Chương 67: Thảo nguyên kinh hồn (5)
Con sói bị đâm lủng bụng, lục phủ ngũ tạng rơi đầy đất, lúc này Trang Duệ cũng giống như một người máu, chiếc áo khoác bên ngoài đã nhuộm đầy máu tươi, cánh tay áo bên trái cũng không còn, thậm chí còn thể lờ mờ thấy được cánh tay bị cắn xé. Hắn lúc này cảm thấy khá mệt, cánh tay trái hầu như mất đi tri giác, hắn khẽ vung tay quệt vết máu sói dính trên mắt, lại phát hiện có bốn con sói phóng đến. Hắn cố gắng giữ vững tinh thần, cố gắng vung tay lên, đúng lúc phía sau vang lên vài tiếng súng.
- Đùng, đùng, đùng, đùng.
Khi tiếng súng vang lên, bốn con sói đều bị bắn ngã, Trang Duệ quay đầu nhìn lại, Tần Huyên Băng đang đứng sau lưng hắn, khẩu súng tự động trong tay đang bốc khói ở nòng súng, mùi thuốc súng sặc sụa vang lên.
- Bắn tốt quá, tôi chĩa súng vào ngay sát bên mới trúng đích, cô thì bắn trúng bốn con một lúc.
Trang Duệ xoay người đang định nói thêm vài câu vui đùa, không ngờ đầu óc cảm thấy choáng váng, hai chân cũng mềm nhũn, cây đao trong tay rơi xuống đất, cơ thể cũng giống như đổ xuống.
- Mình cũng không thể té xỉu được, như vậy quá mất mặt.
Trang Duệ cố gắng giữ vững tinh thần, cánh tay trái ra máu quá nhiều, hơn nữa hành động giết sói vừa rồi làm cho hắn thoát lực, trước mắt cũng trở nên mơ hồ. Cơ thể hắn chợt lảo đảo, vì vậy mà vội vàng vung tay phải, muốn chụp vào thứ gì đó để ổn định cơ thể.
- Ủa, sao mềm nhũn như vậy?
Trang Duệ cảm thấy tay trái chụp trúng một thứ gì đó mềm như bọt biển, lại cực kỳ có xúc cảm, hắn không khỏi dùng tay bóp hai cái, sau đó nghe thấy âm thanh tức giận và có chút xấu hổ của Tần Huyên Băng:
- Lưu manh, mau buông tay.
- Sao?
Trang Duệ cố gắng mở mắt, chỉ cảm thấy tay trái của mình đã chộp vào vị trí cao ngất trước ngực của Tần Huyên Băng, dù nàng mặc áo khoác dày nhưng cũng không thể nào che đậy được vị trí này.
Trang Duệ vốn cảm thấy đầu óc mơ hồ, bây giờ hắn chợt thanh tỉnh ngay lập tức, hắn dựa người lên chiếc xe việt dã, cũng không dám nhìn Tần Huyên Băng.
Nếu như lúc này Trang Duệ nhìn lại, hắn sẽ thấy Tần Huyên Băng không quá tức giận như mình tưởng. Khi Trang Duệ dùng tay bóp vào ngực, nàng thật sự chưa kịp cảm thấy bực mình thì một cảm giác khó tả đã truyền khắp toàn thân, từ khi nàng hiểu chuyện đến nay thì chưa từng có người đàn ông nào động vào vị trí cấm địa, bây giờ cảm giác mới lạ làm cho nàng mất đi phản ứng trong tích tắc.
Tần Huyên Băng với vẻ mặt đỏ ửng, thẹn thùng vô hạn, thật sự bùng ra một cảm giác nhiệt tình như hòa tan băng tuyết, đủ làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng thấy điên cuồng. Nhưng lúc này Trang Duệ đang cảm thấy rất áy náy, vì vậy cũng không được thấy tình huống như thế.
- Huyên Băng chú ý.
Khi Tần Huyên Băng còn đang ngây người vì những dư vị của động chạm vào lúc vừa rồi, bầy sói bị Hummer xua đuổi đã chạy đến, chúng nó vây quanh bốn phía chiếc xe việt dã rồi cùng phóng về phía Tần Huyên Băng và Trang Duệ.
Lúc này Tần Huyên Băng thật sự không còn sức lực để bắn súng, hành vi vừa rồi của Trang Duệ làm cho toàn thân nàng mềm nhũn ra, súng cũng rơi xuống đất. Lúc này vài con sói nâu đã bổ nhào đến vị trí cách cả hai không quá xa.
- Đùng, đùng, đùng, đùng.
Tiếng súng vang lên rất có tiết tấu, bảy tám con sói phóng về phía Tần Huyên Băng và Trang Duệ đã trúng đạn ngã xuống đất. Khi bầy sói hoảng sợ và lui về phía sau một chút, chiếc Hummer cuối cùng cũng chạy ào đến trước mặt Trang Duệ và Tần Huyên Băng, cửa xe nhanh chóng được mở ra.
- Hay, Mộc Đầu, cậu đúng là đàn ông thứ thiệt, mau lên xe.
Bây giờ người lái chiếc Hummer là Lôi Lôi, Lưu Xuyên đứng ở bên cạnh cửa xe ngoắc tay với hai người Trang Duệ và Tần Huyên Băng, tình cảnh vừa rồi chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng thật sự làm cho đám người trong xe Hummer phải chấn động.
Tiếng súng vẫn liên tục vang lên, những viên đạn đồng được Chu Thụy bắn ra liên tiếp từ trên nóc xe, những con sói muốn tiếp cận đều bị xử lý.
- Huyên Băng, cô lên trước đi.
Trang Duệ tựa người lên thiếc xe việt dã và cảm thấy thể lực đã khôi phục lại một chút, vì thế mà dùng tay phải khẽ đẩy Tần Huyên Băng lên xe, nhưng không ngờ nàng đã bước một chân lên xe, tay của hắn lại đặt ngay vào cặp mông lớn của nàng. Một cảm giác đàn hồi kinh người chợt truyền đến, hắn chợt rụt tay về như bị điện giật, mà cơ thể của Tần Huyên Băng cũng có hơi cứng lại, sau đó được Bách Mộng Dao kéo vào, nàng mới thuận lợi leo lên xe.
- Trời ạ, sao cứ chơi tôi như vậy?
Trang Duệ cũng không khỏi oán trách mình sờ vào những nơi cấm địa của Tần Huyên Băng, bây giờ hắn đã động vào ngực và mông của nàng, với tính cách lãnh đạm của nàng, không biết sau này sẽ đối đãi với mình ra sao?
- Con bà nó, Đại Xuyên, cậu cũng không biết xuống xe dìu tôi một chút sao?
Khi thấy Lưu Xuyên đứng chờ bên cửa thì Trang Duệ chợt nổi giận, khó có được cơ hội mắng đối phương.
Khi người ta ở vào tình huống khẩn cấp thì thường sẽ tuôn ra những phần sức mạnh vượt xa sự thừa nhận của cơ thể, nhưng sau khi vượt qua khoảng thời gian đó thì cơ thể trở nên cực kỳ suy yếu. Lúc này Trang Duệ đang ở vào trong tình huống như thế, tuy hắn có khôi phục lại chút sức lực nhưng cánh tay vẫn chảy máu chứ không phải là nước, hầu như lúc này cũng khó thể nào nhặt khẩu súng trên mặt đất lên được.
Lưu Xuyên cũng thật sự không nhìn thấy tình huống thoát lực của Trang Duệ, bây giờ nghe thấy như thế thì mới chú ý đến cánh tay trái của Trang Duệ đã bị thương. Hắn vội vàng nhảy xuống xe, nhặt khẩu súng lên, đóng cửa chiếc xe việt dã, cuối cùng mới đẩy Trang Duệ lên xe.
- Lôi Lôi, lái xe cung không cần quá nhanh, chỉ cần chạy quanh chiếc việt dã là được.
Khi thấy Trang Duệ đã lên xe, Chu Thụy lớn tiếng nói, quy mô của bầy sói này cũng không nhỏ, khoảng hơn một trăm con sói thảo nguyên, vừa rồi mới chỉ bị bắn ch.ết hơn chục con mà thôi. Lúc này đám sói thay đổi chiến thuật, trực tiếp chui vào ẩn giấu trong những bụi cỏ cao, Chu Thụy mất đi mục tiêu, cũng khó thể tiếp tục săn đuổi.
Nhưng Chu Thụy cũng không muốn để cho đám sói phá hoại chiếc xe việt dã, hắn lái xe đi thì nhất định phải lái xe về, thứ hai là hắn thật sự không thích là kẻ bị hại, bây giờ bị bầy sói lặng lẽ tập kích, điều này làm hắn cảm thấy có chút xấu hổ. Mặt khác Trang Duệ bị thương cũng làm cho hắn cảm thấy áy náy, dù sao thì con đường đều là hắn vạch ra, sai lầm có thể tính lên đầu hắn.
- Trang Duệ, không phải đã nói cậu chờ một lát trong xe sao? Vội vã đi ra làm gì? Tình huống vết thương thế nào rồi?
Chu Thụy rụt người vào trong xe, hắn đóng chốt bảo hiểm của khẩu súng, sau đó mới nhìn về phía người máu Trang Duệ rồi nói.
- Chu đại ca, ở trong xe không hoạt động thì cực kỳ lạnh, nếu tiếp tục ở lại vài phút thì tôi và Huyên Băng sẽ đông cứng mất.
Trang Duệ sau lần đầu xưng hô là Huyên Băng thì càng thêm thuận miệng, lúc này Tần Huyên Băng cũng đang nhìn vào vết thương của hắn, vẻ mặt có chút lo lắng.
- Để tôi xem thế nào.
Chu Thụy ngồi xuống bên cạnh Trang Duệ, hắn kéo cánh tay áo còn sót lại, sau đó khẽ nhíu mày.
- Sao vậy? Chu đại ca, có nặng lắm không?
Vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, cũng không phải là Trang Duệ mở miệng hỏi, người hỏi chính là Tần Huyên Băng, giọng điệu có vẻ sốt ruột. Nhưng lúc này mọi người nghĩ là Tần Huyên Băng cho rằng vì mình mà Trang Duệ mới bi thương, vì thế cũng không ai quá quan tâm.
- Không có gì, chẳng qua là bị sói cắn một cái mà thôi, Tần tiểu thư không cần lo lắng, chỉ cần tìm đến một tiệm thuốc là được...
Trang Duệ dùng giọng không để ý nói, nhưng sau đó hắn chợt nghĩ đến một vấn đề, đó là nãy giờ Tần Huyên Băng cũng luôn gọi mình khá thân mật. Hắn không khỏi đưa mắt nhìn nàng, đúng lúc nàng nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người va chạm vào nhau, Tần Huyên Băng giống như nghĩ đến vấn đề gì đó mà khẽ đỏ mặt cúi đầu.
- Sói thường ăn tạp, mùa đông thiếu thức ăn chắc chắn đã từng ăn thịt thối, hơn nữa vết cắn cũng khá sâu, nếu không làm sạch thì dễ dàng nhiễm trùng hoặc mắc bệnh dại. Lôi Lôi, cô lái xe đến gần đống lửa, Lưu Xuyên, cậu xuống xe mang vài chai rượu lên đây. Truyện được copy tại Truyện FULL
Chu Thụy nói, tay cũng không dừng lại, tay phải khẽ lật, đầu ngón tay xuất hiện con dao đen nhẻm lúc nãy được dùng để xẻ thịt dê. Hắn dùng dao rạch lớp áo của Trang Duệ, vì thời tiết lạnh nên vết máu nhanh chóng đông lại, rất khó thanh lý, mất một giờ sau thì miệng vết thương và quần áo mới được thanh lý sạch sẽ.
Chu Thụy lại lấy từ trong quần ra một chiếc bật lửa, hắn đốt lưỡi dao, mãi đến khi con dao mỏng như cánh ve trở nên đỏ ửng mới thôi, sau đó hắn chụp lấy cánh tay trái của Trang Duệ.
Trang Duệ nghe nói rất có thể sẽ dính bệnh dại thì cũng không tỏ ra anh hùng, cứ để tùy ý cho Chu Thụy thích làm gì thì làm.
- Anh Chu, cũng không cần xuống xe lấy rượu, lúc tôi lên xe có mang theo một chai.
Khi thấy động tác của Chu Thụy dừng lại, Lưu Xuyên đưa đến nửa chai rượu. Lúc nãy Trang Duệ vứt bỏ chai rượu trong tay, nhưng Lưu Xuyên thật sự khó thể vứt đi, hắn mang lên theo từ khi giúp Bách Mộng An leo lên xe.
- Lấy ra vài chiếc khăn mặt.
Chu Thụy nói với Bách Mộng Dao và Tần Huyên Băng ở bên cạnh.