Chương 40: Hoài nghi

Phó Thâm không đợi ai, đi thẳng một mạch. Nghiêm Tiêu Hàn muốn đuổi theo, nhưng Thuần Dương đạo trưởng đã ch.ết, vụ án này kết thúc thế nào, lời khai phải bịa thế nào, nguyên nhân hậu quả phải làm sao cho toàn vẹn…. Hắn phải ở lại xử lý.


May mà lúc thẩm vấn đã đuổi hết người đi, mấy câu cuối cùng của Thuần Dương đạo trưởng chỉ có mình Phó Thâm và hắn nghe được, song dù vậy, Nghiêm Tiêu Hàn vẫn không yên lòng, nghiêm lệnh thủ hạ giữ kín miệng, không được tiết lộ chút gì về chuyện hôm nay.


Tuy nói Phi Long vệ là tai mắt của thiên tử, nhưng việc đến nước này, đã không phải do hoàng thượng tự mình lựa chọn có nghe hay không, có thấy hay không.


Nếu thật sự là Dương Úc năm đó cố ý trì hoãn, chậm chạp không đến cứu viện, mới khiến Phó Đình Tín ch.ết trận, vụ đại án động trời này có thể sẽ thay đổi hoàn toàn lập trường của Phó Thâm và Bắc Yến quân, thậm chí ảnh hưởng đến cục diện triều đình. Dương Úc là anh ruột của Dương hoàng hậu, một trợ lực lớn của thái tử, hai người này đều đã bị đánh rớt xuống đài, chỉ cần có thêm một sơ suất nào nữa, hoàng đế sẽ không chút do dự phế bỏ thái tử.


Bất kể Nguyên Thái đế có biết nội tình hay không, Phó Thâm nhất định sẽ không muốn thấy hắn ngồi trên long ỷ.
Tranh quyền đoạt vị, thời thế bắt buộc. Mà Phó Thâm nắm binh quyền Bắc Yến trong tay, y muốn nâng đỡ ai thượng vị, thì chuyện người kia kế thừa ngôi vua gần như là chắc chắn.


Nếu theo lẽ thường, tám phần mười là y sẽ chọn Tề vương, nhưng Nghiêm Tiêu Hàn luôn cảm thấy Phó Thâm và Tề vương có vẻ không mấy thân thiết, ngược lại còn xa lánh tránh hiềm nghi, không muốn dính phải ác danh “Hoàng tử và trọng thần kết giao”.


available on google playdownload on app store


Hắn sai người tẩm liệm thi thể của Thuần Dương đạo trưởng, rồi cho khẩu cung của Dịch Tư Minh vào hồ sơ, để cùng với hồ sơ vụ án của Dương Hạ Hiên cho tiện dùng, sau đó đề bút viết một bản tấu kết án.


Thuần Dương đạo nhân, tính danh không rõ, thân thế không rõ, năm Nguyên Thái thứ hai mươi vào kinh, nương nhờ ở Thanh Hư quan trong kinh. Suốt mấy năm âm thầm chế độc dược “Bạch Lộ Tán”, bí mật buôn bán với thương nhân và bách tính ở khắp nơi, dùng lời hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt trung lang tướng Kim Ngô vệ Dương Hạ Hiên, nói dối rằng thuốc này có hiệu quả khiến đầu óc tỉnh táo, tinh lực nâng cao. Dương Hạ Hiên tin là thật, hãm sâu vào trong đó, còn dâng “Bạch Lộ Tán” lên cho thượng quan, khiến thượng tướng quân Kim Ngô vệ Dịch Tư Minh bất hạnh thụ hại, uống thuốc thành nghiện.


Đúng lúc long thể Nguyên Thái đế đau ốm, thông qua sự giới thiệu của Dương Hạ Hiên, tiết độ sứ Đường Châu Dương Úc đã tiến cử Thuần Dương đạo nhân vào cung, bởi chế thuốc hiệu nghiệm, được ở lại trong cung lâu dài để hầu hạ. Sau khi chuyện ở Khôn Ninh cung xảy ra, Dương Úc vì bảo vệ mẹ con hoàng hậu mà cùng đường làm liều, bí mật cùng Thuần Dương đạo nhân mưu đồ hành thích hoàng đế trong lúc dâng kim đan ở Vạn Thọ yến. May nhờ có Tĩnh Ninh hầu Phó Thâm nhanh nhạy, kịp thời ngăn cản, khiến loạn thần tặc tử không thể thực hiện được độc kế.


Sau khi phát sinh vụ án, Thuần Dương đạo nhân sợ tội tự sát trong Thận Hình ty, Dịch Tư Minh khai nhận chuyện “Bạch Lộ Tán”, sau đó lên cơn nghiện thuốc, thần trí điên loạn, cắn lưỡi mà ch.ết.
Chỉ có Dương Úc thẳng thắn thú nhận, tội mưu phản, thập ác bất xá[ ], theo luật xử trảm.


Sau khi hồ sơ và tấu chương được dâng lên, Nguyên Thái đế vác tấm thân bệnh tật, dùng bút son phê “Chém eo vứt chợ” lên chiếu văn định tội mà bộ Hình trình lên.
Đến đây, vụ án Kim Ngô vệ và Vạn Thọ yến chấn động kinh thành cuối cùng cũng trần ai lạc định.


Mà chân tướng vụ tập kích sứ đoàn Đông Thát đã bị quên lãng từ lâu, cũng lặng lẽ lộ ra chân tướng, theo cái ch.ết của Thuần Dương đạo trưởng, lại lặng lẽ được người cố ý che giấu không nhắc tới.


Chuyện về sau tạm không đề cập tới. Ngay hôm ấy Nghiêm Tiêu Hàn viết xong tấu chương, vội vã ném bút chạy về nhà, vừa vào cửa đã hỏi ngay: “Hầu gia đâu?”
Thị nữ thưa: “Đang ở trong phòng ngủ ạ, chiều nay từ lúc về ngài ấy chưa từng ra khỏi phòng.”


Tim Nghiêm Tiêu Hàn nảy “Thịch” một cái, hỏi: “Y có chỗ nào….. khác thường không?”
Thị nữ lắc đầu lấy làm lạ: “Cũng không có dị thường gì cả, chỉ bảo người khác chớ quấy rầy thôi ạ. Tâm trạng hầu gia dường như không tốt lắm? Nhưng mà có vẻ không tệ bằng lần trước.”


Nghiêm Tiêu Hàn càng lo hơn.


Người bình thường nếu đột nhiên gặp kích thích lớn như vậy, suy sụp phát tiết hay thậm chí gào khóc đều là chuyện thường. Phó Thâm dù làm bằng sắt, cũng không thể giấu mãi sự tình trong lòng rồi từ từ tiêu hóa được. Y càng bình tĩnh mới càng gay go, Nghiêm Tiêu Hàn thà rằng y một khóc hai nháo ba thắt cổ còn hơn, chỉ sợ Phó Thâm cứ im ỉm chui vào ngõ cụt, vừa hại tâm vừa hại thân.


Hắn dừng lại trước cửa phòng, chuẩn bị sẵn sàng bị cự tuyệt rồi phá cửa xông vào, nhấc tay gõ cửa: “Kính Uyên?”
Phó Thâm trả lời rất nhanh: “Vào đi.”


Nghiêm Tiêu Hàn thoáng sửng sốt, đẩy cửa đi vào. Trong phòng không thắp đèn, sắc chiều ảm đạm, Phó Thâm đang ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ ngắm hoàng hôn.
Đợi hắn tới gần, Phó Thâm quay đầu hỏi: “Bình thường ngươi vào phòng đâu có gõ cửa, sao hôm nay lại quy củ thế?


“Hả?” Nghiêm Tiêu Hàn ngập ngừng nói, “Ngươi…..”
Phó Thâm nở nụ cười: “Cẩn thận như vậy, là lo ta không vui, hay là sợ ta nghĩ không thông?”


Nghiêm Tiêu Hàn đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng tử khí u ám, nhưng lại chẳng một cái nào xảy ra, Phó Thâm quả thực đã nhiều lần suy nghĩ chuyện hôm nay, nhưng y rất bình tĩnh, không phải miễn cưỡng vui cười, cũng không phải giả vờ thoải mái.


“Ngồi đi.” Phó Thâm chỉ vào cái ghế tròn bên cạnh, đợi Nghiêm Tiêu Hàn ngối xuống đối diện mình rồi, y mới nói: “Không cần lo lắng cho ta. Hôm nay ở trong ngục, “chân tướng” mà Thuần Dương nói mặc dù khiến người kinh hãi, nhưng dù sao cũng chỉ là lời nói từ một phía, độ tin cậy không cao, còn phải đợi sau này kiểm chứng nữa.”


Nghiêm Tiêu Hàn hoàn toàn không ngờ y có thể bình tĩnh đến mức này, hắn không tin nổi vào tai mình, hoài nghi đây cũng là một trong những biểu hiện của loạn trí: “Kính Uyên…..”


“Đừng nhìn ta như thế,” Phó Thâm bất đắc dĩ nói, “Ta không hề loạn trí. Nghiêm huynh, ngươi đã thẩm tr.a hàng trăm ngàn phạm nhân ở Phi Long vệ, chẳng lẽ bây giờ còn tin “Người sắp ch.ết nói lời tốt” sao?”


“Ta thì không tin,” Y cười tự giễu, “Nói ta máu lạnh cũng được. Mấy năm qua ta ở Yến Châu, từng thẩm tr.a người Đông Thát và người Chá, cũng từng thẩm tr.a người Hán. Có kẻ rất sợ ch.ết, dọa một cái là khai hết ra, nhưng đa phần là những kẻ đến ch.ết vẫn bịa đặt lừa gạt, muốn dùng bản thân làm mồi câu, kéo theo nhiều người chôn cùng mình.”


Nghiêm Tiêu Hàn sực ý thức được, những chuyện Phó Thâm từng trải hoàn toàn khác với người thường, y từng bị bất ngờ đẩy vào tình cảnh tồi tệ hết lần này đến lần khác, được rèn giũa bao năm trên chiến trường biến hóa khôn lường, Thái Sơn đè đầu, mặt không biến sắt, trước mặt càng sóng gió động trời, người như thế lại càng cứng cỏi bình tĩnh vượt quá tưởng tượng.


Hắn bất giác nhớ tới bóng người trong màn mưa xối xả, ngày hôm ấy chính hắn cũng sắp sửa mất khống chế, Phó Thâm lại vẫn có thể trấn định mà nói rằng “Quân tử lập thế, có việc nên làm có việc không nên làm”.
Tim làm bằng sắt, gan tạo từ băng.


Phó Thâm tiếp tục tỉnh táo phân tích cặn kẽ: “Cuộc chiến Cố Sơn quan năm đó, việc Dương Úc cố ý trì hoãn viện quân có thể là thật, nhưng lão ta không phải nguyên nhân chủ yếu nhất ảnh hưởng đến chiến cục. Ta không biết Thuần Dương đạo trưởng không ý thức được, hay là đang cố tình làm lẫn lộn chủ thứ. Sau khi thúc phụ ta tử trận, người không nguôi ngoai được nhất không phải ta, mà là Túc vương điện hạ, hai người bọn ta đều từng suy diễn lại cuộc chiến Cố Sơn quan. Dù cho quân Đường Châu của Dương Úc kịp thời đuổi tới thì cũng không cứu được thúc phụ ta, chỉ có thể tới vào hồi cuối mà thôi. Hơn nữa tuy Dương Úc trì hoãn, nhưng vẫn khống chế trong phạm vi không khiến người khác hoài nghi —— Ít nhất ta và Túc vương điện hại đều không nhìn ra dị thường gì. Nếu lão ta làm quá lộ liễu thì Túc vương điện hạ đã làm thịt lão từ lâu rồi, chứ không để lão sống chui nhủi đến giờ đâu.”


“Còn nữa, Thuần Dương từng vô tình nhắc đến “Chúng ta”. Trong bốn vụ án ải Thanh Sa, Mục Bá Tu, Bạch Lộ Tán và Vạn Thọ yến, không vụ nào chỉ dựa vào mình lão là hoàn thành được. Ta luôn cảm thấy trong kinh thành có giăng một tấm lưới lớn, Thuần Dương đạo trưởng chỉ là một quân cờ, kẻ cầm cờ phía sau mới là chủ chốt.”


“Còn nguyên nhân cuối cùng…. Chỉ là suy đoán của ta, ngươi tạm thời cứ nghe thôi, không nhất định chính xác đâu,” Phó Thâm nói, “Thứ thuốc Bạch Lộ Tán này quá tà tính, một khi truyền ra sẽ gây tai họa khôn lường. Mà Thuần Dương đạo trưởng vì che giấu tung tích, từng diệt toàn bộ một nhà ba người của đứa trẻ truyền tin thay lão, cả những dân chúng vô tội ch.ết vì Bạch Lộ Tán nữa. Nếu như lão ta thực sự xuất thân từ Bắc Yến quân, hơn nữa còn là bộ hạ của thúc phụ ta, vậy thì thủ đoạn này quá tàn nhẫn rồi.”


“Ta có cảm giác rằng, không chỉ riêng Thuần Dương đạo trưởng, mà cả kẻ đứng sau lưng lão, tác phong làm việc kiểu này, giống với bộ hạ cũ của tiên phụ hơn.”
Nghiêm Tiêu Hàn: “…..Ngươi nói như vậy có phải hơi bất kính với nhạc phụ đại nhân không?”


Phó Thâm cười xùy: “Khi còn sống, tiên phụ thường nói ta và nhị thúc ta đều mềm yếu y như đàn bà, ngươi nghĩ ông ấy có thể nhân từ được ư?”
Nghiêm Tiêu Hàn không lên tiếng.


Qua một lát, hắn mới nói: “Nếu ngươi không tin Thuần Dương đạo trưởng, vậy tại sao còn tự tay kết liễu lão ta?”
Câu hỏi này khiến Phó Thâm khẽ run, y làm bộ hờ hững nói: “Lão ta xuất thân từ Bắc Yến quân, không bóp ch.ết lão thì chẳng lẽ chờ bị lão kéo xuống nước à?”


Nghiêm Tiêu Hàn bỗng đứng lên ghé sát tới, vươn tay nhéo cánh tay y một cái, cơn đau trào dâng, cơ bắp của Phó Thâm lập tức căng chặt, song không hiểu sao lại chẳng né tránh.
Nghiêm Tiêu Hàn: “Đau không?”
Phó Thâm chẳng hiểu ra làm sao: “Phí lời, hay để ta nhéo ngươi một cái thử xem?”


“Đau là tốt rồi,” Nghiêm Tiêu Hàn đứng trước mặt y, hai tay hơi mở ra, đó là một tư thế sẵn sàng bao dung tiếp nhận. Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn vào mắt Phó Thâm: “Nhớ kỹ, ngươi là một người sống, chứ không phải dùng sắt đá tạo nên.”


Thuần Dương đạo trưởng không từ thủ đoạn, trăm phương ngàn kế, nhưng hết thảy những gì lão làm, cũng là vì Phó Thâm, vì một nhà trung liệt, vì ngàn vạn anh linh sau lưng y.
Vẫn có người nhớ tới những trung hồn đã ch.ết đi.
Vẫn có người vì y mà bôn ba, vì y mà chảy cạn giọt máu cuối cùng.


Bắc Yến quân chung một nguồn cội, dù chưa từng gặp gỡ, dù tuổi tác cách xa, Phó Thâm vẫn biết đây là đồng bào của mình, cho nên y thành toàn cho Thuần Dương đạo trưởng.


Tất cả những lời phân tích bình tĩnh đó đều xây dựng không kể đến tình cảm, chỉ khi dứt bỏ thân phận của lão, dùng toàn bộ lý trí để tìm điểm đáng ngờ, Phó Thâm mới có thể ép mình quên đi giọt lệ chợt lóe lên trong mắt Thuần Dương đạo trưởng.


Nhưng y không phải tạo nên từ sắt đá.
Phó Thâm ngẩn ngơ một thoáng, bờ vai thẳng tắp cuối cùng cũng sụp xuống, chẳng nói một lời, hơi ngả người về trước, vùi mặt vào lồng ngực Nghiêm Tiêu Hàn.
Đôi tay dịu dàng ấy đặt lên lưng y.


“Bắc Yến quân trấn giữ biên cảnh gần hai mươi năm, biết bao người chôn thây ở Bắc Cương, thứ đổi lấy lại là nghi kỵ vô cớ,” Y thì thào, “Thúc phụ ta ch.ết trận ở khắc cuối cùng, mà lũ tiểu nhân như Dương Úc, đến giờ vẫn hoành hành trong triều, ngay cả báo thù, cũng phải dùng mạng người của Bắc Yến quân ta để đánh đổi…..”


“Đừng quá đau lòng.” Nghiêm Tiêu Hàn ôm chặt y, thấp giọng bảo, “Ngươi xem, cho dù xảy ra chuyện gì, phía sau ngươi luôn có ngàn vạn Bắc Yến quân.”
” —— Còn có ta nữa.”
******
★Chú thích:


[ ]Thập ác bất xá: Mười tội không được đặc xá trong chế độ phong kiến cổ đại ở Trung Hoa, bao gồm:


Phản nghịch: âm mưu phản nghịch, lật đổ vương triều phong kiến.Đại nghịch: có các hành vi coi thường và xâm phạm đến tôn nghiêm của hoàng đế như hủy hoại miếu thờ, tổ mộ, cung thất của hoàng đế.Bạn: âm thầm mưu đồ phản bội triều đình.Ác nghịch: sát hại thân nhân hoặc đánh đập ông bà cha mẹ.Bất đạo: chỉ các hành vi mất hết nhân tính, trái với đạo đức luân lý phong kiến.Đại bất kính: có lời nói hoặc việc làm không tôn kính hoàng đế.Bất hiếu: ngỗ nghịch với thân thích trực hệ.Bất mục: mưu sát, phản bội, đánh đập, vu khống người thân.Bất nghĩa: hành vi phạm tội đi ngược nhân nghĩa đạo đức phong kiến.Nội loạn: hành vi gian ô trái với cương thường luân lý phong kiến.






Truyện liên quan