Chương 82: Xe đạp
Thẩm Húc Thần nhặt chìa khóa dưới đất lên, thuận tiện thu hồi suy nghĩ lung tung không ngừng hiện ra trong đầu.
Trình Dĩ Hoa là thẳng nam, điểm này không thể nghi ngờ, bằng không quen biết nhau hai năm, học cùng một lớp, ở cùng một phòng, sớm chiều chơi chung, Thẩm Húc Thần không có khả năng không nhận ra cái gì. Cho nên, chắc là do tự mình đa tình đi? Thẩm Húc Thần thầm tự nhủ với bản thân mình như vậy. Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình.
“Con ăn tối chưa? Có cần ông chuẩn bị cái gì đó cho con không? Trong bếp vẫn còn dư đồ ăn đấy.” Ông Thẩm nói.
Thẩm Húc Thần lắc đầu: “Con ăn cùng các bạn rồi. Đúng rồi, bà và Duyệt Duyệt đâu rồi ạ?”
“Bà và Duyệt Duyệt đi siêu thị rồi, con tưởng ai cũng như con, không biết đường về à… Duyệt Duyệt vừa tan học đã về nhà ăn cơm.” Ông Thẩm lải nhải nói: “Con bé ngoan như vậy, còn con, con xem lại mình đi, đi đâu không nói hại Tiểu Hoa ngồi chờ con cả buổi chiều. Thằng bé mấy khi mới có thể từ thủ đô trở về nhà.”
“Ông nội, là lỗi của con, con nên thông báo trước với Thẩm Húc Thần.” Trình Dĩ Hoa lên tiếng giải vây.
“Ông nội, hôm qua con đã nhắn tin cho ông nói hôm nay con đi chơi bida với bạn mà.” Thẩm Húc Thần giải thích.
Hai câu nói vang lên gần như cùng một lúc, nhưng Trình Dĩ Hoa mau mồm mau miệng hơn một chút càng khiến Thẩm Húc Thần thấy… ngại ngùng.
Thẩm Húc Thần sờ sờ sống mũi, chầm chậm đi tới ghế sô pha bên cạnh Trình Dĩ Hoa ngồi xuống, ngữ tốc vội vàng nói: “Thực xin lỗi, để cậu đợi lâu… Nói xem, cuộc sống đại học của cậu thế nào? Ở chung với bạn cùng phòng tốt chứ? Nghe nói Hoa đại có rất nhiều mèo, chúng dễ thương không?”
Trình Dĩ Hoa khom người lấy ra một cái hộp từ trong balo đưa cho Thẩm Húc Thần: “Đây là quà cho cậu. Đại học không tệ. Bạn cùng phòng đều dễ ở chung. Không để ý thấy mèo.” Suy nghĩ một chút, Trình Dĩ Hoa lại bổ sung thêm một câu: “Về sau tớ sẽ chú ý.”
Thẩm Húc Thần tiếp nhận cái hộp, vừa mở hộp vừa tiện miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
Trình Dĩ Hoa theo bản năng ngồi thẳng sống lưng, mặt đầy nghiêm túc nói: “Là di động. Tuy rằng cậu đã có một cái nhưng pin chiếc di động này có thể sử dụng liên tục 20 ngày. Cậu không phải lo chuyện sạc pin ở trường nữa. Tớ cảm thấy rất thực dụng.”
Thẩm Húc Thần đang bóc vỏ hộp khẽ dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Trình Dĩ Hoa một cái.
Trình Dĩ Hoa cũng nhìn cậu.
Thẩm Húc Thần cúi đầu, tiếp tục bóc vỏ hộp, làm như không có việc gì nói: “Cám ơn, tớ cũng thấy rất thực dụng. Không phải lo di động hết pin, về sau mỗi ngày đều nhắn tin cho cậu.”
Trình Dĩ Hoa khẽ mỉm cười: “Cậu thích là được.”
Đã sống qua hai đời, Thẩm Húc Thần chưa từng có suy nghĩ sẽ xuống tay với thẳng nam, cho nên, cậu vẫn luôn khắc chế bản thân. Loại khắc chế này quả thật có thể sánh với các nhà truyền đạo khắc khổ tu hành một lòng đạo nghĩa kiên trì thành kính. Thẩm Húc Thần lại không phải loại người không có tình yêu sẽ không sống nổi, đại đa số thời điểm, lý trí cậu đều có thể chiến thắng tình cảm.
Chính vì như vậy mà cho dù Thẩm Húc Thần thích nam nhân, nhưng vẫn luôn đối xử với các bạn học nam quanh mình ở trong phạm vi ‘bằng hữu’ và ‘huynh đệ’ mà thôi. Cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lấy thẳng nam quanh mình là đối tượng ý ɖâʍ. Nhưng hôm nay, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ kỳ lạ, Thẩm Húc Thần lần đầu theo bản năng dùng gay–(ra)da đánh giá『 nam nhân 』 để nhìn Trình Dĩ Hoa.
Bất tri bất giác, Trình Dĩ Hoa trong thời kỳ phát dục đã trổ mã thành một nam nhân cao gầy. Kiểu tóc cậu ta là kiểu đầu đinh ba phân đơn giản, bất cứ ai ở nhà chỉ cần dùng tông đơ là có thể cắt được kiểu đầu này, không cần mất công chạy ra tiệm làm tóc. Diện mạo Trình Dĩ Hoa tập hợp toàn bộ ưu điểm của cô chú Trình, vừa có sự kiên nghị của ba lại không mất đi sự tuấn nhã của mẹ. Dáng người cậu ta cao gầy, cơ bắp cân xứng rắn chắc, đây là kết quả của quá trình tích cực vận động trong thời gian dài, hơn nữa trong kỳ nghỉ cậu ta còn thường xuyên tới luyện tập cùng quân binh. Trình Dĩ Hoa ngồi chỗ kia, ngẩng đầu ưỡn ngực thắt lưng thẳng tắp, phi thường đoan chính tựa như một thanh kiếm.
Tim Thẩm Húc Thần khẽ đập mạnh vài cái.
Ông Thẩm pha một ấm trà dưỡng thân từ phòng bếp đi ra. Ông rót cho Thẩm Húc Thần một ly trà hoa cúc, nói: “Hôm nay khí trời khô nóng, con uống chút trà hoa cúc giải nhiệt đi. Tiểu Hoa có muốn uống không? Đây là hoa cúc dại ông tự mình lên núi hái đấy, hiệu quả thanh nhiệt giải độc vô cùng tốt. Để ông đổ chén trà Phổ Nhị này đi rót trà hoa cúc cho con thử nhé?”
Trình Dĩ Hoa cung kính đưa tách trà của mình cho ông Thẩm, nghiêm túc nói một tiếng cám ơn.
Thanh nhiệt giải độc à… Thẩm Húc Thần mau chóng cầm tách trà lên, uống hai ngụm.
“À, Tiểu Hoa này, cũng sắp 9h tối rồi, hay con đừng về nữa, dù sao giường A Hổ cũng lớn, các con có thể ngủ cùng nhau.” Ông Thẩm lại bắt đầu lải nhải: “Đầu năm con tới đây ngủ, bàn chải đánh răng cùng khăn mặt con đã dùng qua, ông vẫn còn để trong tủ. Giờ có thể dùng tiếp, rất thuận tiện.”
“Ông nội!” Thẩm Húc Thần vội vã kêu lên. Tháng giêng thời tiết giá lạnh, bọn họ tuy rằng ngủ cùng giường nhưng không đắp chung chăn, hơn nữa lúc ấy Thẩm Húc Thần tâm vô tạp niệm, bởi vậy không cảm thấy có gì trở ngại. Nhưng hiện tại thời tiết nóng bức, nếu bọn họ đều trần trụi nằm cùng một giường… Ha ha, đúng là đòi mạng mà!” (Jer: Giờ tâm ẻm đầy tạp niệm rồi =))))
“Ông nội…” Lại cùng một lúc, Trình Dĩ Hoa cũng kêu một tiếng.
Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa liếc nhau. Thẩm Húc Thần ra hiệu cho Trình Dĩ Hoa nói trước.
Vì thế, Trình Dĩ Hoa trịnh trọng nói: “Dạ thôi, con xin phép về nhà ngủ. Tuy rằng bây giờ đã hết xe bus nhưng nhà con cũng không cách xa đây.”
Thẩm Húc Thần vốn định cự tuyệt lại nghe được Trình Dĩ Hoa lên tiếng chối từ trước, trong lòng không biết có nên thở phào một hơi hay không?!
Nhưng không ngủ chung một chỗ, kết quả này rất tốt. Thẩm Húc Thần cầm tách trà, mỉm cười nói với ông nội: “Ông nghe Trình Dĩ Hoa để cậu ấy về nhà ngủ đi. Quần áo đồ lót cậu ấy đều không mang theo, nếu ngủ lại nhà chúng ta, cậu ấy tắm rửa sẽ không có quần áo để thay, rất bất tiện. Nếu ông vẫn chưa yên tâm, vậy để con đạp xe đèo cậu ấy về, đi qua đi lại cũng chưa tới nửa tiếng.”
Ông Thẩm trả lại một câu: “Vóc dáng Tiểu Hoa cũng có khác con mấy đâu, lấy một bộ của con mặc cũng có làm sao.”
“Con không có qυầи ɭót mới! Không thể để cậu ấy mặc đồ con đã dùng chứ.” Thẩm Húc Thần bất đắc dĩ nói: “Ông nội, ông chưa từng nghe câu: kem đánh răng, qυầи ɭót cùng □□ đều không thể chia sẻ sao?”
“Thôi thôi, tùy hai đứa bây.” Ông Thẩm đứng dậy xách theo cả ấm trà dưỡng thân vào bếp. Trà hoa cúc không thích hợp để con gái uống, nghĩ bà Cố và Duyệt Duyệt sắp về, ông Thẩm quyết định pha thêm một chút hồng trà.
“Cô tớ sắp đính hôn, chú ấy là bạn học cùng lớp của cô từ hồi mẫu giáo cho tới cấp ba.” Trình Dĩ Hoa đột nhiên lên tiếng.
“Thanh mãi trúc mã à?” Thẩm Húc Thần hỏi.
Trình Dĩ Hoa lắc đầu: “Tuy nói là học cùng nhau từ hồi mẫu giáo nhưng kỳ thật hai người bọn họ đều không thân nhau, cùng lắm là biết trong lớp có người này. Nhiều năm qua, bọn họ cũng tốt nghiệp đại học được mấy năm, đã sớm cắt đứt liên lạc. Trước đây không lâu, qua một người trung gian giới thiệu, bọn họ trong một lần đi xem mắt gặp được đối phương, mới bắt đầu liên lạc lại.”
“Mới liên lạc không lâu, sao giờ đã đính hôn rồi? gia đình cậu như vậy hẳn không dễ dàng được ly hôn, vậy không phải càng thận trọng lựa chọn đối tượng kết hôn hay sao?” Thẩm Húc Thần kinh ngạc hỏi.
Trình Dĩ Hoa nhấp một ngụm nước, nói: “Chú kia cũng là con cháu thế gia trên thủ đô. Cô tớ và chú ấy kết hôn cũng xem như thông hôn gia tộc. Tớ và cô tớ tuy là hai thế hệ nhưng tuổi tác không chênh lệch nhau lắm, ngược lại càng như người cùng một thế hệ. Người cùng thế hệ, nếu có một người lựa chọn kết hôn thông gia, thì những người còn lại sẽ được tự do lựa chọn ý trung nhân. Giống như ba tớ và ông chú vậy, ông chú lựa chọn thông hôn gia tộc, ba tớ liền được tự do.”
Trái tim Thẩm Húc Thần đột nhiên nhảy dựng, cậu cười nói: “Vậy có phải nên nói một tiếng chúc mừng với cậu không?”
Trình Dĩ Hoa nhàn nhạt nói: “Kỳ thật chuyện này cũng có lợi cho sự ổn định của gia tộc. Chi nhà tớ đều chọn tự do hôn nhân, nên không tạo thành uy hϊế͙p͙ đối với chi của ông chú. Ba tớ thường nói, có bao nhiêu quyền lợi sẽ gánh bằng đấy trách nhiệm, so với cô tớ, tớ hạnh phúc hơn rất nhiều, cho nên, những gì cô tớ được hưởng, tớ sẽ không tranh giành. Đương nhiên, vạn nhất sau này có phát sinh chuyện gì khiến chi của ông chú lụi bại, chi nhà tớ có khi lại có hi vọng Đông Sơn tái khởi.”
“Hào môn a…” Thẩm Húc Thần một chút cũng không để y cảm khái một câu.
Đột nhiên, ánh mắt Thẩm Húc Thần khẽ chuyển, nhìn thấy trên áo Trình Dĩ Hoa có một chỗ rách, cậu chỉ vào cái chỗ đó hỏi: “Sao lại rách thế kia?”
Trình Dĩ Hoa cúi đầu nhìn cái áo mình, quả nhiên có chỗ bị rách, cậu phi thường bình tĩnh nói: “Rách một chút, không ảnh hưởng gì, không sao.” Quần áo của cậu đều do mẹ mua, Tần Ngọc là bác sĩ, thường xuyên mặc đồng phục, nên cô mua quần áo cho Trình Dĩ Hoa toàn là đồ thể thao, hình thức cũng tương tự nhau, chỉ cần mặc thoải mái là được. Có đôi khi, trong phương diện này, Tần Ngọc không có tế bào thẩm mỹ thậm chí sẽ mua quần áo theo lố, chục cái một, để Trình Dĩ Hoa thường xuyên thay giặt. Vì thế, người không biết còn tưởng Trình Dĩ Hoa chỉ có một hai bộ quần áo để thay đổi.
Cho nên, nếu chỉ nhìn phong cách ăn mặc thì Trình Dĩ Hoa một chút cũng không giống con nhà giàu, càng đừng nói tới nhà lãnh đạo trẻ tài ba đầy triển vọng.
“Tuy rằng không ảnh hưởng… nhưng bọn con gái sẽ cảm thấy con trai mặc quần áo rách trông thực lôi thôi.” Thẩm Húc Thần đáp.
Trình Dĩ Hoa cảm thấy kỳ quái nhìn Thẩm Húc Thần, nói: “Tớ và bọn họ một chút cũng không quen biết, bọn họ nghĩ thế nào có liên quan gì tới tớ đâu?”
Được rồi…cậu thắng! Thẩm Húc Thần cảm thấy Trình Dĩ Hoa hẳn vẫn còn chưa thông suốt.
“Hôm nay chủ yếu tới là đưa di động cho cậu. Hiện tại cũng đã muộn, tớ về đây.” Trình Dĩ Hoa một ngụm uống xong tách trà hoa cúc.
“Tớ tiễn cậu.” Thẩm Húc Thần theo sau đứng dậy.
Trình Dĩ Hoa không từ chối, xách balo lên vai.
Sau khi chào từ biệt ông Thẩm, Trình Dĩ Hoa và Thẩm Húc Thần một trước một sau xuống lầu.
Thẩm Húc Thần xuống hầm lấy xe đạp ra, chiếc xe này được mua sau khi nhà bọn họ chuyển lên Tiền Hồ trấn. Thời tiết tốt, ông Thẩm sẽ lấy xe ra đi dạo. Sau này khi bà Cố chuyền về ở cùng, ông Thẩm lại sửa lại yên sau một chút, lót thêm một cái đệm dày, rất thích hợp để đèo người. Ông Thẩm bình thường vẫn đèo bà Cố nơi nơi lãng mạn.
Thẩm Húc Thần vốn chân dài, cậu ngồi trên yên xe, một chân chống đất, một chân đặt trên bàn đạp, trông chân càng dài hơn. Cậu nhìn Trình Dĩ Hoa đứng dưới đèn đường nói: “Lên đi, tớ đèo cậu về.”
Trình Dĩ Hoa như có như không khẽ cười một thoáng, nhỏ giọng nói: “Xe đạp, yên sau… y như nữ sinh trung học trong mấy bộ phim thần tượng lãng mạn.”
“Cậu nói gì cơ? Tớ nghe không rõ.” Thẩm Húc Thần hỏi lại.
“Không có gì.” Trình Dĩ Hoa lắc đầu.
“Nhất định vừa rồi cậu có nói gì đó, có phải là đang nói xấu tớ không? Xem bộ dạng cười đểu vô lại của cậu là biết.”
“Thật sự không có.”
“Vậy sao cậu lại cười đểu vô lại thế hả?”
“… Cậu thích suy diễn như vậy, thật giống mấy đứa con gái trong tiểu thuyết ngôn tình.”
“Đệt, ông đây đực rựa trăm phần trăm. Có cậu mới là con gái.”
“Rồi rồi, ok, cậu nói cái gì thì là cái đó, có thể vững tay lái chút không? hay để tớ đèo cho?”
“Ông cố ý đấy, ai kêu cậu đắc tội ông đây!”
“Trừng mắt đã đánh, chẳng lẽ không giống con gái? Cậu cứ như Triệu Mẫn trong ‘Ỷ Thiên Đồ Long Ký’ ấy!”
“…Nhanh mồm nhanh miệng, cậu mới giống Triệu Mẫn!”
Ven đường, một con mèo hoang xẹt qua trong bóng đêm, nó sinh hoạt trong thế giới loài người lâu như vậy, cũng chưa từng thấy ai nhàm chán như hai tên này, meow.
Hết chương 82