Chương 63
Edit: Lạc Thần
Đối với Thẩm Cảnh mà nói, Dương Giai Ny chỉ là một bạn học cùng lớp hơn nữa còn là nữ sinh mà bạn cùng phòng thích, trừ điều đó ra thật sự không có cảm giác gì, chỉ là ngồi cùng bàn thì khó tránh khỏi có lúc sẽ có tiếp xúc, nói thí dụ như môn vật lý của Dương Giai Ny thật ra thì không được tốt lắm, rất nhiều thứ thầy giáo giảng xong nửa hiểu nửa không, đến cuối cùng liền quay đầu lại hỏi Thẩm Cảnh, hỏi một lúc Thẩm Cảnh có thể cảm giác được ánh mắt của Cao Nhất Suất đâm tới, về sau Thẩm Cảnh liền nói với cô: "Bạn đi hỏi thầy giáo vật lý so với tớ tốt hơn nhiều."
Dương Giai Ny nở nụ cười, lộ ra răng mèo của mình, nói: "Nhưng thầy giáo vật lý hung dữ quá à, tớ sợ thầy nói tớ đi học không chăm chú nghe giảng."
Thẩm Cảnh trả lời: "Vậy bạn hỏi người khác đi, vật lý của Cao Nhất Suất cũng không tồi."
Dương Giai Ny gật đầu một cái, nói: "Vậy lần sau tớ sẽ hỏi cậu ấy." Nói thì nói như thế, nhưng đến cuối cùng vẫn là chạy tới tìm Thẩm Cảnh, nói: "Cao Nhất Suất giải thích không có đơn giản dễ hiểu như bạn."
Thẩm Cảnh nhíu mày, cũng không phải là cậu cảm thấy giảng đề cho người khác thì sẽ không thoải mái, chính là mỗi lần khiến Cao Nhất Suất nhìn thấy, tuy rằng khi trở về cậu ta không nói gì nhưng là trong lòng nhất định là cảm thấy khác thường.
Có lẽ là ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, năm lớp mười Cao Nhất Suất và Dương Giai Ny mập mờ, Dương Giai Ny luôn là có thể ở lúc Cao Nhất Suất sắp buông tha hoặc là có mục tiêu khác, lại lần nữa để cho cậu ta thích mình, nhưng lại cố tình không cùng với Cao Nhất Suất ở chung một chỗ, nghĩ rằng tôn trọng danh hiệu Plato tình yêu, nhưng trên thực tế là treo ngược người khác lên, cậu thừa nhận cậu không có ấn tượng quá tốt với Dương Giai Ny.
Cho dù bình thường Dương Giai Ny cũng không làm chuyện gì, không có gì đặc biệt, cậu vẫn là không quá thích.
Lúc tối, Cao Nhất Suất lại đang gọi điện thoại với Dương Giai Ny, hai nguời nói chuyện điện thoại có cảm giác đã vô cùng quen thuộc, hơn nữa giọng nói cũng cực kỳ mập mờ, Cao Nhất Suất liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh, hướng về phía điện thoại nói: "À, đúng rồi, tớ thấy bạn và Thẩm Cảnh chơi với nhau rất tốt nha."
Thẩm Cảnh nghe tên của mình, quay đầu trợn mắt nhìn Cao Nhất Suất một cái, tiểu tử ngốc hình dạng con gấu này còn muốn thử dò xét người ta, trí tuệ cảm xúc bị mua ăn mất rồi.
Cũng không biết đối phương nói cái gì, trong nháy mắt Cao Nhất Suất liền mặt mày hớn hở, hai nguời nói khoảng hơn hai mươi phút rốt cuộc cúp điện thoại.
Thẩm Cảnh nhíu mày cảnh cáo nói: "Chuyện của hai người các cậu, có thể đừng kéo tớ vào được không?"
Cao Nhất Suất nói: "Cũng không phải đột nhiên tớ nhắc tới cậu, Dương Giai Ny nói tính cách của cậu rất tốt, cho nên tớ mới nói lời đó."
Thẩm Cảnh trầm mặc mấy giây, cuối cùng nói: "Nếu như là thật sự thích người ta, liền mau mau ở chung một chỗ đi."
Cao Nhất Suất trả lời: "Tớ cũng nghĩ vậy đó, nhưng cô ấy nói hiện tại không có ý tưởng này, tớ có thể làm thế nào chứ?"
Tiểu Lục chen miệng vào, nói: "Coi như hết, tớ thấy người ta căn bản là không có ý với cậu, cậu không biết trong lớp có mấy người đều thích cô ấy, thêm một người như cậu cũng không nhiều, thiếu một người như cậu cũng không ít."
Một cậu con trai khác cảm khái nói: "Thật sự là nam sinh khoa lý như lang như hổ, thấy tạm được liền sốt ruột xuống tay."
Cao Nhất Suất ở trên giường lật người, lấy ra tất thối trực tiếp vứt xuống trên giường Tiểu Lục, nói: "Cậu đừng nói cô ấy như vậy, cô ấy không phải là người như thế."
Tiểu Lục cầm lấy tất thối quăng trở lại trên giường Cao Nhất Suất, nói: "Tùy cậu, tớ cũng không muốn quản, đọc sách đây."
Hai nguời ồn ào có chút không vui, trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện, Thẩm Cảnh cầm sách ngồi ở dưới, nhíu mày, điện thoại di động ở bên cạnh chấn động.
Cậu vừa nhìn tên phía trên, là Tống Hiểu Hoa.
Sau khi Tống Hiểu Hoa lên trung học đệ nhất cấp thì có điện thoại di động của riêng mình, mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn cho cậu, thực ra thì nội dung tin nhắn cũng không có ý nghĩa gì nhiều, Tống Hiểu Hoa kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra với mình biến thành chữ viết sau đó gửi cho Thẩm Cảnh, mà Thẩm Cảnh cũng sẽ rất nhanh trả lời lại cho cô, chữ cũng không nhiều, nhưng bình thường cũng sẽ biểu đạt một chút tâm tình hôm nay của mình, nếu có thay đổi theo mùa cũng sẽ viết nhiều hơn mấy câu, càng về sau mỗi một ngày nhìn thấy tin nhắn của Tống Hiểu Hoa đã trở thành thói quen, nếu có một ngày đột nhiên Tống Hiểu Hoa không gửi tin nhắn đến, cậu sẽ cảm thấy đọc sách không vào, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Tống Hiểu Hoa.
Cho đến khi nghe thấy giọng nói của Tống Hiểu Hoa cậu mới có thể cảm thấy yên tâm.
Thẩm Cảnh cảm thấy có lẽ Tống Hiểu Hoa chính là dựa vào việc như vậy chậm rãi dung nhập vào cuộc sống của cậu, sau đó chờ cậu kịp phản ứng, liền sẽ đuổi không đi.
Cho nên vì sao cố tình chỉ có duy nhất cô mà thôi? Cậu nghĩ đây chính là đáp án.
Sáng sớm sương mù khắp nơi, Thẩm Cảnh thức dậy, cầm chậu, bàn chãi đánh răng và kem đánh răng... Đồ rửa mặt đến toilet, Tiểu Lục là người thứ hai vẫn còn buồn ngủ nhìn cậu một chút, nói: "Dậy sớm vậy."
Thẩm Cảnh gật đầu với cậu một cái, lúc đang chuẩn bị rời đi, Tiểu Lục lại đột nhiên gọi cậu lại, nói: "Thẩm Cảnh, cậu đó, cũng đừng thân cận với Dương Giai Ny quá, cô gái này......" Cậu không có nói hết, chỉ là lắc đầu một cái.
Thẩm Cảnh nhìn cậu một cái, vẫn luôn cảm thấy từ năm lớp mười thì Tiểu Lục đã không phải là bộ dạng rất yêu thích Dương Giai Ny, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều với cô ấy, xem ra đúng là Tiểu Lục biết chuyện gì đó về Dương Giai Ny.
Cậu gật đầu một cái, nói: "Tớ không có hứng thú với bạn ấy."
Tiểu Lục cầm lấy bàn chãi đánh răng cười cười với cậu, nói: "Ừ, vậy thì tốt."
Cậu không có hỏi Tiểu Lục về chuyện của Dương Giai Ny, bởi vì không thèm để ý cho nên ngay cả hỏi thăm đều cảm thấy dư thừa, đối với cậu mà nói có vài người chính là không quan trọng, cậu không rảnh để suy nghĩ tới những người khác.
"Thẩm Cảnh, cậu phải nộp vở bài tập sao? Tớ giúp cậu." Mới vừa đến trường học, Thẩm Cảnh còn chưa kịp ngồi vững vàng, chợt nghe thấy Dương Giai Ny ngồi ở bên cạnh cười nói với cậu.
Thẩm Cảnh lắc đầu một cái, nói: "Tớ tự đi được rồi."
Dương Giai Ny gật đầu một cái, quay đầu rồi nói với một nam sinh khác ngồi ở sau lưng: "Phải nộp vở bài tập sao?"
Nam sinh phía sau là một cậu con trai dáng người có chút mập mạp, đeo mắt kiếng nhìn có vẻ là người tuân theo quy củ, Dương Giai Ny cười nhe răng với cậu ta một cái, cậu ta cúi đầu có chút ngượng ngùng, sau đó vội vội vàng vàng từ trong túi xách lấy ra quyển bài tập của mình đưa tới tay Dương Giai Ny, nói: "Làm phiền bạn rồi."
Biểu tình như vậy thật sự là rất dễ đoán.
Dương Giai Ny cười cười, nói: "Không có gì."
Cô quay đầu lại liên tục hỏi mấy người, sau đó trong tay ôm một chồng vở, không biết còn tưởng rằng cô muốn tác nghiệp, trừ vở của cô ra thì phần lớn trên tay đều là của nam sinh.
Lúc Dương Giai Ny đang chuẩn bị đi đến hỏi Tiểu Lục, Tiểu Lục đứng lên, chính mình tự đi nộp, cũng không thèm nhìn cô một cái, liền trực tiếp trở lại chỗ ngồi của mình đọc sách ôn tập.
Dương Giai Ny làm việc xong, thì ngồi xuống bên cạnh Thẩm Cảnh lấy sách ra chuẩn bị đọc trước.
Khi tan học, hoặc là đọc sách hoặc là cãi nhau ầm ĩ với một số nam nữ sinh, bên cạnh vây quanh vài nam sinh đại đa số đều là có chút ý tứ với cô, cô cười, thỉnh thoảng có tiếp xúc với ánh mắt của người ta, cô lại cảm thấy khoái chí, cảm thấy răng mèo của cô cực kỳ đáng yêu.
Buổi trưa, có một nam sinh lớp khác tìm đến Dương Giai Ny, Cao Nhất Suất sẽ giả bộ xem náo nhiệt lôi kéo Thẩm Cảnh phải chạy ra, kết quả thấy nam sinh đó lặng lẽ nhét mấy viên chocolate vào trong tay Dương Giai Ny, sau đó nói mấy câu, Dương Giai Ny xấu hổ đỏ mặt, sau đó lại trả lời mấy câu.
Dáng vẻ hai nguời mập mờ, Cao Nhất Suất ở bên cạnh Thẩm Cảnh cắn răng nghiến lợi, chỉ mắng người nam sinh kia cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nói thái độ của Dương Giai Ny này mơ hồ mập mờ, đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu người nam sinh kia.
Thẩm Cảnh thật sự là nhìn không đặng, nói: "Vậy cậu muốn thế nào? Dương Giai Ny lại không cùng một chỗ với cậu, chỉ cho phép cô ấy mập mờ vơi cậu, không cho phép cô ấy và người khác à? Cứ theo đà này, đến khi bọn cậu tốt nghiệp cũng đừng nghĩ cùng cô ấy một chỗ."
Cao Nhất Suất trả lời: "Sao cậu với Tiểu Lục lại giống nhau vậy, hai người các cậu chính là có thành kiến với Dương Giai Ny, trong lớp nhiều người như vậy đều cảm thấy cô ấy rất tốt, tớ cũng cảm thấy cô ấy là người tốt."
Thẩm Cảnh không kiên nhẫn trả lời: "Thích thì nghe không nghe thì thôi."
Cao Nhất Suất ngăn Thẩm Cảnh lại, dù sao hai người các cậu cũng có vài năm quan hệ, cậu nói: "Vậy cậu cảm thấy tớ phải làm gì?"
Thẩm Cảnh thờ ơ lướt qua, nói: "Nói chuyện rõ ràng, hỏi cô ấy thích hay không thích, thích thì ở cùng nhau, không thích thì cút đi, nói cái gì thích nhưng không ở cùng nhau đúng là thúi lắm."
Cao Nhất Suất chần chờ mấy giây, trong lòng cũng bắt đầu có chút dao động, dù sao mới vừa rồi nam sinh kia đối với cậu mà nói vẫn có chút ảnh hưởng, thật ra thì nói thật cậu đối với Dương Giai Ny có lẽ vừa bắt đầu là bởi vì thích, nhưng mà càng về sau hoặc là bởi vì không cam lòng hoặc là bởi vì không có được thì luôn rối loạn.
Cậu cũng cảm thấy có chút phiền.
Thôi, ch.ết thì ch.ết thôi.
Cao Nhất Suất kiên định thái độ của mình nói với Thẩm Cảnh: "Được, vậy buổi trưa hôm nay lúc tan học tớ sẽ nói rõ ràng với cô ấy, chỉ để ý hỏi cô ấy rốt cuộc có muốn cùng tớ một chỗ hay không, không thì tớ sẽ từ bỏ, chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, cùng lắm thì tớ liền cùng Thẩm Cảnh cậu thành đôi thôi."
Thẩm Cảnh liền đạp cho cậu một cước, nói: "Cút."