Chương 64
Edit: Phonggg
Kết quả như thế nào? Việc này dường như đã được chắc chắn. Dương Giai Ni nhìn Cao Nhất Suất vốn dĩ lúc đầu còn nói: "Tớ thật ra rất thích cậu, nhưng tớ thực sự không muốn quá chú tâm tới chuyện tình cảm."
Câu nói này giống như cái người ngày nào cũng trò chuyện rất lâu với Cao Nhất Suất phải bản thân cô ta vậy.
Cao Nhất Suất nhíu mày, hỏi lại: "Tớ chỉ muốn hỏi cậu, có muốn ở bên cạnh tớ hay không?"
Dương Giai Ni có vẻ chạy không nổi rồi, cuối cùng cô ta nói: "Thời gian tớ học cấp ba không thể ở bên ai cả, nhưng mà.... Cậu có thể đợi..."
Ý của cô ta là: Cao Nhất Suất, cậu đợi đến khi chúng ta tốt nghiệp rồi nói tiếp.
Cao Nhất Suất gật nhẹ đầu, đáp lại: "Mình biết rồi."
Dương Giai Ni vội vàng giải thích: "Cao Nhất Suất, tớ thật sự không phải vì không thích cậu, nếu không thích cậu thì tớ đã không gửi cho cậu nhiều tin nhắn như thế, gọi điện cho cậu nhiều như thế rồi."
Cao Nhất Suất vẫy tay đáp lại: "Ừm, được rồi, cậu đi ăn trưa đi."
Cao Nhất Suất đi tới nhà ăn tìm Thẩm Cảnh và Tiểu Lục, vừa đến nơi lập tức cầm đũa lên ăn cơm. Vừa liếc mắt nhìn biết kết quả không tốt đẹp nên chẳng có ai lên tiếng hỏi cậu điều gì nữa. Buổi trưa quay về kí túc xá nghỉ ngơi, Cao Nhất Suất chủ động nhắc tới chuyện này, cậu ta nói: "Tớ bị đá rồi."
Hai người kia dùng ánh mắt "đương nhiên là vậy" nhìn Cao Nhất Suất, dường như đang hỏi: "Cậu nói gì thế? Không phải cậu sớm đã bị đá rồi à?"
Tiểu Lục xen vào: "Được rồi, đừng không vui, sau này sẽ tìm được người tốt hơn."
Cao Nhất Suất chép chép khóe miệng, đứng ở trước tấm gương nói: "Tớ cũng không xấu mà, ở trong lớp tụi mình vóc dáng tớ cũng tính là cao ráo, trước đây còn được vài cô gái tỏ tình đấy, sao Dương Giai Ni lại không muốn ở bên tớ nhỉ?"
Tiểu Lục hừ một tiếng: "Cô ta vốn dĩ chẳng muốn ở bên ai hết. Tớ nói thẳng với các cậu luôn vậy. Thời điểm học năm nhất xuất hiện một sự kiện, từ đó khiến tớ cảm thấy Dương Giai Ni là một người vô cùng giả dối. Lúc đó không phải là cậu thích cô ta sao? Lớp bên cũng có hai người có quan hệ không rõ ràng với cô ta. Trong đó tớ có biết một người, cậu ta cũng tỏ tình rồi, Dương Giai Ni nói sao? Cô ta muốn yêu đương bí mật. Sau này, cậu trai kia không còn quá thích cô ta nữa, còn cùng một bạn nữ khác trong lớp qua lại. Dương Giai Ni không vui, sau đó đã vài lần gửi tin nhắn điện thoại cho cậu trai kia. Đại khái có ý nói rằng rất thích cậu ta, tỏ ý mình một cách uyển chuyển. Cậu trai kia ở bên bạn gái nửa năm rồi chia tay, lại quay về tìm Dương Giai Ni, Dương Giai Ni vẫn đáp lại cậu ta như trước. Cậu nói cô ta có bệnh hả? Nếu đã như vậy rồi sao còn nhắn tin, gọi điện nói mấy lời kia với người ta làm gì? Tóm lại, tớ thật sự không thể nào thích được cô ta."
Cao Nhất Suất nghe xong, trợn tròn mắt nói: "Dương Giai Ni là người như thế ư?"
Tiểu Lục gật gật đầu, "cô ta là kiểu người vô tình. Tớ cảm thấy tán chuyện sau lưng người khác là không tốt, trước đây cậu thích cô ta, buông vài câu khó nghe thì giống như tớ đang vu khống cho tiểu tiên nữ trong lòng cậu vậy nên đến giờ vẫn đâu có nói gì."
Cao Nhất Suất ngồi xuống ghế trước mặt Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh cầm quyển sách, không có nhiều kinh ngạc, có thể nói cảm thấy đấy là chuyện đương nhiên. Suy nghĩ của Dương Giai Ni nếu suy xét cẩn thận thì rất đơn giản, cô ta muốn ai cũng yêu thích mình, cố gắng vào vai một người tốt, sau đó chờ đợi hoặc hưởng thụ cảm giác người khác thích mình.
Giống như câu chuyện mà trước đây Thẩm Cảnh được kể.
Có một nam sinh theo đuổi một cô gái, một năm trôi qua, sau khi tỏ tình cô gái kia nói "tớ sợ nếu ở bên cậu thì những nam sinh khác sẽ đau lòng."
Dương Giai Ni có lẽ cũng là kiểu người có "lòng thương người" như vậy.
Từ lúc Cao Nhất Suất không trả lời tin nhắn, cũng không tiếp điện thoại của Dương Giai Ni. Chỗ ngồi của Dương Giai Ni bên cạnh Thẩm Cảnh, ngồi cũng cảm thấy không yên nữa rồi. Có lẽ vì cảm thấy mất đi một người theo đuổi nên không cam lòng. Tóm lại, lúc tan học Dương Giai Ni sẽ chủ động chạy đi tìm Cao Nhất Suất, nói chuyện với cậu ta.
Tình cảm thời niên thiếu luôn rất trong sáng, bạn miêu tả người bạn yêu say đắm hoàn mĩ biết bao, nhưng đến cuối cùng bạn bỗng nhiên phát hiện, thực ra nó chỉ là một tảng đá xấu xí. Vết khiếm khuyết kia khiến bạn có chút không thể tiếp nhận, rồi sau đó là cảm giác thất vọng, mỗi lần nhìn lại thời gian đó, chỉ cảm thấy bản thân có mắt không tròng.
Những lúc như thế, Cao Nhất Suất sẽ đột ngột nắm lấy bả vai Tiểu Lục, cùng cậu ta haha cười lớn.
Dương Giai Ni đại khái bám riết lấy Cao Nhất Suất hơn một tháng, cuối cùng nhận ra cậu không hề dao động, cũng dần dần phai nhạt. Sau này, ở trên lớp, sức cuốn hút của Dương Giai Ni vẫn rất tốt, vẫn có nam sinh phát sinh cảm tình với cô ta như trước.
Đến gần kì nghỉ dông, Thẩm Cảnh lại đi đo chiều cao, 1m67, đã cao lên không ít, cộng thêm một đôi giày, xem ra cũng được mét bảy.
Cậu không chỉ cao lên, mà khuôn mặt cũng theo độ tuổi, ngày càng trở lên đẹp mắt. Ngũ quan cậu vốn là kiểu thanh tú nho nhã, hai năm nay mặc dù không có thay đổi lớn nhưng nhìn cậu lúc này bạn chỉ cảm thấy đây là một cậu trai dễ nhìn, không còn nhầm lẫn thành con gái nữa.
Khuôn mặt tinh xảo, thân hình ngày càng cao ngất, thành tích ưu tú, lại thêm treo bên ngoài danh tiếng Hoàng tử Piano, chẳng có lý do gì để người khác không động tâm.
Thẩm Cảnh mười bốn tuổi cũng nghênh đón đóa hoa đào của chính mình..
Đi trên sân thể dụng, sẽ đột nhiên có người lớp trên hoặc lớp dưới chạy tới xin cậu số điện thoại hoặc số QQ. Nhưng cậu đáp lại tất cả chỉ một câu “không có.”
Bất kể bọn họ đến bằng cách nào, cậu đều chỉ để lại hai chữ, “không có.”
Cao Nhất Suất ở bên cạnh, trái tim nhỏ máu, nói: "Cậu đừng có cao thêm nữa. Điểm nổi bật của tớ đều bị cậu cướp hết rồi. Cậu ấy, đồ vô lại."
Thẩm Cảnh từ chối cho ý kiến. Cậu đứng trước gương nhìn rồi lại nhìn, thế mà lại cảm thấy hình dáng mình lúc này so với kiếp trước không khác quá nhiều. Cậu nghĩ, bản thân trời sinh lệ chất khó không có chí tiến thủ, dù đi tới nơi nào đều là anh chàng đẹp trai a~. Trẫm là người tài mạo xuất chúng, làm sao có thể bị mai một.
Tống Hiểu Hoa, em được hưởng lợi lớn rồi.
Khuôn mặt đang vênh lên kia nhìn thế nào cũng khiến người ta muốn tiến đến đập cậu một trận.
Cậu nhiệt huyết trào dâng gửi cho Tống Hiểu Hoa một bức ảnh của mình, đúng vậy, sau khi gửi đi rồi, Thẩm Cảnh cảm thấy bản thân quá phô trương. Chủ yếu là muốn để Tống Hiểu Hoa nhìn xem mình đã cao thêm bao nhiêu, còn làm ra vẻ đi thay một bộ quần áo mới, tóm lại là "màu mè".
Lúc Tổng Hiểu Hoa nhìn thấy bức ảnh, mở to hai mắt kinh ngạc, không kịp suy nghĩ đã nhanh chóng lưu lại, vui vẻ trả lời: "Anh Thẩm, bộ đồ này vô cùng thích hợp với anh."
Sau khi xem tin nhắn trả lời, Thẩm Cảnh hé môi cười, nét vui mừng nơi đáy mắt không cách nào che giấu. Cao Nhất Suất ở bên cạnh, nhìn mà bực bội, vươn chân ra đạp một cái vào ghế cậu ngồi, nói: "Coi xem bộ dáng cậu bây giờ đi."
Cậu quay đầu lại, nhíu mày hỏi: "Tớ thì làm sao?"
Cao Nhất Suất đáp lại: "Vẻ mặt vui đến phát ngốc, tóm lại là ngứa mắt."
Thẩm Cảnh ngẩn người, im lặng một lúc rồi đột nhiên cười nói: "Ngứa mắt thì cứ ngứa mắt đi."
Cao Nhất Suất chẹp chẹp khóe miệng một hồi, thật sự là chịu không nổi, gào to: "Trời ạ, cẩu độc thân tôi đây sắp ch.ết rồi."
Tiểu Lục đang ngủ bị đánh thức, căn bệnh khó ở lúc ngái ngủ phát tác: "Cậu muốn tìm đường ch.ết nhanh à!?"
Chỉ có điều trường học không có ý định để bọn họ nghỉ sớm, thông báo lịch nghỉ vừa ra, cả đám người ngồi rên rỉ. Chưa nói tới việc phải học bổ túc đến trước tết mấy hôm, nghỉ rồi cũng chỉ được ở nhà mười mấy ngày đã phải quay lại, thời kỳ này thật khó để vượt qua mà.
Chỉ tiếc, có khóc bù lu thế nào thì việc học bù cũng đã được xác định, tốt nhất là mọi người vẫn nên đúng hạn báo cáo. Trong khi người khác còn đang hưởng thụ kì nghỉ đông, bọn họ vẫn phải đi học.
Đại khái là Thẩm Cảnh càng lớn càng cao, nữ sinh trong lớp có chút xao động. Dương Giai Ni nghe bọn họ nói chuyện về Thẩm Cảnh cũng vài lần, thật ra cô ta cũng luôn nhìn Thẩm Cảnh cười tít mắt, nam sinh đều nói khi cô cười rộ lên rất đẹp nên cảm thấy có thể tận dụng một chút, cảm giác được người khác yêu thích quả thực rất tốt.
Chỉ là, dù hoàn cảnh nào Thẩm Cảnh đối với cô ta cũng không nóng không lạnh. Giống như cô ta là lửa, Thẩm Cảnh là nước trong bình, dù có đun nấu thế nào cũng không ra kết quả, cô ta thì càng đốt càng mãnh liệt.
Cảm giác được ánh mắt của Dương Giai Ni càng ngày càng thêm nóng bỏng, Thẩm Cảnh cảm thấy có chút khó chịu.
Không biết Dương Giai Ni kiếm đâu ra số điện thoại của cậu, giống như trước đây đã làm với Cao Nhất Suất, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Thẩm Cảnh. Lúc đầu Thẩm Cảnh tưởng rằng là Tống Hiểu Hoa, liếc mắt nhìn dãy số xa lạ, đối phương còn muốn để cậu đoán họ là ai?
Có bệnh, cậu một chút cũng không để ý.
Một lúc sau, Dương Giai Ni tự mình thừa nhận rồi nói có nhiều vấn đề muốn hỏi Thẩm Cảnh.
Tiểu Lục ở bên cạnh nhìn thấy, cười rộ lên nói: "Ô, xem ra lần này không phải Cao Nhất Suất nữa, đổi thành Thẩm Cảnh cậu rồi đó, xin nén đau buồn, xin nén đau buồn."
Thẩm Cảnh không trả lời, sau hai ba tin nhắn, đối cũng cũng không tiếp tục nữa. Ngày hôm sau, Thẩm Cảnh gặp mặt Dương Giai Ni, thấy khóe mắt cô ta nhìn cậu có chút hồng hồng, nói: "Thẩm Cảnh, cậu phải chăng có gì không vừa lòng với tớ?"