Chương 24: Thanh toán
Kinh thành, ban đêm giờ lên đèn.
Trên bàn chất đầy công văn, Nghiêm Tiêu Hàn vùi đầu ở giữa, bận tối mặt tối mũi. Cháo trong khay đã nguội từ lâu, lão bộc quản gia đứng ngoài cửa chần chừ cả buổi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, rón rén bước vào.
“Lão gia, ngài đã làm việc cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó đi ạ.”
Nghiêm Tiêu Hàn vẫn chẳng phản ứng, viết xong mấy dòng cuối cùng mới ném bút ra, xoa xoa cổ tay. Hắn miễn cưỡng ngả người dựa vào ghế, thân thể thon dài uốn thành một đường cung, thở dài một hơi: “Được rồi, cuối cùng cũng làm xong.”
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên nghiêng đầu hắt hơi một cái. Quảng gia hoảng hốt kêu: “Ôi, làm sao thế này? Đừng bảo là cảm lạnh đấy chứ….. Để ta sai người nấu cho ngài bát canh gừng nhé?”
Nghiêm Tiêu Hàn nhăn mũi, xua tay bảo: “Chuyện nhỏ ấy mà, không có gì đâu.”
Quản gia cười nói: “Người ta thường nói ‘Một nhớ hai mắng ba nhắc’, vậy là đang có người nhớ ngài đấy.”
Vừa nói xong, Nghiêm Tiêu Hàn lại hắt xì cái nữa.
Lão bộc: “…….Phải đi nấu canh gừng cho ngài mới được.”
Nghiêm Tiêu Hàn bật cười: “Thôi, ông trở về đi. Chẳng phải thế này mới là bình thường sao.”
Quản gia mới đầu còn buồn bực nghĩ sao lại “bình thường”, một lát sau mới hiểu ra ý của câu nói đó, lão nheo mắt nhìn vẻ mặt hắn, vui vẻ nói: “Giờ có lẽ hầu gia đã đến Yến Châu rồi, hẳn là đang nhớ đại nhân đây mà.”
Còn bảo: “Xin ngài thứ cho lão nô lắm miệng, ngài bận bịu cả ngày cả đêm, thức khuya thiếu ngủ, thực sự quá hại thân. Nếu hầu gia ở đây, chắc chắn sẽ không để ngài làm bạt mạng như vậy.”
“Hả?” Nghiêm Tiêu Hàn nhíu mày cười xùy, “Nói gì vậy chứ…… Phu nhân còn chưa gả sang, thế mà ông đã lấy y ra dọa ta rồi cơ à?”
Quản gia thấy hắn không có vẻ giận dữ, cũng không cười gằn, ngược lại còn khá là sung sướng, liền bạo gan nói: “Ngài và hầu gia về sau sẽ cử án tề mi, nâng đỡ nhau sống đến hết đời. Có người biết thấu hiểu săn sóc ngài —— Việc này sao có thể gọi là dọa chứ?”
(Cử án tề mi (Nâng khay ngang mày): nghĩa là vợ chồng kính trọng nhau. Đời Đông Hán, có bà Mạnh Quang dọn cơm cho chồng, nâng khay lên ngang mày để tỏ lòng kính trọng nên mới có câu này.)
Nghiêm Tiêu Hàn được nịnh đến cười nở cả mặt, cười xong lại nói: “Sắp đến cuối năm rồi, ta thấy các nông hộ đều lục tục tới kinh thành tặng quà tết. Tĩnh Ninh hầu năm nay ăn Tết ở phương Bắc, bên đó lạnh hơn, ông chọn lấy ít da lông dày và đồ tơ lụa đưa tới cho y. Với cả, chuyện ta bảo ông tìm thợ thế nào rồi?”
Người mới đi mấy ngày, lương khô mang từ kinh thành chắc còn chưa ăn hết, đây hẳn là mang đồ mới đến tặng. Quản gia nghĩ bụng, đừng nhìn lão gia nhà bọn họ bình thường trông uy nghiêm mà lầm tưởng, khi thật lòng yêu ai đó thì thay đổi hoàn toàn, ân cần săn sóc, buông chẳng được mà bỏ cũng chẳng xong.
Quản gia vừa âm thầm mỹ hóa Nghiêm Tiêu Hàn vừa trả lời: “Vâng. Thợ đều tìm xong rồi ạ, để tránh ảnh hưởng đến kiến trúc thì chỉ cần hai, ba người thợ là được rồi. Có điều bể tắm mà ngài nói cần phải có bản vẽ trước, chọn mua chất đá, xem xem bản vẽ có sai sót gì không, sau đó bọn họ mới khởi công được, nên sẽ hơi chậm một chút.”
“Chậm cũng không sao, chỉ cần xong trước mười hai tháng hai là được.” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Mấy hôm nay các ngươi chịu khó vất vả chút, cần mua sắm gì thì cứ chi bạc. Nếu bên phủ Dĩnh quốc công không có người đứng ra thì ông và người bộ Lễ cứ thương lượng mà làm.”
Từ lúc Phó Thâm đi, công việc phải xử lý của Nghiêm Tiêu Hàn đột nhiên tăng lên. Kỳ thực trước khi Phó Thâm vào ở, cuộc sống của hắn cũng là như thế. Chỉ là về sau trong nhà có thêm một bệnh nhân cần hầu hạ chăm sóc, Nghiêm Tiêu Hàn sợ không chăm nom được cho y, cũng không muốn để tục vụ quấy rầy Phó Thâm dưỡng bệnh, cho nên mới hoãn nhiều việc để về sau, vẫn luôn chất đống đến bây giờ.
Khi Phó Thâm ở Nghiêm phủ, trừ khi trong cung cho gọi thì Nghiêm Tiêu Hàn không ngủ lại bên ngoài hay qua lại xã giao với người khác bao giờ; xong việc là lập tức về nhà, cùng y ăn cơm uống thuốc, đỡ y hoạt động đi đứng ở trong sân, giúp y rửa mặt tắm gội; hai người mặc dù chia phòng ở nhưng trước khi đi ngủ hắn nhất định phải sang phòng Phó Thâm nhìn một cái, chờ người ngủ rồi mới rời đi…… Những việc này kỳ thực có thể để cho hạ nhân làm, thậm chí có thể không làm. Nhưng Phó Thâm trải qua cuộc sống ở phủ Tĩnh Ninh hầu như thế nào, Nghiêm Tiêu Hàn từng tận mắt chứng kiến. Nếu đã rơi vào tay hắn, hắn sẽ không để Phó Thâm phải chịu khổ nữa.
Hắn hết lần này đến lần khác nhìn theo bóng lưng người này đi xa, biết rõ chẳng thể níu lại. Bây giờ Phó Thâm đi không nổi, vậy hắn có thể níu giữ y, không để y rời đi nữa được chăng?
Dạo này ngoại trừ công vụ, hắn còn phải xử lý chút việc riêng. Một là lời đồn đoạn tụ đã sớm sai Ngụy Hư Chu đi điều tra, một là chân tướng chuyện Phó Thâm bị đâm. Việc thứ hai hoàng thượng từng lệnh cho Tam Pháp ty tr.a xét, hai tháng trôi qua, mãi hôm qua Tam Pháp ty mới bước đầu kết án. Bản tấu kia Nghiêm Tiêu Hàn cũng xem rồi, toàn là phí lời. Đại Lý tự của bộ Hình đơn giản dùng “Thủ vệ vô năng” làm lý do, bắt giữ tướng lĩnh to nhỏ ở khu đóng quân đó, tr.a ra mấy tên gian tế Thát tộc, thẩm vấn lấy lời khai, sau đó đổ hết tội cho người Đông Thát, vụ án này coi như xử lý xong.
Về phần kẻ ám sát sứ đoàn là do người nào sai khiến, thuốc nổ gây lở núi là lấy được từ đâu, đối tượng ám sát là tiểu vương tử Đông Thát hay Phó Thâm….. Những vấn đề này vẫn đang ẩn sau màn sương mù dày đặc.
Quan viên đứng đầu Tam Pháp ty ngầm hiểu ý lẫn nhau, không chịu tr.a xét đàng hoàng vụ án này, có lẽ từ chuyện ban hôn đã nhận thấy hoàng thượng kiêng kỵ Phó Thâm. Chỉ có một vị hữu thiêm đô ngự sử tên Cố Sơn Lục một mực cho rằng vụ án này còn nghi vấn, vẫn luôn thỉnh cầu điều tr.a rõ, nhưng tấu chương của hắn căn bẳng chẳng được đưa tới trước mắt thánh thượng, mà đã bị thái giám chấp bút bỏ dưới gầm bàn từ lâu rồi.
Nghiêm Tiêu Hàn không thể công khai điều động Phi Long vệ đi điều tra, lén lút lại càng phí công mà hiệu quả thì ít. Bởi việc này liên quan đến cơ mật của Bắc Yến quân, mà Phó Thâm vẫn luôn đề phòng Phi Long vệ, cho nên người của hắn khó mà kiếm được tin tức gì hữu dụng. Thu hoạch duy nhất trong hai tháng vừa qua chính là tìm ra được một “thảo lộ” mà quân Đồng Châu và mã phỉ biên cảnh lén lút lui tới.
“Thảo lộ” và “quan lộ” trái ngược nhau, tên như nghĩa, là chỉ nơi mà quan binh và thương nhân dân gian ngầm giao dịch. Thương nhân vãng lai khắp nơi, quân đội có thể mua lương thực, thuốc men, hỏa khí và đao kiếm ngoại bang từ tay những người này. Thậm chí có người từng giắt mối cho Đông Thát và Hán quân, dùng lương thực, lá trà, muối ăn để đổi lấy chiến mã.
Trước đây “quan lộ” lúc mở lúc ngưng, thuế má cực cao, “thảo lộ” liền sinh ra theo thời thế, cấm nhiều lần vẫn không hết. Chẳng nói ngoa, quân biên cảnh mỗi nơi ở Đại Chu đều nắm trong tay ít nhất một “thảo lộ”.
Nếu như thuốc súng thực sự là từ “thảo lộ” tuồn ra, vị trí ải Thanh Sa nằm ở cực Bắc Đồng Châu, có điều kiện bố trí mai phục, hiềm nghi lớn nhất chính là quân trấn thủ Đồng Châu.
Theo như lời giải thích của Phó Thâm, tai mắt ngầm của hoàng thượng nằm trong tướng lĩnh cao cấp của Bắc Yến quân. Đồng Châu từ trước đã tách riêng khỏi Bắc Yến thiết kỵ, gắn kết mật thiết chính là phòng tuyến phía Tây của Bắc Yến quân và vùng Nguyên Châu.
Kẻ kia rốt cuộc là ai, có lẽ trong lòng Phó Thâm đã có phỏng đoán. Tuy nhiên Nghiêm Tiêu Hàn không cần biết có xác thực hay không, vì dù sao chuyện trong Bắc Yến quân hắn cũng chẳng nhúng tay vào được.
Mà nếu Phó Thâm không thể xử lý được kẻ kia, vậy bất kể vì Phó Thâm hay vì chính bản thân hắn, thì về công về tư, Nghiêm Tiêu Hàn đều phải bồi thêm một đao.
Chuyện còn lại thì rất ngoài dự liệu của hắn. Lời đồn đoạn tụ lại truyền ra sớm nhất từ chỗ Tần thị – mẹ kế của Phó Thâm. Con gái của bà ta làm lương đễ ở Đông cung, nói bóng gió với thái tử nên thái tử mới nghĩ ra chiêu ngu ngốc như ban hôn, đến “phân ưu” cho hoàng thượng.
Phần còn lại chẳng cần điều tra, nghĩ thôi cũng biết, Tần thị phí hết công sức ám hại Phó Thâm, đơn giản là muốn cho con ruột của bà ta được tập tước, sợ bị Phó Thâm cản trở. Vậy nên mới giành trước một bước, muốn khiến Phó Thâm “đoạn tử tuyệt tôn”.
Một ả đàn bà ích kỷ độc ác, đứng phía sau ngấm ngầm dùng quỷ kế, lại suýt nữa làm thay đổi binh quyền Bắc Yến, dấy lên phong ba triều đình.
Nực cười biết bao, ngu xuẩn biết bao.
Song khi Nghiêm Tiêu Hàn mới nghe được tin này, điều khiến hắn giận nhất không phải là bà ta bịa đặt rằng Phó Thâm đoạn tụ, dẫn đến tai họa hôm nay, mà là nhớ lại câu nói “Ta cũng không có mẹ” của Phó Thâm trong sơn động năm ấy.
Chẳng những không có mẹ, mà còn bị mẹ kế độc địa giày vò, những năm qua y rốt cuộc đã sống ra sao?
Nghiêm Tiêu Hàn ở trong viện của Phi Long vệ bình tĩnh lại một lát, gọi một thủ hạ tới phân phó: “Tĩnh Ninh hầu có một huynh đệ, tên là Phó Nhai. Nghe nói thường hay ra ngoài chơi bời lêu lổng, tuổi còn nhỏ mà đã quen thói phong lưu. Bệ hạ vốn không thích phủ Dĩnh quốc công phô trương quá mức, Tĩnh Ninh hầu đã chấp nhận ta, vậy cũng đừng bạc đãi huynh đệ của y.”
Thủ hạ là kẻ tinh tường, tức khắc hiểu ngay: “Thuộc hạ rõ rồi. Xin hỏi đại nhân muốn hắn lập tức tàn phế vô dụng, hay dùng thuốc từ từ bòn rút cơ thể hắn?”
“Không vội,” Nghiêm Tiêu Hàn cười gằn, “Cứ chậm thôi. Tốt nhất là đợi đến lúc thỉnh phong hẵng phát tác, bản quan muốn xem xem, Phó gia sau này còn ai có thể gánh được ba chữ ‘Dĩnh quốc công’ này không.”
Chẳng phải Tần thị thích hại người khác “đoạn tử tuyệt tôn” sao, vậy thì để con trai bảo bối của bà ta nếm thử tư vị trước đi.
Về phần Phó lương đễ, Nghiêm Tiêu Hàn vốn định đồng thời xử lý một lượt với Phó Nhai luôn. Nào ngờ bên phía Đông cung của thái tử truyền đến tin tức, Phó Đinh ở trong cung thực hiện vu cổ yểm thắng thuật, ý định mưu hại thái tử phi, bị thị nữ tâm phúc vạch trần, sự tình bại lộ. Thái tử phi nể tình nàng xuất thân từ Phó gia nên tha cho nàng một mạng, chỉ tước đoạt phẩm vị của nàng, phạt đi làm tạp dịch vẩy nước quét sân.
Thái tử hồ đồ, thái tử phi Sầm thị lại là một người thông minh. Nghiêm Tiêu Hàn mừng vì bớt việc, ngoảnh mặt làm thinh với động thái gần đây của phủ Dĩnh quốc công, có chút khoái trá mà nghĩ: “Không biết Tần thị sau này nhìn thấy kết cục hai đứa con của bà ta thì sẽ có cảm tưởng gì?”
Thành Yến Châu.
Phó Thâm tuy mang cái danh là tế bái để về Bắc Cương, nhưng y vẫn chưa mất đi chức vụ thống soái Bắc Yến quân, vừa vào thành liền được bộ hạ đã đợi sẵn đón về phủ đề đốc Yến Châu. Ngoại trừ vài tướng lĩnh tuần hành ở ngoài thì các tướng quân lớn nhỏ đều chạy về Yến Châu, chúc y và Nghiêm Tiêu Hàn “bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử”, khiến Tĩnh Ninh hầu tức đến độ suýt bật dậy khỏi xe lăn. Đám khỉ to xác này om sòm cả buổi, cuối cùng bị Phó Tướng quân thẹn quá hóa giận đuổi ra khỏi cửa, kêu Tiêu Tuân đuổi người ra xa nửa dặm.
Sau giờ Ngọ, quân y Bắc Yến là Đỗ Lãnh đến kiểm tr.a thương tích ở chân cho y, xem xong thì cười bảo: “Chúc mừng —— “
Phó Thâm đã tạo thành phản xạ có điều kiện, trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cùng chung vui.”
Đỗ Lãnh: “…….”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, Đỗ Lãnh lúng túng ho khan một tiếng, nhịn cười nói: “Ý ta là, chúc mừng hầu gia, vết thương khôi phục rất tốt. Người trị liệu cho ngài hẳn là một vị danh y thánh thủ, khớp xương đã liền lại hơn phân nửa, cơ bắp hữu lực, tĩnh dưỡng thêm nửa năm nữa là có thể rời khỏi xe lăn, đi lại như người bình thường được rồi.”
Phó Thâm: “…….”
Y vờ như không có chuyện gì: “Nếu muốn hồi phục thì phải mất bao lâu?”
“Hoàn toàn hồi phục là điều không thể,” Đỗ Lãnh kiên nhẫn nói, “Xét từ tình hình khôi phục của ngài, nếu như tuân theo biện pháp ta đề ra ban đầu thì khôi phục sáu, bảy phần mười đã là cực hạn rồi.”
Phó Thâm trầm ngâm, không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Đỗ tiên sinh vất vả rồi.”
Chẳng bao lâu sau khi Đỗ Lãnh rời đi, lại có một nam nhân trẻ tuổi đẩy cửa tiến vào. Người này lớn tuổi hơn Phó Thâm một chút, gương mặt sáng sủa tuấn tú, thần sắc ôn hoà dễ gần —— Không phải kiểu ôn nhu như đeo mặt nạ của Nghiêm Tiêu Hàn, mà là phong độ quân tử trời sinh. Phó Thâm thấy là hắn thì liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào ghế nói: “Thanh Hằng đến rồi đấy à, ngồi đi. Khoảng thời gian này khổ cực cho ngươi rồi.”
Nam nhân này tên Du Kiều Đình, tự Thanh Hằng, là hảo hữu tri giao và kiện tướng đắc lực của Phó Thâm. Trong thời gian Phó Thâm rời đi, quân vụ Bắc Yến nhờ có một tay hắn lo liệu mới không đến mức rối loạn.
Du Kiều Đình đâu có lòng dạ nào mà ngồi xuống, hắn đang hận không thể lao tới túm cổ áo Phó Thâm đây: “Tình huống trong kinh bây giờ ra sao, chuyện ban hôn là thế nào?”
Phó Thâm liền kể lại đại khái sự tình cho hắn. Du Kiều Đình nghe xong, sắc mặt vẫn khó coi, hắn thấp giọng nói: “Hoàng thượng thật đúng là….. qua cầu rút ván, tự hủy trường thành, việc này có ích gì cho ông ta chứ?”
“Ông ta là vua một nước, cái nhìn khác với chúng ta,” Phó Thâm nói, “Cũng may ông ta chỉ thấy ta ngứa mắt, chứ nếu có ngày thấy Bắc Yến quân ngứa mắt, thì lúc đó mới thật sự tiêu đời.”
Du Kiều Đình lắc lắc đầu, hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Ta ấy hả?” Phó Thâm ngớ ra bảo, “Kết hôn chứ sao nữa, chẳng lẽ ta có thể kháng chỉ không cưới sao?”
Du Kiều Đình: “…..Biết ngươi sắp kết hôn rồi, đừng có khoe nữa. Ý ta bảo là, lẽ nào ngươi định trao trả Bắc Yến quân cho điều đình, mặc kệ hoàng thượng làm theo ý mình ư?”
Thấy Phó Thâm chậm chạp không đáp, hắn liền ngầm ám chỉ: “Hoàng thượng tuổi tác đã cao…… Kính Uyên, ngươi nên suy nghĩ đến tương lai đi.”