- Chương 1-1: Tiểu thuyết - Thời hoàng kim
- Chương 1-2: Tình yêu thời cách mạng
- Chương 2: Tình yêu thời cách mạng (2)
- Chương 3: Tình yêu thời cách mạng (3)
- Chương 4: Tình yêu thời cách mạng (4)
- Chương 5: Tình yêu thời cách mạng (5)
- Chương 6: Tình yêu thời cách mạng (6)
- Chương 7: Tình yêu thời cách mạng (7)
- Chương 8: Tình yêu thời cách mạng (8)
- Chương 9: Hồng phất chạy trốn trong đêm
- Chương 10: Hồng phất chạy trốn trong đêm (2)
- Chương 11: Hồng phất chạy trốn trong đêm (3)
- Chương 12: Hồng phất chạy trốn trong đêm (4)
- Chương 13: Hồng phất chạy trốn trong đêm (5)
- Chương 14: Hồng phất chạy trốn trong đêm (6)
- Chương 15: Hồng phất chạy trốn trong đêm (7)
- Chương 16: Hồng phất chạy trốn trong đêm (8)
- Chương 17: Hồng phất chạy trốn trong đêm (9)
- Chương 18: Hồng phất chạy trốn trong đêm (10)
- Chương 19: Tạp văn - số đông trầm lặng
- Chương 20: Vấn đề của tín sứ vasizmo
- Chương 21: Cuộc chiến tranh trong bụng
- Chương 22: Con lợn đi một mình một đường
- Chương 23: Vốn sống
- Chương 24: Trại chăn nuôi hà lan và bà con quê tôi
- Chương 25: Thi đại học
- Chương 26: Tôi làm công tác tư tưởng thanh niên
- Chương 27: Mảnh vườn tinh thần của tôi
- Chương 28: Về chuyện “nịnh đẹp”
- Chương 29: Gian thì giết quách
Thể loại: Hiện đại
Người dịch: Lê Thanh Dũng
Khi tôi hai mươi mốt tuổi đang làm việc tại Vân Nam thì Trần Thanh Dương đang ở tuổi hai mươi sáu và là cán bộ y tế của địa phương tôi làm việc.
Có một ngày kia, cô từ đội 15 trên núi chạy xuống đội 14 dưới đồng chỉ để tranh luận với tôi rằng cô không lăng nhăng.
Mà trong khi đó, tôi không thân thuộc với cô cho lắm, chỉ gọi là có biết.
Chuyện mà cô muốn tranh luận chính là việc mọi người bảo cô lăng nhăng nhưng cô cho rằng cô không như thế. Bởi vì lăng nhăng là chài đàn ông mà cô thì chưa chài ai bao giờ, mặc dù chồng cô trong tù suốt một năm nay.
Chính vì thế cô càng không hiểu sao người ta lại bảo cô lăng nhăng. Nếu như tôi muốn an ủi cô thì không khó. Tôi sẽ sử dụng logic để chứng minh đêu đó.
Nếu cô Dương lăng nhăng thì cô Dương phải chài đàn ông, như vậy ít nhất phải có một người đàn ông nào đó để cô chài. Bây giờ không chỉ ra người đàn ông đó thì mệnh đề cô Dương chài đàn ông là không đúng được. Nhưng tôi cứ nói, cô Dương lăng nhăng, hơn nữa không cần phải nghi ngờ gì cả...
Tác giả
Vương Tiểu Ba sinh ngày 13/5/1952, mất năm 1997, là nhà văn Trung Quốc. Ông sinh trưởng trong một gia đình trí thức.
Năm 1968, trong Đại cách mạng văn hóa vô sản, ông phải về lao động ở vùng nông thôn tỉnh Vân Nam. Năm 1971, ông được chuyển đến tỉnh Sơn Đông và trở thành giáo viên. Năm 1972 về Bắc Kinh, Vương Tiểu Ba được làm việc ở một nhà máy nhỏ. Sau Cách mạng văn hóa, Vương Tiểu Ba tiếp tục theo nghề giáo viên, đến năm 1992 ông nghỉ việc để tự do viết văn.
Vương Tiểu Ba là nhà văn của dòng văn học ngoại biên Trung Quốc đương đại. Sáng tác của ông giàu sức tưởng tượng, đôi phần hoang đường. Với giọng văn giễu cợt, ông hài hước tái hiện hiện thực đời sống xã hội, thông qua đó thể hiện tham vọng quyền lực và khát khao dục vọng. Điểm đặc biệt của ông là thẳng thắn viết về tình yêu và tình dục nam nữ, thẳng thắn khẳng định vị trí đặc biệt của tình dục trong đời sống tinh thần con người.
Sau khi ông mất, tác phẩm của ông càng trở nên nổi tiếng hơn, thực sự tạo nên một cơn sốt khắp Trung Quốc, ảnh hưởng rất nhiều đến những người viết văn trẻ.
Tác phẩm tiêu biểu
Thời Hoàng Kim - Thời Bạc Trắng - Thời Đồng Đen
Mục lục
Tiểu thuyết
THỜI HOÀNG KIM
TÌNH YÊU THỜI CÁCH MẠNG
HỒNG PHẤT CHẠY TRỐN TRONG ĐÊM
Tạp văn
SỐ ĐÔNG TRẦM LẶNG
VẤN ĐỀ CỦA TÍN SỨ VASIZMO
CUỘC CHIẾN TRANH TRONG BỤNG
CON LỢN ĐI MỘT MÌNH MỘT ĐƯỜNG
VỐN SỐNG
TRẠI CHĂN NUÔI HÀ LAN VÀ BÀ CON QUÊ TÔI
THI ĐẠI HỌC
TÔI LÀM CÔNG TÁC TƯ TƯỞNG THANH NIÊN
TẠI SAO TÔI VIẾT VĂN
MẢNH VƯỜN TINH THẦN CỦA TÔI
VỀ CHUYỆN “NỊNH ĐẸP”
GIAN THÌ GIẾT QUÁCH