Chương 75: Đại Chiêu Tự
Kiến trúc phật giáo nổi tiếng Tây Tạng có lẽ là cung Potala, là cung thất được xây vào năm xưa khi công chúa Văn Thành đến Tây Tạng, vào lúc đó vua Tây Tạng là Tùng Tán Can Bố cưới công chúa Xích Tôn của Nepal và công chúa Văn Thành của Đường triều, hai vị công chúa phân biệt mang đến hai bức tượng phật Thích Ca Mâu Ni. Vua Tùng Tán Can Bố căn cứ vào ảnh hưởng của hai công chúa và dựa vào Phật giáo để tu kiến hai ngôi chùa là Đại Chiêu Tự và Tiểu Chiêu Tự.
Trước đó Trang Duệ vốn muốn đến cung Potala thưởng lãm, không ngờ bị ông chủ quầy vừa rồi quấy rối, bây giờ lại được đưa đến Đại Chiêu Tự, hơn nữa còn được miễn phí vài chục đồng tiền vé vào cổng.
Người Tạng có câu: "Trước có Đại Chiêu Tự, sau có thành Lhasa", có thể thấy vị trí trung tâm của Đại Chiêu Tự cũng không phải là phương diện địa lý, còn ở phương diện tâm linh, cuộc sống.
Đối với Đại Chiêu Tự thì thạt sự còn có rất nhiều truyền thuyết hay còn giữ lại đến tận bây giờ, đã vài lần bị chìm vào trong nước. Công chúa Văn Thành nói cao nguyên Thanh Tàng chính là một La Sát Nữ nằm ngữa, vì vậy công chúa muốn Đại Chiêu Tự phải đào hồ, trước tiên giữ lại trái tim của ma nữ, sau đó công chúa còn đề cử xây mười hai chùa chiền ở khu xa xôi để trấn giữ tứ chi và các khớp xương của ma nữ.
Dựa theo vị trí mà công chúa Văn Thành đã nói, xây tự trước tiên phải đào hồ,, lúc đó phương tiện chuyên chở nước chính là sơn dương, cứ như vậy mà làm cho hồ đầy nước. Đó là cơ sở của Đại Chiêu Tự, cái tên Lhasa hôm nay cũng được lấy ra từ Đại Chiêu Tự.
Tượng phật Thích Ca Mâu Ni trung tâm Đại Chiêu Tự được xưng là "Nang Khuếch", bên ngoài Đại Chiêu Tự gọi là "Bát Khuếch", những phố phường phóng xạ ngoài chùa lại được gọi là "Bát Khuếch Nhai", chính là con phố mà vừa rồi nhóm Trang Duệ đi mua sắm. Lấy Đại Chiêu Tự là trung tâm, cung Potala, núi Dược Sơn Vương, Tiểu Chiêu Tự đều được gọi là Lâm Khuếch của Đại Chiêu Tự, ba vòng bên ngoài như vậy chính là con đường mà người Tạng cần phải qua khi vào thánh địa.
Trang Duệ thấy ngoài Đại Chiêu Tự có rất nhiều người Tạng đang đi theo vòng kim đồng hồ và dập đầu cực kỳ thành kính, bọn họ khẽ tụng chân ngôn, chắp tay trước ngực, khi bước về phía trước thì ngẩng cao đầu, hai tay tạo hình chữ thập, lại tiến thêm một bước. Khi hai tay tiếp tục tạo hình chữ thập và dời xuống phía dưới thì tiến thêm bước thứ ba, đầu gối hạ xuốn đất, lòng bàn tay duỗi về phía trước, trán khẽ chạm xuống đất. Sau khi hoàn thành tất cả quá trình thì bọn họ lại đứng lên đi vòng lại.
Những người Tạng này có vóc dáng khá tiều tụy, hai tay và hai đầu gối đeo dụng cụ bảo hộ, mặ mũi đầy vẻ phong sương, phong trần mệt mỏi, khi phủ phục xuống đất thì lòng bàn tay đưa về phía trước, phát ra những âm thanh sha sha. Bọn họ dựa vào tín niệm kiên cường, dùng thân thể đẻ đo từng tấc đất, ba bước lại cúi đầu, chậm rãi cất bước, dù chỉ đi một vòng quanh Đại Chiêu Tự theo chiều kim đồng hồ. Những người này chính là nhóm tín đồ tộc Tạng mà Trang Duệ thấy trên đường đến Lhasa.
Các tin đồ dân tộc Tạng ở phương xa đến đây sau quảng đường trèo đèo lội suối, ăn gió uống sương, liên tục dập đầu đến đây, có lẽ phải mất vài năm mới đến được thánh địa. Nếu gặp phải dòng sông thì cũng quỳ gối bên bờ sông dập đầu bằng khoảng cách dòng sông, sau đó mới đi qua sông.
Khi thấy nhiều người dân tộc Tạng đi vào Đại Chiêu Tự, Cách Cổ Lạt Ma vẫy tay với Trang Duệ, sau đó đi vào trong chùa từ một cánh cửa nhỏ, đẫn đầu đi vào bên trong.
Trang Duệ cũng rất thản nhiên, chính mình không làm ra chuyện gì xấu, dù là người ra tay trước nhưng Phật gia cũng tuyên dương trừng ác dương thiện, có lẽ vị Lạt Ma này cũng sẽ không làm khó mình. Khi thấy Trang Duệ đi theo Cách Cổ Lạt Ma vào chùa, vị Lạt Ma giữ cửa khẽ chắp tay trước ngực với Trang Duệ, khẽ nở nụ cười và đi vào.
- Nơi này là khu Cách Tây, có nghĩa là học vị cấp cao như đối với người Hán.
Đi vào trong Đại Chiêu Tự, Trang Duệ thấy một khoảng sân vườn, mà Cách Cổ Lạt Ma cũng không đối đãi với hắn như ác đồ, còn nói rõ lai lịch của cái sân nhỏ này. Sườn đông được sắp đặt nhiều đèn bơ, dù bây giờ là ban ngày thì những ngọn đèn kia vẫn sáng bất diệt, có lẽ là có người chuyên phụ trách thêm bơ.
Đằng sau hàng dãy đèn bơ chính là chính môn của chính điện Đại Chiêu Tự, kiến trúc sớm nhất của Đại Chiêu Tự chính là nơi này, xây dựng từ thời khai môn. những kiến trúc bên ngoài đều là xây dựng và mở rộng sau này, chủ điện là một kiến trúc hơn bốn ngàn năm lịch sử, vì có nhiều tín đồ ma xát nên đá lót sàn đã thật sự sáng như gương.
Trang Duệ thấy những vị tín đồ lúc nãy vừa di chuyển ở bên ngoài đang liên tục vào ra ở cửa chính này, bọn họ dù là nhanh hay chậm cũng đi theo từng vòng, dù là nam nữ già trẻ đều có vẻ mặt cực kỳ thành kính và ngưng trọng, giờ khắc này ất nhiên sẽ rất hài hòa.
Sau khi tiến vào đại điện thì Trang Duệ đưa mắt nhìn, hai bên trái phải là hai bức tượng phật rất lớn, bên trái là Mật Tông Đại Sư Liên Hoa Sanh, phía bên phải là Phật Vị Lai, con đường của đại diện đi về phía trước ở bên phải là những bức họa kể chuyện, hình tượng sinh động miêu tả bộ dạng của cung Potala, và tình cảnh xây dựng hồ vào năm xưa.
Cách Cổ Lạt Ma giống như cực kỳ có uy vọng, mỗi lần có Lạt Ma hay du khách đi qua bên cạnh thi đều cúi người vấn an. Sau khi đưa Trang Duệ vào trong chánh điện, Cách Cổ Lạt Ma chợt nói:
- Này người thanh niên, cậu có thể đi lại tham quan một vòng ở nơi đây, nhưng cần phải xem xét phương hướng, đừng đi loạn.
Cách Cổ Lạt Ma giống như không còn chuyện gì khác, sau khi nói một tiếng với Trang Duệ thì bỏ đi, giống như đã quên mục đích đưa Trang Duệ đến chỗ này, căn bản không hỏi đến những gì phát sinh trên con đường buôn bán sầm uất vừa rồi.
Trong đại điện có rất nhiều bức tranh điêu khắc bằng gỗ cực kỳ sống động, Trang Duệ thấy những bức tượng này thì chợt động tâm, hắn tiến lên vài bước áp sát vách tường, hắn ngưng thần phóng chút linh khí còn lại trong mắt về phía bức tranh gỗ kia.
- Ủa, sao lại như vậy?
Khi linh khí trong mắt xuyên qua bức tranh thì Trang Duệ chợt cảm thấy linh khí bên trong cực kỳ nhiều, dù là khi linh khí trong mắt hắn ở vào thời điểm nhiều nhất cũng chỉ là một giọt nước so với linh khí trong tượng mà thôi.
Nhưng điều làm cho Trang Duệ giật mình và sinh ra cảm giác cực sâu và bất đắc dĩ chính là mình tuy cảm nhận được sự tồn tại của linh khí nhưng không thể nào hấp thu được, tình huống này là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Linh khí trong bức tranh gỗ kia thật sự làm cho Trang Duệ sinh ra một ảo giác, đó là linh khí của mình là nước mà linh khí trong đó là dầu, nước và dầu tất nhiên cũng có thể tồn tại trong một thùng nhưng không thể nào dung hợp vào nhau.
- Chẳng lẽ linh khí trong mắt mình quá ít nên không thể nào dung hợp với linh khí ở đây?
Trang Duệ thu hồi linh khí vào mắt, hắn tiến lên nhìn bức tranh gỗ, lại rơi vào suy tư. Tuy hắn vài ngày qua liên tục sử dụng linh khí, số lượng giảm đi khá nhiều, nhưng hắn vẫn có thể dùng linh khí tiến vào trong chất liệu gỗ được một centimet, so sánh với trước kia cũng không có gì khác nhau.
Nhưng lúc này Trang Duệ lại không hấp thu được linh khí, điều này làm hắn thật sự kinh ngạc, cảm thấy có chút thất vọng. Lúc này hắn rõ ràng sinh ra cảm giác đi vào kho báu nhưng phát hiện mình không thể nào mang ra được vật nào, đây là cảm giác làm cho người ta dễ dàng phát cuồng.
Trang Duệ cũng chưa từ bỏ ý định của mình, hắn thử lại lần nữa nhưng vẫn không được gì, cảm giác bực bội hầu như làm hắn muốn gào lên. Hắn gần đây rất tỉnh táo, lúc này lại hận không thể phóng đến đập nát bức tranh gỗ để giải phóng linh khí bên trong ra ngoài.
- Gừ gừ...
Khi Trang Duệ đang cảm thấy lòng khó chịu như mèo cào thì Tiểu Bạch Sư trong lòng hắn chợt gừ hai cái, đồng thời dùng móng bới quần áo của hắn giống như muốn đi xuống đất. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, tiểu tử này trước nay luôn ngoan ngoãn ở trong lòng mình, hôm nay sao có vẻ bức bối như vậy?
Trang Duệ lúc này đang rất khát vọng với linh khí trong bức tranh, cũng không quan tâm đến Tiểu Bạch Sư, vì thế mà đặt nó xuống đất không suy nghĩ gì cả.
Tiểu Bạch Sư sau khi được xuống đất thì nahnh chóng chạy đến một góc hành lang, nhưng nó cũng không chạy đi một mình, chạy đến góc khuất thì gâu gâu hai tiếng gọi Trang Duệ, điều này làm cho hắn vốn có chút bực mình càng thêm phiền muộn.
- Ôi, có lẽ là mình vô duyên với linh khí ở chỗ này.
Trang Duệ thầm thở dài một tiếng, hắn cũng không còn biện pháp nào khác. Tục ngữ có câu không thấy thì tâm không phiền, lúc này hắn không tìm ra biện pháp gì và đành phải chuẩn bị bỏ đi.
- Sao?
Trang Duệ đánh giá bốn phía, Tiểu Bạch Sư kia rõ ràng bò lên những bậc thang còn cao hơn cả người nó, nhưng cầu thang kia có hai chục bậc mà nó chỉ lên được bậc đầu tiên, cũng không tiếp tục đi lên, nó đi tới đi lui với bộ lông mềm mịn như nhung. Nó đứng đó gọi Trang Duệ cũng làm cho nhiều du khách và tín đồ chú ý.
Khi thấy tiểu tử kia tác quái thì Trang Duệ cũng cảm thấy giảm bớt chút cảm giác bức bối, Tiểu Bạch Sư kia rất khéo hiểu lòng người, trước nay đều không làm hắn phiền lòng. Tiểu tử này có bộ dạng đáng yêu, những cô gái Tần Huyên Băng rất thích, nhưng Tiểu Bạch Sư ngoài Trang Duệ thì không cho bất kỳ kẻ nào tiếp xúc, ngay cả Tần Huyên Băng cũng chỉ khi nào có lệnh của Trang Duệ thì mới được ôm nó mà thôi.
Trang Duệ lắc đầu vài đi đến, hắn cho rằng tiểu tử kia đói bụng, vì vậy định cúi xuống ôm nó lên. Hắn khẽ nhếch mắt, không khỏi lắp bắp kinh hãi, vì hắn phát hiện chất liệu của cầu thang này chính là gỗ tử đàn, tuy là loại gỗ Tử Đàn lá nhỏ không quá quý hiếm nhưng chất liệu đó mà làm cầu thang thì thật sự đã quá quý rồi.
- Cốp, cốp...
Trang Duệ khẽ vươn tay gõ vào cầu thang, âm thanh vang ra như gõ vào kim loại, vì vậy mà không khỏi sinh ra hứng thú với cầu thang này. Text được lấy tại Truyện FULL
Trang Duệ nhìn Tiểu Bạch Sư vẫn còn đang cào quần áo của mình, hắn có chút do dự, Cách Cổ Lạt Ma trước khi đi đã nói mình không được đi lại lung tung, bên trên này có phải là cấm địa của Đại Chiêu Tự hay không? Hắn thật sự không biết. Hắn đứng đó khá lâu, không thấy du khách nào đi lên, mà những vị Lạt Ma đi qua cũng không ai cản chân hay hỏi thăm hắn.
Cuối cùng lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, Trang Duệ ôm lấy Tiểu Bạch Sư chậm rãi vịn tay lên tay cầm đầy hoa văn của cầu thang rồi chậm rãi bước đi.