa rồi cũng do ta giận đến choáng váng, ngẫm lại nếu Bạch Nguyệt Diệu không phải quỷ nhập thân, làm sao có thể bảo ta kết hôn cùng nữ tử khác?
Bạch Nguyệt Diệu khẽ cười một tiếng, sau đó vuốt ve trán của ta: “Lần này là trừng phạt nàng, cho nên chuyện này giữ bí mật với nàng, đến lúc đó nàng cứ chờ đào hôn đi!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng đứng dậy ra khỏi hồ tắm.
Nhưng hắn nói trừng phạt? Sẽ không phải là vì câu nói lẫy ta mới vừa nói không yêu hắn đó chứ, hắn còn chú ý sao? Tên ngốc này, thật nhỏ mọn! nhưng nghĩ kĩ lại thì dường như ta cũng chưa bao giờ nói qua với Bạch Nguyệt Diệu rằng ta yêu hắn, vẫn luôn nói ghét hắn, không yêu hắn, ta có quá đáng lắm không?
Nhìn Bạch Nguyệt Diệu ra khỏi hồ tắm, ta mới phát hiện quần áo của ta: “Này! Quần áo của thiếp bị chàng kéo hư hết rồi, chàng bảo thiếp làm sao ra ngoài đây?” Hơn nữa hiện giờ trong tay chúng ta hoàn toàn không có quần áo thay thế, lần này phiền toái rồi, mới rồi chỉ đắm chìm trong khoái cảm thân thiết, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện quần áo.
Bạch Nguyệt Diệu dường như cũng mới phản ứng kịp vấn đề quần áo của ta, hắn quay người sang, liếc mắt nhìn nửa người trên trần trụi của ta, hơi cười nói: “Nàng đó, cứ ở trong nước ngâm đi.”
“Chàng không lấy đúng không?”
Hắn từ từ đi về phía ta, sau đó đứng ở cạnh hồ tắm nói: “Nếu nàng nói yêu thích ta, ta sẽ đi lấy quần áo cho nàng ngay.”
“Không nói!” Vì ta hoàn toàn là yêu hắn, cho nên, ta không muốn dưới tình huống bị uy hϊế͙p͙ mà nói yêu hắn.
“Vậy nàng cứ ở đó đi.” Bạch Nguyệt Diệu cười xấu xa nói, sau đó nhanh chóng ra khỏi gian phòng.
“Này!!!” Làm thế nào đây? Ta làm sao đi ra ngoài...
Khoảnh khắc lúc Bạch Nguyệt Diệu rời khỏi hồ tắm, mặc dù vẻ mặt hơi nhu hòa còn có mấy phần cười, nhưng trong lòng lại cũng vô cùng chua xót, hắn cảm thấy hắn chỉ là muốn nghe Lam Điệp Nhi nói một câu yêu mình mà thôi, tại sao lại khó khăn như vậy? Dù là Lam Điệp Nhi lừa mình cũng tốt rồi.
“Càng ngày càng không có cách nào thỏa mãn.” Bạch Nguyệt Diệu thống khổ nói xong cũng lấy tay lướt dưới mái tóc dài ướt át. Quả thật, mới đầu Bạch Nguyệt Diệu cảm thấy Lam Điệp Nhi chỉ cần cùng mình an tâm sống qua ngày mình sẽ thỏa mãn, từ từ mà phát triển. Hắn quả thật cảm thấy Lam Điệp Nhi đã chấp nhận chuyện cùng hắn trở thành vợ chồng, cũng đón nhận mình rồi, nhưng mà, hiện giờ, hắn lại cảm thấy chỉ bấy nhiêu đó cũng không cách nào thỏa mãn được, hắn vẫn muốn nghe chính miệng Lam Điệp Nhi nói một câu yêu mình, cùng mình kết hợp cũng tốt, lập gia đình cũng được đều là vì yêu mình, mà không phải là thuận theo tự nhiên.
“Thái tử điện hạ, quần áo của ngài?” Lam Vân Triệt và Hắc Mạc Dực vẫn ngồi ở trong phòng khách, nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu toàn thân ướt nhẹp trở lại, vội bước đến chào hỏi.
“Ha ha, không có gì đâu.” Bạch Nguyệt Diệu miễn cưỡng cười cười.
“Đúng rồi, thái tử điện hạ, quan huyện này quả nhiên tham nhũng không ít, chỉ bằng tòa nhà này đã có thể đem ông ta cách chức điều tr.a được rồi.” Lời nói của Lam Vân Triệt không thể nghi ngờ là vạch trần nguyên nhân vì sao Bạch Nguyệt Diệu bảo Lam Điệp Nhi giành tú cầu.
Chưa bao giờ tới huyện Bạch Nhược này, Bạch Nguyệt Diệu muốn tìm hiểu về quan huyện nơi đây, vì huyện Bạch Nhược và huyện Phong Minh giáp ranh với nhau, đây chính là con đường thông thương. Nếu muốn qua lại với Phong Minh quốc thì phải đi ngang qua huyện này, cho nên huyện này tuyệt đối không thể nào rách nát như thế được, không thể nghi ngờ tất cả lợi nhuận nơi này đều bị gã quan huyện kia bòn rút tất cả, hắn đã từng phái thêm người điều tr.a kỹ về vị quan huyện này, nhưng đều tay không trở về, về phần nhà cửa của quan huyện hào hoa như thế, ông ta lấy cớ là bên nhà vợ có tiền lấp ɭϊếʍƈ cho qua.
Lần này Bạch Nguyệt Diệu tự mình đến huyện, tuyệt đối không thể tay không mà về, vì vậy sáng nay vào lúc Lam Điệp Nhi vẫn còn chưa tỉnh, đã cùng Lam Vân Triệt thương lượng xem nên lấy lý do gì lẻn vào nhà quan huyện?
Nhưng ai ngờ lại đúng dịp, hôm nay là ngày quan huyện này trùng hợp kén rể, Bạch Nguyệt Diệu thấy vô cùng vui vẻ, chỉ đành phải uất ức Lam Điệp Nhi rồi.
“Không, chỉ dựa vào tòa trạch viện này cũng đã đủ để chúng ta cách chức ông ta rồi, tối nay chờ Điệp nhi ngủ, chúng ta lục xét toàn bộ khu này đi.”
“Đúng rồi, muội muội của thuộc hạ đâu?” Đến giờ Lam Vân Triệt mới nghĩ đến sao không thấy Lam Điệp Nhi? Vì sao không có bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu?
“Hồ tắm.” Bạch Nguyệt Diệu không nói chi tiết, đi thẳng vào phòng khách cầm chăn quay trở lại hồ tắm, khi hắn bước vào hồ tắm kia, trong thoáng chốc nhanh chóng nở nụ cười, nhưng nụ cười đó chỉ là nụ cười gượng...
Ta ở trong nước đại khái đợi một lúc lâu, Bạch Nguyệt Diệu tiện tay cầm cái chăn trở lại bồn tắm.
“Làm gì? Đột nhiên đại phát thiện tâm rồi hả?” Ta nói ỉu xìu.
Bạch Nguyệt Diệu chậm rãi đi tới bên cạnh ta, sau đó mở khăn tắm bọc ta lại rồi đem ta từ trong ao ôm ra ngoài: “Đến đây đi, Điệp nhi, chúng ta về ngủ thôi.”
“Sắc trời vẫn còn sáng mà? Sao lại phải đi ngủ?”
“Nếu không thì làm gì?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong là khẽ trầm tư, sau đó lộ ra vẻ mặt xấu xa: “Nếu không, chúng ta đi xem nương tử tương lai của nàng nhé?”
Hừ! Còn nói nữa, ta dùng sức nhéo mặt của hắn nói: “Là chàng muốn nhìn chứ gì?” Ta nói xong, Bạch Nguyệt Diệu nở nụ cười xấu xa, hừ! gã phong lưu thành tánh này!
Hắn nhanh chóng ôm ta đến một gian phòng khách không có ai, còn hắn thì đi ra khỏi Tây viện, tìm bọn nha hoàn yêu cầu một bộ nam trang cho ta mặc.
Vì vậy, ta cùng với hắn đi đến chỗ ‘Nương tử’ tương lai của ta, ta đã suy nghĩ xong hết rồi, lát nữa, nếu Bạch Nguyệt Diệu thấy ‘Nương tử’ tương lai của ta, mà dám nhìn trực tiếp, ta sẽ lập tức ly hôn với hắn!!!!
“Xin hỏi tiểu thư nhà ngươi ở đâu vậy?” Ta hỏi thăm nha hoàn đi ngang qua.
Nha hoàn kia chỉ một gian phòng cách đó không xa, ta lập tức đi theo hướng nha hoàn vừa chỉ, nhưng Bạch Nguyệt Diệu vẫn đứng tại chỗ hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Đi thôi!” Bạch Nguyệt Diệu nhất định là điên rồi, ngay cả nha hoàn người ta cũng không bỏ qua! Ta rống to xong, hắn mới thu hồi tinh thấn, nhanh chóng đi theo ta.
“Xin hỏi ngài là?” Nha hoàn canh cửa cản ta lại hỏi.
“Tại hạ là tướng công tương lai của tiểu thư nhà ngươi.”
“A, ngài chính là Trương công tử, mời vào.” Nha hoàn kia vừa nói xong, lập tức dẫn ta bước vào phòng ‘Nương tử’ tương lai của ta.
Ngồi ở vị trí ghế chủ giữa phòng khách là một cô gái mang khăn che mặt màu hồng, nàng ấy đương nhiên là cô gái trong lương đình, tại sao nàng ấy ở nhà còn phải đeo khăn che mặt? Chẳng lẽ là bảo thủ? Ta cố ý quay đầu lại liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu xem hắn có nhìn chăm chú vào người ta hay không, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn giống như mất hồn mất vía hết nhìn đông rồi tới nhìn tây.
Đổ mồ hôi!©¸®! Rốt cuộc hắn bị gì vậy?
“Trương công tử.” Giọng nói của nàng kia vẫn một mực mềm mại dịu dàng, đoán chừng nhất định là một Đại Mỹ Nhân rồi.
“Tiểu thư, nàng khỏe chứ.” Ta nói xong còn chậm rãi đi về phía nàng, vào lúc ta vừa mới đến trước mặt nàng ấy, nàng ấy kéo cánh tay ta lại, sau đó trong đôi mắt tràn đầy hoa đào nhìn ta xong rồi lại nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Trương công tử! Xin hỏi người tới cùng với công tử là người phương nào?” Ngất! Giờ phút này giọng của nữ tử đó đã thay đổi, không có chút cảm giác căng thẳng nào, cũng không dịu dàng, chẳng lẽ nàng ấy coi trọng Bạch Nguyệt Diệu rồi?
“Là bạn ta!” Ta nói xong, nàng ấy dùng sức nắm chặt cánh tay của ta.
“Thật sao? Vậy bạn của công tử cũng ở rể nhà ta sao?” Hả Nàng ấy thật sự là nữ tử cổ đại ư? Chẳng lẽ có khuynh hướng nữ tôn? Xem ra nàng ấy thật sự coi trọng Bạch Nguyệt Diệu rồi?
“Cái đó...”
Không đợi ta nói xong, nữ tử kia đã kích động chạy tới bên người Bạch Nguyệt Diệu, ta rõ ràng nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu sợ hết hồn, nữ tử kia nhìn Bạch Nguyệt Diệu từ trên xuống dưới: “Chàng rất tuấn tú.”
Nghe xong lời nói của nữ tử kia, khóe miệng Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng co giật mấy cái, cười lạnh nói: “À, cám ơn tiểu thư khen ngợi.” Hắn nói xong cũng bất đắc dĩ lui lại mấy bước về phía ta. Hừ, coi như hắn còn có lương tâm, không có phạm vào tật xấu phong lưu kia.
Đột nhiên, tiểu thư kia cầm lấy khăn che mặt, lúc này...
Ta mới hiểu được, tại sao nàng ấy phải mang khăn che mặt ở trong nhà, hơn nữa ta cũng hiểu tại sao nàng ấy phải ném tú cầu tìm bạn trăm năm. Mẹ của ta ơi, nhìn từ xa thì làm người ta muốn phạm tội, còn nhìn gần thì khiến người xem muốn rơi lệ, nàng ấy răng hô không nói, hơn nữa còn mặt rỗ, trời ơi!!!!
Nhìn thấy bộ dáng của nàng, Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng ngẩn người một chút, sau đó cười nhạo nhìn về hướng ta nhỏ giọng nói: “Thật là đẹp.”
“...” Ta bây giờ chỉ có dở khóc dở cười.
“Ta rất yêu mến các chàng!” Nàng kia nói xong lại chạy về chỗ ta và Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu lập tức trốn ở phía sau ta.
“Nương tử, chỗ này giao lại cho nàng, tướng công ta còn có chuyện!” Hắn nhỏ giọng nói với ta xong, lập tức nhanh chóng lao ra khỏi gian phòng.
Bạch Nguyệt Diệu hắn quả thật không phải người mà, ngay lúc này ném ta lại đây, bảo ta làm sao thoát thân!!!!
Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng chạy ra khỏi khuê phòng của con gái quan huyện, sau đó hắn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên hắn bỏ Lam Điệp Nhi lại một mình, không phải hắn không có lương tâm, mà là hắn biết Lam Điệp Nhi rơi vào trong tay một tiểu nữ tử tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, dù sao Lam Điệp Nhi cũng có võ công.
Hắn sửa sang lại quần áo của mình, bắt đầu kế hoạch của hắn, hắn vốn định nhân lúc đêm tối điều tr.a ngôi nhà này, chỉ là xem ra hiện giờ hắn đã có thể hành động.
Bạch Nguyệt Diệu mặc dù mặc áo gai vải thô, nhưng vẫn là câu nói kia, khí chất của chính bản thân hắn vĩnh viễn cũng không cách nào thay đổi, Long chính là Long, giờ phút này hắn đi ở trong đình viện, không thể nghi ngờ đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của bọn nha hoàn.
Hắn giơ tay nhấc chân, đều có thể làm cho bất kỳ nam tử, nữ tử nào cũng thần hồn điên đảo.
Xem kìa, hắn chỉ cười nhẹ một cái cũng đã làm cho nha hoàn đang đâm đầu đi tới té xỉu.
“Cô nương, cô nương không sao chứ?” Nha hoàn suýt nữa té xỉu kia, nghe được âm thanh cùng với tiếng nói trầm thấp mê người của Bạch Nguyệt Diệu, đừng nói té xỉu, ngay cả máu mũi cũng sắp chảy cả ra.
“Không sao...” Nha hoàn đỏ bừng mặt đáp lời Bạch Nguyệt Diệu, mà một nha hoàn khác đã trợn trắng mắt rồi, Bạch Nguyệt Diệu cười thầm. Nghĩ thầm, mình còn chưa dung đến Mỹ Nam Kế, đám nữ tử này đã như vậy, nếu Điệp nhi của hắn cũng dễ khống chế như đám nữ tử này thì tốt biết bao?
“Xin hỏi thư phòng lão gia nhà cô nương ở đâu?” Đương nhiên Bạch Nguyệt Diệu đã tính trước rồi, theo lý thuyết một người xa lạ hỏi thư phòng của chủ nhân, bọn nha hoàn cũng sẽ không nói, nhưng hắn là ai? Hắn chính là Bạch Nguyệt Diệu có dung mạo khuynh quốc khuynh thành đó.
Mấy nha hoàn gần như bị mê hoặc, lập tức nói cho Bạch Nguyệt Diệu vị trí thư phòng của lão gia nhà mình, hơn nữa còn dẫn đường cho Bạch Nguyệt Diệu, giờ phút này lão gia nhà bọn họ đang ở trong thư phòng.
Được rồi, xem ra Bạch Nguyệt Diệu phải hành động vào buổi tối, theo lý thuyết mà nói hắn nên trở về chỗ của Lam Điệp nhi xem một chút, nhưng ngộ nhỡ tiểu thư kia đối với hắn dây dưa không thả, chỉ sợ hắn nhẫn nại không được đánh tiểu thư kia sẽ hỏng đại sự.
Bất đắc dĩ, hắn vẫn nên quay về Tây viện trước, vừa bước vào Tây viện, Lam Điệp Nhi quần áo xốc xếch đã chờ hắn ở Tây Uyển, còn Hắc Mạc Dực và Lam Vân Triệt đang ở một bên gần như cười không thể khép miệng nổi.
Bạch Nguyệt Diệu vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện gì, đơn giản là bảo bối Điệp nhi của mình mới vừa rồi đã bị tiểu thư đói khát kia trêu ghẹo quá mức, nhưng hắn không tức giận, ai bảo đó là tiểu thư chứ? Nếu là nam, Bạch Nguyệt Diệu đã sớm đem cửu tộc của Huyện thái gia ra tru sát.
Tức ch.ết người đi được! Tức ch.ết người đi được! Ta mới vừa bị tiểu thư kia thiếu chút nữa vô lễ, thật may là ta trốn nhanh! Nếu không thân phận nữ tử của ta đã phải bại lộ.
“Chàng còn có mặt mũi trở lại hả?” Thấy Bạch Nguyệt Diệu ta lại tức cành hông, hoàn toàn là hắn đẩy ta vào hố lửa mà.
“Hừ! Có phải cô nàng đó khi dễ Điệp nhi của ta rồi không? Giờ ta lập tức nói cho bọn họ biết ta là thái tử, sau đó đem cả nhà họ tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội!”
Liếc vẻ mặt thành thật của Bạch Nguyệt Diệu, thật ra thì hắn chỉ đang trấn an ta thôi, nhưng nếu ta bảo hắn chém, Bạch Nguyệt Diệu thật sự sẽ chém. Nhưng ta cũng không phải loại nữ tử không thức thời đó, ta hiểu lúc này Bạch Nguyệt Diệu phải giữ bí mật hành tung, bất kể tình huống thế nào cũng không thể lộ ra thân phận thực sự, mặc dù Kiếm Thiên Tử đã rơi vào tay hắn, cũng nhất định phải giữ bí mật, nếu không sau khi trở về triều Bạch Nhật Uyên chắn chắn sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để đoạt kiếm Thiên Tử của Bạch Nguyệt Diệu!
“Hứ! Chàng đi ch.ết đi!” Ta nói xong lập tức đứng lên đi về hướng phòng ngủ, chỉ nghe phía sau ta truyền đến tiếng cười đùa, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng dày mặt đi theo sau ta cùng bước vào phòng ngủ...
Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ một chút, kể từ khi ta và Bạch Nguyệt Diệu ra khỏi hoàng cung đến giờ, cảm giác cũng rất tốt. Mặc dù Bạch Nguyệt Diệu có lúc vô cùng xấu xa, có lúc da mặt lại rất dày, chỉ là, ta vô cùng thích những thứ này. Ngẫm lại những ngày ở hoàng cung, tâm lý của ta có phần áp lực vô hình cùng với áy náy, hơn nữa còn phải chú ý mấy thứ lễ tiết gì gì đó, lại phải cẩn thận sợ người khác nói xấu, thực sự sống rất mệt mỏi!
Nhưng, ta có thể chịu nổi, dù sao nam tử mà ta yêu cuối cùng sẽ có ngày trở thành Nhân Trung Chi Long, mà ta cuối cùng vẫn phải quay về Kim Loan điện đó!
Trời đêm dần dần đến, ăn xong bữa cơm, Hắc Mạc Dực len lén trở về quán trọ nói cho U biết chúng ta tạm thời ở trong phủ của Huyện thái gia mấy ngày, bảo hắn cứ yên tâm ở lại quán trọ.
Chỉ chớp mắt đã đến ngày thứ hai rồi, đêm qua mặc dù ta và Bạch Nguyệt Diệu ngủ cùng nhau, nhưng ta lại cảm giác được Bạch Nguyệt Diệu ngủ cũng không an, hơn nữa ban đêm còn đi ra ngoài, chỉ là ta quá mệt nhọc, cũng không cản hắn, lại cũng không biết hắn trở về lúc nào.
Hôm nay, ta cẩn thận ngẫm nghĩ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, từ lúc Bạch Nguyệt Diệu chụp được tú cầu nở một cười xấu xa, rồi sau đó hắn lại đem tư cách tân lang tặng cho ta, khi đến lúc trong phòng vị tiểu thư kia, Bạch Nguyệt Diệu hết nhìn đông tới nhìn tây...
Khốn kiếp!
Bạch Nguyệt Diệu muốn điều tr.a quan huyện này cũng không nói cho ta biết, ngược lại lấy ta làm bia đỡ đạn cho bọn họ! Chuyện gì cũng không cho ta chơi cùng, thật là quá đáng! Tối hôm nay ta cũng giả ngủ giống như hắn! Bắt gian! Hừ!
Đêm đã khuya, Bạch Nguyệt Diệu quả nhiên thấy ta ngủ thiếp đi lại bắt đầu hành động, thấy hắn mới vừa rời khỏi phòng, ta cũng lập tức đứng dậy đi theo phía sau hắn, nhưng ở khoảng cách rất xa, vì sức quan sát của Bạch Nguyệt Diệu thật sự quá mạnh mẽ, đầu tiên hắn đi tìm Hắc Mạc Dực và Lam Vân Triệt, ta lại thấy kỳ quái, Lam Vân Triệt không biết võ công, tìm huynh ấy còn không bằng tìm ta.
Ba người bọn họ cùng nhau ra khỏi Tây viện, ước chừng khi bọn họ rời đi mấy phút, ta mới vội vàng bước nhanh theo sau.
Bạch Nguyệt Diệu nhìn chung quanh, sau đó đẩy một cửa phòng ra, Hắc Mạc Dực và Lam Vân Triệt cũng theo sau đuôi bước vào gian phòng kia, haiz, xem ra chứng cứ mà quan huyện ăn hối lộ kia đang được giấu ở trong thư phòng rồi?!
Ta núp ở phía sau núi giả nhìn bọn họ bước vào gian phòng kia, khẽ mỉm cười, ha! Ai bảo bọn họ hùa nhau gạt ta! Xem ta chỉnh bọn họ thế nào! Ta vốn định tới chỗ căn phòng kia, sau đó đẩy cửa ra hù dọa bọn họ một phen, ai ngờ, ngay lúc ta muốn đến gần gian phòng đó, Huyện thái gia dẫn theo rất nhiều người đang từ hành lang bước nhanh về hướng gian phòng!
Nguy rồi! Bọn họ nhất định sẽ bị bắt tại trận, đó cũng không phải điều làm ta sợ.
Chủ yếu ta sợ là, thân phận của Bạch Nguyệt Diệu sẽ bị vạch trần, hơn nữa sẽ bứt dây động rừng, hắn lén lén lút lút điều tr.a quan huyện này như vậy, ngoài việc sợ vạch trần thân phận còn phải thu góp tội chứng, sau khi trở về sẽ phái người đến trừng trị quan huyện này. Giờ nếu quan huyện biết chứng cứ phạm tội của mình đã bị người phát hiện, nhất định sẽ tiêu hủy, làm sao đây?
Có rồi! Đang lúc quan huyện đẩy cửa phòng ra, ta đứng trên núi giả lớn tiếng quát: “Các huynh đệ!!! Chúng ta lộ rồi!” Ta vừa rống xong, ánh mắt của quan huyện cùng với toàn bộ thuộc hạ nhìn chăm chú vào ta.
Mà đám người Bạch Nguyệt Diệu cũng nhanh chóng chạy tới cửa phòng.
“Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Quan huyện kia hỏi chúng ta.
Không đợi Bạch Nguyệt Diệu nói chuyện, ta lập tức nói: “Lên núi kiếm ăn, xuống sông kiếm nước, hiện nay thùng mỡ nhà ông đã được huynh đệ Phi Hổ trại bọn ta coi trọng rồi, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông!” Ngất! Ta cũng không biết ta giả bộ có giống giặc cướp hay không, ta nói xong lại nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Huynh đệ! Tiền tài tới tay chưa?”
“Bẩm Đại đương gia, còn chưa có.”
...
...
Lạnh quá!! Chuyện cười này thật là lạnh!
Chỉ là, tuy Bạch Nguyệt Diệu phản ứng quả thật rất cơ trí, nhưng nhất thời ta lại cảm thấy lạnh lẽo quấn quanh thân.
“Thì ra các ngươi là giặc cướp?” Quan huyện kia nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.
Trong lòng ta không khỏi mừng rỡ, đúng vậy, tốt nhất cứ hãy cho chúng ta là giặc cướp, như vậy sau khi chúng ta đi rồi ông ta cũng sẽ không hủy diệt chứng cớ.
“Thôi đi, các huynh đệ, lần này xông vào nhà trống rồi, lần sau chúng ta đến huyện khác cướp đi!” Lúc này, lời nói của ta thật là dõng dạc, không khác gì thủ lĩnh của bọn cướp, ta nói xong lập tức quay người sang, lén phì cười, sau đó ta lập tức nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi phủ.
Chỉ nghe phía sau truyền đến âm thanh đánh nhau, hiện giờ, cả phủ đệ đều được thắp đèn sáng rực rỡ, lúc này, cũng dẫn tới không ít gia đinh, nhưng những gia đinh kia làm sao là đối thủ của ta chứ? Chỉ vung tay đá chân mấy cái, ta đã nhanh chóng chạy ra khỏi phủ đệ rồi.
Vì vậy, ta đứng ở cửa phủ đệ chờ bọn Bạch Nguyệt Diệu xuất hiện, thật ra thì theo lý thuyết bọn họ trốn ra khỏi vòng vây đó không khó, làm sao lâu như vậy còn chưa ra?
Đúng lúc này, đột nhiên có một đôi tay từ sau lưng bế ta lên vụt chạy.
“Ai?” Ta nói xong cũng phất tay đánh sang, người nọ bắt lại đôi tay đang vung loạn xạ của ta.
“Đương gia, ngài chạy thật đúng là chậm!” Tiếng này phát ra, ta ngẩng đầu nhìn lại thì ra là Bạch Nguyệt Diệu.
“Ai chạy chậm chứ? Thiếp mới là người chờ các chàng quá lâu chứ?” Giờ phút này hai tay của Bạch Nguyệt Diệu vẫn còn đang ôm lấy ta chạy, mà phía sau cũng có rất nhiều truy binh đang đuổi theo.
“Ai chờ ai vậy? Lúc nàng vừa nói xong câu kia, ta cùng Mạc Dực và anh vợ đã leo tường nhảy ra ngoài rồi, ta vốn định dẫn nàng cùng ra ngoài, ai ngờ nàng chạy mất, ta đành phải nhảy tường ra tìm thôi.”
... Ngất, có chuyện này sao? Đúng rồi, ta quên mất, bọn họ cũng biết khinh công, buồn bực, sớm biết thế ta đã chạy theo chân bọn họ rồi.
Truy binh ở phía sau vẫn đuổi đến tận cùng không buông, mà Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên dừng bước, ta nhìn theo, thì ra là một chiếc xe ngựa dừng ở trước mặt, Hắc Mạc Dực cùng Lam Vân Triệt đang ngồi bên trong xe ngựa, người đánh xe là U.
Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng ôm ta lập tức lên xe, xe ngựa nhanh chóng chạy đi.
Ta cũng thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi lúc Bạch Nguyệt Diệu ôm ta chạy, toàn thân ta cũng đau ch.ết đi được. Chỉ là không ngờ U lại đến đây tiếp ứng, chẳng lẽ U cũng gia nhập nhóm bọn họ gạt một mình ta?
“Điệp nhi lần sau nếu nàng dám gạt ta, ta không tha cho nàng đâu.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng lau lau mồ hôi trên trán ta, hừ! Hắn đang nói là chuyện ta giả ngủ, vậy còn hắn thì sao?
“Cái này gọi là ác nhân cáo trạng trước biết không? Không phải mọi người cũng hợp nhau để gạt thiếp sao?” Ta tức giận nói, cũng gạt cái tay của Bạch Nguyệt Diệu đang lau trên trán ta ra.
“Ơ, Điệp nhi thông tuệ hơn người của ta, sao chúng ta có thể lừa gạt Điệp nhi được chứ? Thật ra thì ta đã biết, Điệp nhi của ta đã sớm nhận rõ âm mưu quỷ kế của chúng ta rồi, nên không vạch trần chúng ta có đúng hay không?”
... Miệng lưỡi của Bạch Nguyệt Diệu này! Ta xem như phục hắn rồi, giận hắn cũng không được, mà không giận hắn cũng không xong, nếu giận thì chẳng lẽ ta là ngu ngốc, bị bọn họ lừa gạt, buồn bực!! Bạch Nguyệt Diệu ch.ết tiệt!
“U không có lừa gạt Điệp nhi, U không biết kế hoạch của bọn họ, chỉ là U tính được giờ này các người sẽ cần xe ngựa mới có thể ở chỗ này chờ Điệp nhi thôi.”
Đang đánh xe ở phía trước, U cũng quay đầu lại cười một tiếng với ta, ha ha, thì ra U không có phản bội, chẳng qua ta phát hiện ra một vấn đề, đó chính là, tương lai U nhất định sẽ là trợ thủ giỏi của Bạch Nguyệt Diệu.
Không biết từ khi nào, nhóm chúng ta đã có thể phối hợp tốt như vậy? Nhóm chúng ta không cần phải bàn bạc trước với nhau!! Không cần kế hoạch!! Chỉ liếc mặt nhìn nhau đã có thể hiểu bước tiếp theo của kế hoạch, ha ha.
Xem ra, thiên hạ này coi như đã nằm trong tay của Bạch Nguyệt Diệu rồi!
Đúng lúc này, ta cảm giác đột nhiên bên cạnh ta có một đám lửa đang bộc phát, xoay người nhìn lại, hai mắt Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy lửa giận nhìn chăm chú vào U đang đánh xe ở trước mặt: “U, ta đã nói với ngươi rồi, không được gọi Điệp nhi thân thiết như thế!!!”
“U gọi Điệp nhi, có liên quan gì tới ngươi?”
“Ta là phu quân của Điệp nhi.”
“Chẳng qua là phu quân thôi, đâu cần quản quá nhiều như vậy?”
“...”
Ha ha ha ha ha, ta thấy người có thể đấu võ mồm với Bạch Nguyệt Diệu cũng chỉ có U mà thôi, có lẽ nghe lời của bọn họ xem ra giống như đang gây gổ, nhưng giọng điệu của U rất bình thản, mà Bạch Nguyệt Diệu mặc dù tràn đầy lửa giận, nhưng lại gây gổ với U như một đứa trẻ con. Cho nên không khí bên trong rất là ‘hòa thuận’, mọi người đều đắm chìm trong phần không khí vui vẻ này.
Mà Bạch Nguyệt Diệu cũng lấy trộm được từ trong thư phòng Huyện thái gia sổ sách của ông ta, quả thật Huyện thái gia này tham ô không ít, ông ta cứ chờ bị trừng trị đi.
Bây giờ chúng ta đang lên đường trở về hoàng cung.
Nhưng giờ phút này trong lòng ta, lại có mấy phần bất an...