Chương 61: Star trek

Thẩm Húc Thần đương nhiên không biết trong lòng Trình Dĩ Hoa đang nghĩ cái gì, nhưng cậu rất ủng hộ sự lựa chọn của Trình Dĩ Hoa, liền vỗ vai Trình Dĩ Hoa hai cái: “Không tồi, không tồi, chúc cậu tiền đồ sáng lạn!”


“Đúng rồi, nếu cậu tiến vào sở nghiên cứu rồi vậy công ty cậu phải làm sao?” Thẩm Húc Thần hỏi lại.


Trình Dĩ Hoa chậm rãi vuốt bìa quyển album: “Không phải tốt nghiệp phổ thông xong là được vào sở nghiên cứu luôn, nào có sở nghiên cứu tuyển người chỉ mới tốt nghiệp cấp 3… Theo kế hoạch của tớ, năm nay tớ tham gia thi đại học, chọn ngành học đặc thù của trường đại học trên thủ đô. Sau đó có thể chậm rãi tiếp xúc với người trong sở nghiên cứu kia.” Thi đại học trước một năm cũng không là gì, với tố chất của cậu, chắc chắn sẽ đỗ đại học.


Nghĩ nghĩ, Trình Dĩ Hoa lại nói: “A, lúc trước nói sở nghiên cứu thuộc bộ quốc phòng cũng không chuẩn lắm, nghiêm khắc mà nói, nó hoàn toàn độc lập, nhưng phương hướng nghiên cứu…cụ tớ là người trong ngành nên nhà tớ cũng coi như thuận tiện. Nếu như tớ biểu hiện không tệ, năng lực cá nhân khiến người khác nể phục, có lẽ lúc tớ học nghiên cứu sinh…Đương nhiên, nếu như tớ càng xuất sắc hơn nữa, có lẽ không cần chờ tới lúc học nghiên cứu sinh, liền có thể tiến vào sở nghiên cứu thực tập.”


“Cậu nói những cái này cho tớ không sao chứ? Không phải rất cơ mật sao?”


Trình Dĩ Hoa cười nói: “Kỳ thật, có rất nhiều trường đại học có dạy những ngành đặc thù. Những ngành đó sẽ không công khai tuyển sinh, các giáo sư sẽ ngầm đơn độc liên hệ với học sinh cực kỳ ưu tú, sau đó tham khảo ý nguyện của học sinh, xem có muốn thi tuyển hay không. Chuyện này cũng không tính là bí mật, những ai muốn biết thì sẽ biết, người không biết chỉ cần để ý hỏi thăm là cũng biết. Chân chính cần bảo mật, đến tớ còn không biết nữa là, mà cho dù tớ có biết cũng sẽ không nói cho cậu. Giấu cậu là vì muốn tốt cho cậu thôi.”


available on google playdownload on app store


“Giống như gián điệp hay đặc công gì đó sao?” Thẩm Húc Thần hiếu kỳ hỏi.


Trình Dĩ Hoa gật đầu, lại lắc đầu nói: “Có lẽ không đến mức thần bí như vậy, nhưng đích xác có rất nhiều cơ mật tồn tại mà đại chúng không biết. Quốc gia cần rất nhiều nhân tài. Cho dù hiện tại đang là thời kỳ hòa bình cũng vậy, rất nhiều nước trên thế giới không hy vọng Hoa quốc trở nên cường đại, đạn dược chiến tranh không chỗ nào không cần.”


Thẩm Húc Thần gật đầu đồng tình, lại có chút suy nghĩ: “Việc này… cần thẩm tr.a chính trị phải không? Xem ra tớ không có hy vọng gì rồi, bởi vì bên bà nội tớ, hiện tại nhà tớ có người ở hải ngoại, hẳn sẽ không thông qua thẩm tr.a chính trị.”


“Cúng khó nói lắm, nói không chừng, đến lúc cần người, nhà có bối cảnh hải ngoại lại trở thành chỗ hữu ích thì sao?” Trình Dĩ Hoa nói: “Đương nhiên, tớ chỉ nói vậy thôi. Tương lai đâu có gì là chắc chắn? À, tớ học xong cấp 3 sẽ lên thủ đô, lúc đó, chuyện công ty, tớ còn có thể quản lý một chút. Tới khi tớ bận không dứt ra được, tớ sẽ thuê một người quản lý chuyên nghiệp tới giúp tớ. Có bà thím và cô họ giúp đỡ, tìm một người quản lý chuyên nghiệp có năng lực cũng không quá khó.”


Công ty của Trình Dĩ Hoa hiện tại chủ yếu đang nhắm vào mảng truyền thông internet. Tá Hữu Võng bao hết các trang web, vi ngôn, diễn đàn… nội dung bao từ văn học tới truyện tranh, âm nhạc…có thể nói đã đi đầu độc chiếm toàn bộ thế giới mạng. Bởi vì đi trước thời đại nên hiện tại đang là số 1, các trang web khác đều chỉ bắt chước Tá hữu võng mà thôi.


Hơn nữa, Trình Dĩ Hoa còn tính toán xây dựng một công ty sản xuất game online. Trước mắt, thị trường trò chơi chủ yếu nhằm vào các game offline, Trình Dĩ Hoa đi trước một bước chiếm lĩnh thị trường. Tới khi game online được tung ra, dùng lời của Thẩm Húc Thần mà nói thì chính là: bọn họ sẽ tiếp tục độc chiếm thị trường rộng lớn này. Thẳng thắn mà nói, bởi vì có sẵn kinh nghiệm và biết trước tương lai, công ty của Trình Dĩ Hoa sẽ phất lên trông thấy.


Thẩm Húc Thần gật đầu: “Cậu sắp xếp rất chu toàn.”


Trình Dĩ Hoa ngẩng đầu nhìn Thẩm Húc Thần, mặt nghiêm túc hỏi: “Tá hữu võng lúc trước… cậu vẫn nói mình không có công lao gì, bởi vậy không dám nhận cổ phần. Vậy còn công ty trò chơi? Theo tớ biết, dù là game online hay game mobi, trong quá trình thiết kế sáng tạo trò chơi, cần phải có kế hoạch từ trước. Cậu có nhiều suy nghĩ mới lạ như vậy, công ty hiện đang bước đầu phát triển, tớ vẫn cần phải dựa nhiều vào cậu… thế nào, chúng ta ký hợp đồng đi, cổ phần công ty trò chơi, không phải cậu lại định từ chối nữa đấy chứ?”


Thẩm Húc Thần há há miệng, định nói cái gì đó.


Trình Dĩ Hoa nhanh chóng cướp lời: “Tớ nhất định sẽ cố gắng tiến vào sở nghiên cứu, bởi vì nguyên tắc bảo mật, nên di động, máy tính của tớ sau này đều sẽ bị nghe lén, theo dõi. Cho dù bản thân có rời khỏi sở nghiên cứu thì bên mình vẫn có lính chuyên nghiệp đi theo, vừa là bảo hộ vừa là giám thị. Thật sự tới lúc đó, tớ không thể nào quản lý chuyện công ty được nữa, nhưng cho dù có người quản lý chuyên nghiệp đi nữa thì cũng vẫn cần một ông chủ chân chính tọa trấn…Tớ tin tưởng cậu, tớ hy vọng cạu có thể trở thành ông chủ cùng với tớ.”


“Tớ đồng ý. Nếu cậu thật sự coi trọng tớ như vậy, tớ sẽ không phụ sự tín nhiệm của cậu.” Thẩm Húc Thần nghiêm túc nói. Cậu cảm thấy mình không cần thiết phải từ chối nữa, chung quy kế hoạch thiết kế game online cũng là do lúc trước cậu tiện miệng nói ra, một khi kế hoạch xây dựng trò chơi được tiến hành, thì cậu lấy cổ phần cũng là chuyện đương nhiên.


Thẩm Húc Thần rất xem trọng công ty sản xuất game online.


Trình Dĩ Hoa có thể dùng thân phận trung học phổ thông mở công ty, thứ nhất là vì cậu ấy là thiên tài toán học, thông qua việc chơi cổ phiếu tích lũy được một lượng vốn tài chính hùng hậu. Thứ hai là vì có Trình gia trên thủ đô chống lưng, không ai dám chơi xấu cậu, hơn nữa hai nhà Trình – Dương là thông gia, có bà thím Dương Duyệt trợ lực, Trình Dĩ Hoa muốn kiếm quản lý chuyên nghiệp thế nào có thể hỏi bà ấy để mượn (Trình Dĩ Hoa thực anh minh để cô họ đi theo hưởng lợi, có được lợi ích, cô họ tự nhiên sẽ nể mặt mà ra mặt giúp cậu, hơn nữa quan hệ hai nhà cũng không tệ). Có thể nói, việc Trình Dĩ Hoa thành công là chuyện không có gì phải bàn cãi.


Cơ bản mà nói, chỉ cần có bảng hiệu Trình Dĩ Hoa tồn tại, mọi kế hoạch của Thẩm Húc Thần liền có thể trực tiếp biến thành tiền mặt. Một lần nữa, Thẩm Húc Thần không thể không cảm khái, sau khi cậu trùng sinh lại vận số thật sự quá tốt.


Hai người hàn huyên thật lâu, mãi cho tới khi Cố Vọng Thư ở bên ngoài gõ cửa, gọi bọn họ ra ăn cơm, Thẩm Húc Thần mới giật mình nhận ra, hai tiếng nói chuyện đã trôi qua thật nhanh. Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi, nói: “Vẫn nói rượu gặp tri kỷ ngàn ly thiếu* quả thật không sai. Mải nói chuyện không ngờ thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Giờ cũng tối rồi, cậu về nhà cũng đã muộn, không bằng ở lại nhà tớ ăn cơm luôn đi.” (*trên bàn rượu gặp được tri kỷ, uống ngàn ly vẫn còn chê ít, ý muốn nói những người hợp ý nhau dù có nói bao nhiêu vẫn không đủ.)


Trình Dĩ Hoa nhếch môi mỉm cười: “Trong nhà tớ vốn không có ai, cho tớ tá túc ở nhà cậu một tối, được không?”
“Đương nhiên không vấn đề, dù sao giường tớ cũng đủ lớn.” Thẩm Húc Thần thản nhiên nói.


Trình Dĩ Hoa tự động xách hành lý bỏ vào trong tủ áo, cơm nước xong, nghỉ ngơi một lúc, mới đi tắm rửa. Khi cậu bước ra từ phòng tắm, Thẩm Húc Thần đang trải giường chiếu.
“Đang làm gì đó?” Trình Dĩ Hoa hỏi.


Thẩm Húc Thần chỉ chỉ giường nói: “Lấy cho cậu một cái chăn mới, tớ ngủ chăn cũ. Cậu thích ngủ bên trong hay bên ngoài?”
Trình Dĩ Hoa rũ mí mắt xuống: “Đều được. Trong hành lý tớ có laptop, lúc trước đã tải mấy bộ phim mới về. Cậu mau đi tắm đi, tắm xong chúng ta cùng nằm trong chăn xem.”


“Phim gì vậy?” Thẩm Húc Thần tiện miệng hỏi. Trình Dĩ Hoa nói nằm bên nào cũng được, Thẩm Húc Thần liền để ổ chăn của mình ở bên trong, cậu không có thói quen đi wc đêm, ngủ bên trong là tốt nhất. Cậu cuộn tròn chăn lại, tới khi ngủ, chui bên trong vô cùng ấm áp.
“Có phim 《 Star trek 》…”


“Thật sao, tớ cũng thích xem phim đó, cậu tải bản nào, phim truyền hình, phim hoạt hình hay phim điện ảnh?”
“Toàn bộ đều có.” Trình Dĩ Hoa đáp.


Thẩm Húc Thần hâm mộ cực kỳ, cậu rất thích bộ phim 《 Star trek 》,đời trước, là trạch nam không có việc gì làm, cậu thậm chí còn định học cả ngôn ngữ người ngoài hành tinh. Thẩm Húc Thần vươn tay làm ký hiệu chào như của người Vulcan trong phim, sau đó dùng ngôn ngữ của người Vulcan chào hỏi: “Gandprosper. Đúng rồi, cậu có biết câu này phiên dịch thế nào không?”


“Sinh sinh bất tức, phồn vinh hưng thịnh.” Trình Dĩ Hoa cảm thấy vấn đề này quá đơn giản.
Thẩm Húc Thần mở tủ quần áo vừa lấy áo ngủ của mình vừa nói: “Cậu dịch quá cứng nhắc rồi… cậu không cảm thấy nước mình có một câu phù hợp với tình hình thực tế hơn sao?”
“Câu nào?”


“Phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn. Ha ha ha ha…”


Đây kỳ thật là một câu trêu nhau trên weibo sau này. Thẩm Húc Thần lúc ấy vừa đọc liền cười phun. Chỉ nghĩ tới cảnh người Vulcan ngoài hành tinh vừa nghiêm cẩn lại logic cứ gặp mặt ai là nói “Phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn” thật sự buồn cười muốn chớt. Trình Dĩ Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tuy rằng nghe thực buồn cười nhưng phiên dịch như vậy cũng không sai. Cậu cũng nhịn không được mà bật cười vui vẻ.


Trình Dĩ Hoa ở lỳ tại Thẩm gia cho tới ngày đi học trở lại. Cậu cả đã đưa ông bà ngoại cậu ra nước ngoài du lịch, cậu út năm nay đón tết bên nhà vợ, còn cha mẹ, bọn họ lúc nào chả bận rộn trong quân khu, bởi vậy trong nhà mới không có ai. Tuy rằng ngủ chung giường nhưng không chung gối, hơn nữa, mỗi người một cái chăn, bởi vậy Thẩm Húc Thần cũng không có gì phải e ngại.


Đương nhiên, đôi khi Thẩm Húc Thần cũng thấy có chút lo lắng.


Không biết sau này, khi Trình Dĩ Hoa biết được tính hướng của mình, cậu ấy có nghĩ tới những lần ngủ chung như bây giờ hay không, liệu lúc đó cậu ấy có cảm thấy khó chịu không? Aiz, thân là gay nên đôi khi cũng có chút băn khoăn về phương diện này. Với tính cách của Thẩm Húc Thần, cậu không thể làm bạn được với con gái bởi vậy mà bằng hữu của cậu đại đa số đều là con trai, nhưng chính vì thế mà cậu càng thấy lo lắng không biết tới khi các huynh đệ biết được chân tướng, bọn họ có muốn làm bạn với cậu nữa hay không.


Sau khi vào học kỳ II, Trình Dĩ Hoa quả nhiên đã nhảy lên lớp 12, chuyện này đã tạo một trận oanh động vô cùng lớn. Lớp 12 học ở tòa nhà cũ, còn lớp 11 học ở tòa nhà mới, hai tòa nhà cách nhau đúng một cái sân trường, nhìn thì có vẻ xa xôi nhưng kỳ thật mỗi ngày Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa vẫn thường gặp mặt nhau, bởi vì Trình Dĩ Hoa không đổi phòng ngủ, cậu ấy vẫn ngủ ở tầng dưới giường Thẩm Húc Thần.


Không chỉ riêng mỗi tối đều có thể gặp mặt mà ngay cả cơm trưa, cơm chiều bọn họ cũng đều ăn chung.


Xét thấy Trình Dĩ Hoa lên lớp 12, cho dù chỉ số thông minh rất cao, trong phương diện học tập cũng chưa từng khiến phụ huynh lo lắng, nhưng bậc cha mẹ nào cũng vô cùng coi trọng chuyện thi đại học nên cô Tần không cho thím đưa cơm nghỉ việc – thím ấy vốn là để phục vụ cho Thẩm Húc Thần, ai bảo Thẩm Húc Thần cản giúp Trình Dĩ Hoa một đao bị trọng thương cẩn bổ sung dinh dưỡng. Đưa cơm cho 1 người cũng là đưa, đưa cho ba người cũng là đưa, bởi vậy Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư vẫn luôn cùng ăn với Trình Dĩ Hoa.


Một chút cũng không cảm thấy bị tách ra, khi ăn cơm gặp mặt, khi ngủ gặp mặt, chạng vạng tới sân thể dục luyện thổi tiêu, Trình Dĩ Hoa cũng chạy bộ ở đó… Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi mình, cứ cảm thấy hình như mình đã bị lừa mất một bức ảnh.
Hết chương 61






Truyện liên quan