Chương 78: Gặp gỡ Vương lão

Tuy rằng cuộc thi tài năng học sinh phổ thông đã kết thúc nhưng gương mặt Thẩm Húc Thần trong một thời gian ngắn vẫn rất dễ bị nhận ra, chính vì vậy cậu quyết định ở trạch trong nhà. Ngược lại, Cố Vọng Thư bởi vì bị nhốt học hè hai tháng ở trường, hiện tại tựa như con thỏ tinh nghịch, kéo Trâu Đạc lượn khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thủ đô, lại còn thường xuyên ra ngoài mua sắm với Khổng Đắc Dung.


Một ngày trước khi rời thủ đô về nhà, vợ chồng Trâu Tề dẫn theo Cố Vọng Thư, Thẩm Húc Thần và Trâu Đạc tới viện dưỡng lão thăm Trâu lão gia tử. Cho dù thế nào, hai chị em đã tới thủ đô, bọn họ là tiểu bối vẫn phải tới thăm hỏi lão gia tử một lần, đây là việc nghĩa phải làm. Cũng chứng minh Trâu gia không coi hai chị em họ là người ngoài.


Trùng hợp Trâu lão gia tử hôm đó cũng có khách tới thăm, một lão nhân nho nhã khoảng sáu, bảy mươi tuổi đang trò chuyện cùng Trâu lão gia tử.


Thẩm Húc Thần cảm thấy lão nhân này có chút quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, í da, vị kia không phải chuyên gia văn hóa, nhà giáo nhân dân kiêm nhà từ thiện nổi tiếng đó sao?


Cậu nhớ vị chuyên gia văn hóa này họ Vương, tuổi trẻ tính khí ngay thẳng, là một cây bút hiện thực xã hội hận không thể viết hết mọi chuyện bất bình trong thiên hạ. Bút khởi thác giang sơn, bút lạc kinh phong vũ*, nhưng lúc đó, những điều ông ấy truyền đạt còn chưa ai thấy rõ, cho nên từng bị ngôn luận thời đó lên án gay gắt, nhưng hiện tại, quay đầu nhìn lại, không thể không tán dương ông ấy sáng suốt. (*Dùng ngòi bút để bảo vệ đất nước, dùng bút khiến mưa gió ào ào nơi nơi khiếp sợ, đại ý nói lên sức mạnh của những văn nhân)


Trên mình Vương lão có khí khái văn nhân chính trực bất khuất, chính bởi vì tính tình nói một là một, hai là hai này mà lúc đó ông ấy đã đụng chạm tới lợi ích của rất nhiều người. Cuối cùng không biết là đụng tới thế lực lớn nào, hoặc là do mấy thế gia trong lòng có quỷ đã bắt đầu tiến hành chèn ép ông ấy, tóm lại, hơn mười năm trời ông ấy đã biến mất khỏi tầm nhìn công chúng.


available on google playdownload on app store


Đương nhiên, cho dù cả đời Vương lão là một chuỗi truyền kỳ nhưng điều khiến Thẩm Húc Thần cảm khái không phải là những gì ông ấy đã trải qua mà là mấy thế hệ gia đình Vương lão đều luôn âm thầm làm từ thiện.


Khi đối mặt với lão nhân gia này, Thẩm Húc Thần bất giác có chút cẩn trọng, chuyện này hoàn toàn không liên quan tới việc tuổi tác.


Vương lão đánh giá Thẩm Húc Thần một phen, cười nói: “Cậu nhóc này rất có chí khí, ta đã theo dõi cháu suốt quá trình thi đấu, rất xuất sắc! Hi vọng cháu có thể tiếp tục cố gắng, duy trì ưu tú, cống hiến sức lực và trí tuệ kiến thiết quốc gia và hạnh phúc toàn dân!


Thẩm Húc Thần bất giác ngồi thẳng lưng.
Trâu lão gia tử cười trêu chọc: “Thằng bé này đã tới thăm tôi rất nhiều lần, chỉ có hôm nay là nó câu nệ như vậy. Nhuận Khoan à, ông dọa thằng bé sợ rồi đấy!”


Nhuận Khoan là tên tự Vương lão. Vương lão cũng bật cười theo. Hồi còn trẻ ông rất khó tính, trẻ con đứa nào cũng sợ ông, tuy rằng mấy năm nay đã sửa đổi rất nhiều, chú ý tĩnh tâm dưỡng khí nhưng do ấn tượng vẫn còn khắc sâu mà mấy đứa cháu nhỏ trong nhà đều không dám càn rỡ trước mặt ông. So ra mà nói, Thẩm Húc Thần biểu hiện tương đối câu nệ như vậy vẫn còn tốt chán.


Vương lão cười nói: “Hồi đầu năm, tôi đã tới Z tỉnh một chuyến, lúc ấy Z tỉnh đang tổ chức vòng loại cuộc thi tài năng phổ thông, bọn họ mời tôi tới xem, tôi liền đi. Lúc ấy đã cảm thấy cậu nhóc này biểu hiện không tồi. Lão già tôi cũng tùy hứng, muốn mời anh bạn nhỏ này một bữa cơm, coi như kết bạn vong niên. Kết quả, nhóc con này tưởng tôi là kẻ lừa đảo, một hơi từ chối luôn.”


“Ha ha ha ha…. Nhuận Khoan ông cũng có ngày này!” Trâu lão gia tử vỗ tay cười to.
Thẩm Húc Thần nhớ lại hình như có chuyện như vậy, cậu xấu hổ sờ sờ mũi mình, cảm thấy có chút lúng túng.
Vương lão lại nhìn Thẩm Húc Thần nói: “Có tâm cảnh giác, rất tốt. Là do ta đường đột.”


Lỏng hảo cảm của Thẩm Húc Thần với Vương lão lại tăng cao.


Vương lão lại nói thêm vài câu với Thẩm Húc Thần, với độ tuổi của Thẩm Húc Thần (ai mà đoán được cậu kỳ thật là một lão quỷ trùng sinh), Vương lão cũng không nói quá thâm sâu. Ông chỉ cổ vũ Thẩm Húc Thần tiếp tục cố gắng, chung quy tương lai quốc gia nằm trong tay những người trẻ tuổi này. Cho dù Thẩm Húc Thần không thích nghe mấy thứ liên quan tới chính trị nhưng sau khi nghe Vương lão nói xong, Thẩm Húc Thần cũng không khỏi cảm thấy sục sôi.


Thân là trạch nam, đời trước Thẩm Húc Thần tiếp xúc với rất nhiều thông tin, cậu thật sự rất thương tiếc vì vụ động đất khiến vô số người mất mạng, mất tài sản; Cậu cũng rất đau lòng khi một nước nào đó dùng lịch sử và truyền thống Hoa quốc đi biếu tặng; Cậu cũng thống hận tổ chức từ thiện nào đó biển thủ số tiền quyên góp của vô số người hảo tâm lại không đưa tới tay người cần nhận…. Cậu cũng rất yêu đất nước này, hi vọng tổ quốc cậu một ngày nào đó sẽ trở nên càng ngày càng tốt hơn.


Trước kia, Thẩm Húc Thần cho rằng mình không thể thay đổi được cái gì đó bởi vì cậu không thích chính trị, cũng không muốn theo đuổi con đường chính trị. Nhưng trong nháy mắt, Thẩm Húc Thần đột nhiên nhận ra, thật ra, lòng yêu nước không chỉ của riêng các chính khách, mà bất cứ ai cũng có. Tựa như Vương lão, ông ấy không phải chính khách nhưng ai cũng không thể phủ nhận sức ảnh hưởng của ông ấy với quốc gia. Năng nhặt chặt bị, Thẩm Húc Thần biết mình không phải là chúa cứu thế, cũng không phải siêu nhân, nhưng cậu có thể chậm rãi làm những chuyện mà mình muốn làm, sau đó từng chút từng chút thông qua sự cố gắng của bản thân mà ảnh hưởng tới cả thế giới.


“Ting” một tiếng, mục lực ảnh hưởng trên danh sách hệ thống chính thức được mở ra.
Trước khi rời khỏi viện dưỡng lão, Thẩm Húc Thần trịnh trọng khom người cúi đầu trước Vương lão.
Ngày hôm sau, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư cáo biệt Trâu gia, chuẩn bị đồ đạc quay về Tiền Hồ trấn.


Ngày kế tiếp, hai chị em ngồi xe lửa về Tiền Hồ trấn, buổi chiều liền chạy tới trường báo danh. Ngay tối hôm đó đã bắt đầu đến lớp tự học như thường, may mà Thẩm Húc Thần đã dùng qua quang minh chi tuyền nên cậu không cảm thấy mệt mỏi nhưng Cố Vọng Thư thì thực sự quá thảm.


Toàn bộ thời gian nghỉ hè đều để học bù, Thẩm Húc Thần không có mặt, ngăn bàn cậu đã chất đống đủ loại kiểu bài thi, bài tập hè, tư liệu ôn tập. Khi Thẩm Húc Thần chuẩn bị sửa sang lại toàn bộ, lúc mở ngăn kéo ra một số bức thư tình màu hồng rơi lả tả xuống đất.


Tưởng Hạo chua xót nói: “Nếu đem số thư tình người ta viết cho mày đi bán đồng nát, nói không chừng mày sẽ trở thành triệu phú ấy chứ.”
Thẩm Húc Thần thở dài một hơi, ngăn bàn của cậu đã bị nhét đến không còn chỗ để đồ nữa rồi.


Quân Khải Uy trượng nghĩa xách một cái thùng giấy tới, đưa cho Thẩm Húc Thần nói: “Dùng tạm cái này đi, ngăn bàn chúng ta không đủ dùng, hiện tại đứa nào cũng có một cái thùng thế này. Mày bỏ hết sách không dùng vào đây, sau đó đặt ở dưới chân là được.”


Thẩm Húc Thần liếc nhìn mấy đứa bạn xung quanh, quả nhiên bên chân đứa nào cũng có một cái thùng giấy. Đại đa số đều là thùng mì tôm, cũng có đứa dùng thùng nước khoáng. Thẩm Húc Thần cảm ơn Quân Khải Uy, bắt đầu chỉnh sửa cái ngăn bàn của mình. Chờ khi cậu bận rộn xong cũng đã là nửa tiếng sau đó.


Thấy đống đề thi chưa làm tí gì trong tay Thẩm Húc Thần, Tưởng Hạo sung sướng khi người gặp họa nói: “Mày định khi nào làm?”
Thẩm Húc Thần liếc Tưởng Hạo một cái, bình tĩnh nói: “Không làm, để bán đồng nát.”


Tưởng Hạo cảm thấy một cỗ khí chất học bá, à không, là học thần ác ý mãnh liệt bắn tới. Cậu ta ngẩn ra nửa buổi, mới phát ra một câu oán niệm ‘đệt mợ’.


Thẩm Húc Thần ngồi xuống chỗ của mình, giống như chuyện tham gia cuộc thi tài năng học sinh không ảnh hưởng gì tới mình, nhưng trong mắt đám bạn cùng lứa, ba chữ ‘Thẩm Húc Thần’ lại đại biểu cho hàm nghĩa ‘không cùng đẳng cấp’. May mà đám Quân Khải Uy, Lộ Cầu Chân có quan hệ tốt với Thẩm Húc Thần, thấy Thẩm Húc Thần trước sau như một, bọn họ rất nhanh điều chỉnh tâm tình. Còn Tưởng Hạo ngồi cùng bàn, cậu ta vốn là một tên nhị hóa (ngốc, trì độn), dù sao cũng đã buông bỏ cứu vớt thành tích của bản thân, bởi vậy ngược lại càng thoải mái.


Chỉ chốc lát sau, Tưởng Hạo thần thần bí bí ghé sát Thẩm Húc Thần hỏi: “Hứa Mẫn Mân nghỉ học rồi, mày biết chưa?”


Hứa Mẫn Mân? Từ sau đại hội thể dục thể thao lớp 10 nhỏ khích người đẩy ngã Cố Vọng Thư, Thẩm Húc Thần đã không còn hảo cảm với nhỏ. Sau này, Hứa Mẫn Mân còn loạn truyền bậy bạ về thân thế của Thẩm Húc Thần, khiến Thẩm Húc Thần khó chịu vẩy cho nhỏ một giọt nước vận xui. Hứa Mẫn Mân vận số xui xẻo bị người ta phát hiện nhỏ ăn trộm điện thoại của bạn học.


Đời trước, bởi vì không có những chuyện như vậy, sau khi phân ban Hứa Mẫn Mân vẫn học ban tự nhiên nên vẫn là học sinh lớp 6. Đời này, nhỏ hại người không thành, không còn mặt mũi ở lại lớp 6 nữa nên đã lựa chọn ban xã hội. Về sau, Thẩm Húc Thần cũng không chú ý tới nhỏ. Chung quy, đối với Thẩm Húc Thần mà nói, chỉ cần Hứa Mẫn Mân không động tới mình và Cố Vọng Thư, thì cô ta cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. Với người xa lạ không quan trọng càng không đáng để bụng.


Tưởng Hạo hứng thú bừng bừng buôn chuyện: “Nghe nói chuyện nó mang thai bị phát hiện, cũng không biết cha đứa nhỏ là ai… lúc nghỉ hè, nó tới bệnh viện phá thai, bởi vì sức khỏe không tốt mà không thể tới trường học bù. Nghe nói các thầy cô cũng rất do dự, có giáo viên còn cảm thấy nên cho nó nghỉ học, tránh ảnh hưởng tới các học sinh khác, nhưng có giáo viên lại cảm thấy đuổi học một nữ sinh chính là chặt đứt đường ra của nó, không ai nhẫn tâm như vậy…”


“Sau đó nó nghỉ học?” Thẩm Húc Thần trôi chảy tiếp một câu.


Tưởng Hạo gật đầu nói: “Tao nghe nói, có người đề nghị để Hứa Mẫn Mân tạm nghỉ học 2 năm. Tao cảm thấy đó là một ý kiến hay, hai năm sau nó đi học trở lại, ai còn nhớ những chuyện xấu nó đã làm nữa. Nhưng nó không đồng ý, nó tới phòng hiệu trưởng đại náo một hồi, còn nói thầy Nghiêm đã động chạm thế nào thế nào với nó….Còn dọa sẽ kiện trường chúng ta lên bộ giáo dục!”


Thẩm Húc Thần tưởng mình nghe lầm: “Thầy Nghiêm á? Tuyệt đối không có khả năng!” Cậu vẫn là cán sự môn lý của thầy Nghiêm, hiểu rất rõ tính cách của thầy ấy. Tuy rằng thầy Nghiêm là một đại thúc có giá trị mị lực max, trong trường cũng có không ít nữ sinh có hảo cảm với thầy ấy (kể cả Cố Vọng Thư) nhưng thầy ấy tuyệt đối không phải người không đứng đắn.


Hồi lớp 10 từng có nữ sinh viết thư tình cho thầy Nghiêm, đã gây ra một hồi sóng gió, thầy Nghiêm quyết định xin chuyển tới dạy ở trường phổ thông ở Hương trấn, tránh xa nữ sinh điên cuồng kia. Chỉ là trình độ của thầy ấy rất cao, trường bọn cậu không nỡ thả người, vì thế năm lớp 11 thầy Nghiêm vẫn dạy khóa bọn cậu.


Tưởng Hạo thở dài một hơi: “Ai cũng biết là nó nói bậy, không phải nó từng bịa đặt mày cầu xin tình yêu của nó không thành nên sinh hận đó sao? Tao thấy mày né nó còn không kịp. Nhưng ai cũng biết, hồi lớp 10, Phùng Thiến Thiến từng viết thư tình cho thầy Nghiêm… Hiện tại Hứa Mẫn Mân nói như vậy, hai chuyện thêm vào một chỗ, mày cảm thấy chuyện này sau khi truyền ra, người khác còn tin tưởng sự trong sạch của thầy Nghiêm nữa sao? Người ta sẽ nói không có lửa làm sao có khói, còn nói ruồi bọ đẻ trứng trong khe hở…Này tmd là cái chuyện chó má gì!”


Thẩm Húc Thần đột nhiên nhớ tới đời trước cậu từng đọc một sự việc ở trên weibo. Có một nữ sinh tố cáo thầy giáo ở trường xâm hại cô ta, mọi người đều cảm thấy cô gái kia sẽ không nói dối, không ai tin tưởng sự trong sạch của ông thầy kia, cuối cùng thầy giáo kia uất ức phải tự sát. Sau đó sự thật chứng minh, cô gái kia đã nói dối, còn thầy giáo hoàn toàn trong sạch. Cuối cùng cô gái kia bởi vì gia cảnh nghèo khó có người quyên tiền giúp đỡ, nhưng thầy giáo đã ch.ết kia rốt cuộc không sống lại được!


“Vậy cuối cùng giải quyết thế nào?” Thẩm Húc Thần vội vàng truy hỏi.


“Cuối cùng? Dù sao Hứa Mẫn Mân cũng đã nghỉ học!” Tưởng Hạo không lưu tâm bĩu môi: “Chỉ tiếc cho thầy Nghiêm, chúng ta đều biết thầy ấy trong sạch, nhưng thầy ấy vẫn quyết tới trường phổ thông ở Hương trấn dạy học, nghe nói sẽ đi ba năm. Tao rất quý thầy ấy, đáng tiếc, lớp chúng ta phải đổi giáo viên vật lý rồi, aiz…”


Hết chương 78






Truyện liên quan