Chương 122: Gặp vận may lớn (2)


- Hì, phân cao thấp với huynh đệ, tôi cũng không ném ra nhiều tiền, ba nghìn thì ba nghìn...


Lưu Xuyên bị Hứa Vĩ chọc giận, vì vậy hắn cũng không quan tâm mình bị Lôi Lôi trách phạt nhéo lỗ tai hai véo hông, hắn không nói hai lời mà lấy từ trong túi ra ba nghìn đồng ném cho Dương Hạo. Trang Duệ thấy vậy mà liên tục cười thầm, người ngốc có phúc của người ngốc, nói lời này thật sự khá đúng với Lưu Xuyên.


Lôi Lôi thấy Lưu Xuyên như vậy cũng không phản bác mặt mũi của hắn trước mặt mọi người, vì vậy mà giữ im lặng, chỉ là trong lòng đang nghĩ sẽ xử lý Lưu Xuyên thế nào, người ngoài thật sự không biết.


- Ông chủ Dương, hai khối đá của tôi có giá cả thế nào, cũng đừng làm thịt huynh đệ đấy nhé? Tôi chẳng qua chỉ cắt đá cho vui, nếu quá mắc thì tôi cũng không muốn.
Trang Duệ chỉ vào hai khối mao liêu của mình rồi nói với Dương Hạo.


- Hai khối mao liêu của ông chủ Trang là mao liêu toàn đổ, đây đều là mao liêu được lấy ra từ mỏ ở Myanmar, tuy biểu hiện bên ngoài không tốt nhưng bên trong có thứ gì cũng không thể nói cho rõ được. Thế này đi, hai khối mao liêu cộng lại là ba chục ngàn, anh thấy thế nào?


Dương Hạo biết rõ số mao liêu toàn đổ hay bán đổ đưa đến hội chợ triển lãm lần này cũng không phải được tính là tốt nhât, chẳng qua chỉ là để cho hắn làm quen mà thôi, nói thật ra một viên mao liêu của Trang Duệ chính là một mảnh của mao liêu bán đổ mà Hứa Vĩ đã mua trước đó.


available on google playdownload on app store


Cổ lão gia tử nghe xong lời báo giá của Dương Hạo thì cũng nhìn thoáng qua mao liêu của Trang Duệ, sau đó lắc đầu từ chối cho ý kiến.


- Ba chục ngàn hôm nay cũng không đáng là gì, ông chủ Trang trước đó đã bán được bản thảo với giá hơn ba triệu, chút tiền lúc này cũng không tính là mưa bụi với ông chủ Trang.


Hứa Vĩ ở bên cạnh lại tiếp tục nói gở, bây giờ hắn cũng không có tâm tư với Tần Huyên Băng, cũng không sợ Tần Huyên Băng có ý nghĩ gì với mình.
- Hai ngàn, ông chủ Dương nếu đồng ý thì tôi sẽ mua và mở ra, nếu không đồng ý thì tôi sẽ trả lại.


Trang Duệ nhìn Dương Hạo rồi nói với vẻ mặt kiên định, có động tác lắc đầu của Cổ lão gia tử, hắn cũng không sợ Dương Hạo không bán.
- Hai ngàn thật sự quá ít, cũng không đủ phí chuyên chở.


- Được rồi, cậu Dương, lời này của cậu là không đúng, thuê xe từ Quảng Đông đến đây chỉ là vài chục ngàn mà thôi, chẳng lẽ bọn họ sẽ tính công chuyên chở từng tảng đá?


Lưu Xuyên cũng không đợi Dương Hạo nói xong thì đã lên tiếng cắt đứt lời, hắn cả ngày chạy khắp nơi, thật sự hiểu rõ phí chuyên chở trên thị trường.
- Được, hai ngàn thì hai ngàn, hôm nay là ngày đầu tiên, xem như thuận mua vừa bán.


Dương Hạo khẽ gật đầu đồng ý, lần này coi như hắn đã đạt được mục đích khi đến đây, đã bán được viên mao liêu bán đổ kia với giá ba triệu, về nhà coi như có công lao, còn những thứ khác, giá cả nhiều ít thế nào thì hắn có thể tự quyết định.


- Ông chủ Dương, đếm xem đã đủ chưa?


Trang Duệ lấy từ trên người ra một xấp tiền, lấy ra hai ngàn đưa cho Dương Hạo. Lần này hắn về Trung Hải còn phải trả tiền mà đại ca Dương Vĩ đã thuê phòng cho mình, còn có những chi tiêu khác, vì vậy trên người có cầm theo ba chục ngàn, bây giờ xem như vừa vặn có thể sử dụng.


Dương Hạo bỏ tiền vào trong máy đếm, chỉ một lát đã xong, đúng số lượng. Hắn thu tiền rồi nói với nhóm Trang Duệ:
- Được rồi, đúng là hai ngàn, các vị, những mao liêu này mở ra ở đây hay đưa về nhà? Chỗ này của tôi cũng có đầy đủ các công cụ, cũng coi như thuận tiện.


- Khối mao liêu của tôi sẽ không mở ra ở đây, không biết những mao liêu của ông chủ Lưu và ông chủ Trang có mở ra vào lúc này không?


Hứa Vĩ mở miệng nói, hắn tuy biết chuẩn khối mao liêu bán đổ mà mình mua sẽ có phỉ thúy nhưng lại không quá hiểu rõ chuyện cắt đá, sợ mình cắt hư mất phỉ thúy bên trong. Phải biết rằng cắt đá cũng cần có nghệ thuật rất lớn, liên quan đến giá cả của viên phỉ thúy được lấy ra.


- Hừ, làm gì mà không cắt? Tôi là người sảng khoái, thấy bội dạng keo kiệt của anh cũng chán ngán.
Lưu Xuyên nói làm cho Hứa Vĩ tức giận trợn trừng mắt, sao có thể so sánh được, một mao liêu ba ngàn và ba triệu, nếu đổi lại là Hứa Vĩ mua một mao liêu giá ba ngàn, hắn cũng thật sự dám cắt ra.


- Mộc Đầu, cậu cắt trước đi, để tôi xem một chút.
Đợi Dương Hạo cắm điện dụng cụ cắt đá thì Lưu Xuyên lên tiếng, rõ ràng là chỉ nghĩ cho mình, vì nếu hai viên đá của Trang Duệ không có gì, hắn cũng đỡ xấu hổ.


Khi thấy bên này có người muốn mở mao liêu thì đám thương nhân đến mua mao liêu cũng chạy đến, tình huống náo nhiệt này bọn họ phải xem, hơn nữa nếu cắt xong và bên trong có phỉ thúy và chất lương không sai thì bọn họ có thể mua về. Phải biết rằng ở Myanmar cũng có hạn chế số lượng nguyên thạch phỉ thúy được đưa ra, bây giờ nguyên liệu phỉ thúy rất căng thẳng.


- Bác, hay là ngài cắt?
Trang Duệ nhìn về phía Cổ lão gia tử, hắn khách khí nói một câu, thật ra tâm lý của hắn đã sớm không xem đó là gì, trong viên đá có thứ gì thì hắn đã sớm thấy rõ ràng rồi.
- Không cần, trực tiếp cắt vào giữa là được.


Cổ lão gia tử khoát tay áo nói, nói đùa gì vậy, một tảng đá trời ơi mà cần mình đến mở ra sao?


Trang Duệ cũng không nhiều lời, hắn trước tiên đặt khối mao liêu như nắm tay xuống dụng cụ cắt đá, đây là một loại máy cắt đá trong nước, thao tác rất tiện. Trang Duệ cũng không có chút do dự, hắn trực tiếp đưa răng cưa về phía tảng đá.


Những tiếng xoẹt xoẹt khó nghe vang lên, chỉ một lát sau thì khối mao liêu như nắm tay đã được bổ ra từ chính giữa.
Mọi người cùng đưa mắt đến xem, trong miệng cũng không khỏi phát ra âm thanh thở dài, không cần nói cũng biết bên trong không có thứ gì.


Nhưng Cổ lão gia tử nhìn động tác của Trang Duệ thì khẽ gật đầu khích lệ, rõ ràng là trẻ con dễ dạy, cắt đá và đổ thạch phải quyết đoán, khi ra tay thì phải quyết đoán, không lo được mất, hành động vừa rồi của Trang Duệ rất phù hợp với điểm này.


- Thế nào? Ông chủ có tiếp tục cắt nữa không?


Dương Hạo tách nhóm người ra rồi đi vào bên trong hỏi Trang Duệ, vì cắt đá cũng đôi khi rất mê tín, viên thứ nhất không ra phỉ thúy, sợ rằng những viên tiếp theo sẽ có cơ hội rất thấp, tuy đây chỉ là tin đồn nhảm nhưng có điều cũng rất linh, truyền rộng, cũng nhiều người tin.
- Cắt chứ...


Trang Duệ biểu hiện giống như dân cờ bạc vừa mới thua, điều này làm cho Hứa Vĩ ở bên cạnh cảm thấy sảng khoái, thiếu chút nữa đã cười lên.
- Tiểu Trang, mở tảng đá ra đi...


Biểu hiện của Trang Duệ thật sự đã gạt được Cổ lão gia tử, vì tâm tính của dân cờ bạc thật sự không phù hợp với nghề đổ thạch, nếu dùng tâm tính đó để đi đổ thạch, sớm muộn gì cũng táng gia bại sản. Cổ lão gia tử không khỏi nói một câu, điều này làm cho Trang Duệ ổn định tâm tính của mình.


- Vâng.
Trang Duệ lên tiếng đồng ý, hắn đặt viên mao liêu mà Dương Hạo vừa đưa đến lên bàn mổ đá, sau đó máy cắt đá phát ra những âm thanh xoẹt xoẹt, bắt đầu cắt chung quanh viên mao liêu.


Viên phỉ thúy ở trung tâm khối mao liêu này vì thế nên mặt ngoài chỉ có chút tinh thể màu trắng, cũng không xuất hiện hoa văn gì cả, Cổ lão gia tử đứng bên cạnh chiếc máy đưa mắt nhìn mặt đá.
- Trước tiên dừng lại một chút...


Khi động tác của Trang Duệ dần nhanh chóng thì đá nát tung bay, vô tình tro bụi rơi xuống đầy đất. Cổ lão gia tử chợt lên tiếng, Trang Duệ vội vàng buông lỏng máy cắt đá.


Cổ lão gia tử tiếp nhận gáo nước mà Dương Hạo đưa đến, sau đó rửa sạch mặt đá rồi ngồi xổm xuống nhìn một lúc, lại lắc đầu nói với Trang Duệ:
- Cắt đi, khả năng ra phỉ thúy là không lớn, nhưng nếu có phỉ thúy thì sẽ nằm ở vị trí trung tâm, cậu bây giờ cắt lệch ra một chút.


Trang Duệ nghe được lời của Cổ lão gia tử thì thầm bội phục, quả nhiên là gừng càng già càng cay, mình có thể dùng dị năng trong mắt để thấy phỉ thúy, nhưng Cổ lão gia tử chỉ thông qua quan sát mặt ngoài lại có thể đưa ra kết luận tốt như vậy, nếu thật sự ra phỉ thúy thì sẽ nằm ở vị trí trung tâm.


- Cắt đi, đừng dừng.
Những lời này phầnn lớn phát ra từ trong miệng những du khách đến xem náo nhiệt.
- Tiểu huynh đệ, mau cắt đi, nếu ra phỉ thúy thì tôi sẽ mua lại.
Người nói lời này có lẽ mà một thương nhân đến mua phỉ thúy.


Vì đổ thạch ở nội địa cũng không, vì thế những thương nhân đang xem xét phỉ thúy ở các gian hàng bên cạnh cũng không khỏi chạy đến đây xem náo nhiệt. Những nguyên liệu phỉ thúy bên gian hàng của Dương Hạo đều đặt trên mặt đất, vì đảm bảo chúng không bị đám người kia mượn gió bẻ măng nên ban quản lý cũng phái bảo vệ đến giữ trật tự, vì vậy mà gian hàng mao liêu vốn có chút quạnh quẽ đã trở nên ầm ĩ.


- Bác, cháu cắt từ hướng này có được không?
Trang Duệ cầm lấy viên phấn vẻ một đường màu đỏ lên mao liêu, đường phấn này hơi lệch tâm, rõ ràng là nghe theo lời nhắn nhủ của Cổ lão gia tử.
- Ừ, cậu cắt đi, đổ thạch nếu không giao học phí thì không coi vào đâu.


Cổ lão gia tử thật sự không quá xem trong viên mao liêu này, vì vậy mở miệng rào đón Trang Duệ, sợ cắt xong mà bên trong không có phỉ thúy thì sẽ sinh ra cảm giác mất mát.


Trang Duệ nghe vậy thì khẽ gật đầu, hắn bắt đầu khởi động máy để cho lưỡi mài lệch tâm viên mao liêu, hắn thật sự không có chút băn khoăn, hai tay giữ máy rất ổn, cắt theo đúng đường phấn mà mình đã vạch ra.
- Tránh ra, tránh ra xem với.


Khôn biết là ai hô lên, đám người vốn ngưng thở nhìn Trang Duệ cắt đá chợt trở nên kích động, phần lớn bọn họ đều là những người chưa từng được thấy người ta cắt mao liêu tìm phỉ thúy, lúc này bọn họ ở phía sau liều mạng chen về phía trước, muốn được xem tình huống chân thật nhất.


Đám nhân viên an ninh đang bận rộn vây quanh khu vực cắt đá, bọn họ ngăn cản đám người kia ở bên ngoài. Lúc này Cổ lão gia tử ở bên trong cũng đang cầm một mảnh đá có màu xanh nhạt vừa được cắt ra, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.


- Tiếp tục tưới nước, đã gần đến trung tâm và xuất hiện màu xanh, tuy tương đối nhạt nhưng màu sắc rất tốt, thật sự rất tốt, có thể là một viên phỉ thúy như nắm tay, xem như là thượng cấp phỉ thúy.


Cổ lão gia tử đánh giá trong miệng, lão không khỏi giật mình nhìn khối mao liêu có phỉ thúy này, nhưng lão càng giật mình là Trang Duệ căn quá chuẩn, cắt ra ngay bên cạnh mép phỉ thúy.






Truyện liên quan