Chương 93: Liêu Bác Dương

Việc đầu tiên sau khi khai giảng chính là tập quân sự.


Thái dương tháng 9 chan hòa, không hề có dấu hiệu sẽ đổ mưa trong một thời gian ngắn, mọi người đã thực sự tuyệt vọng với kỳ quân huấn này. Hoắc Khải lục tung hành lí lôi ra đủ loại mỹ phẩm dưỡng da, kem chống nắng, vừa nghiên cứu phương pháp sử dụng vừa nói với mọi người trong phòng: “Mấy đứa đều không có kem chống nắng phải không? Dùng của anh này.”


“Sao anh lại có mấy thứ này? Còn chuẩn bị chu đáo hơn cả bọn con gái.” Âu Dương Húc hoài nghi hỏi.
Hoắc Khải tùy tiện nói: “Đều là đồ em gái anh không dùng nữa, nó biết sau khi khai giảng sẽ phải tập quân sự nên mới đưa mấy đồ nó không dùng cho anh.”


“Anh còn có em gái sao?” Âu Dương Húc là con một.


Hoắc Khải gật đầu: “Cha mẹ anh đều là dân tộc thiểu số, dựa theo chính sách có thể sinh hai con.” Bởi vì Hoắc Khải học lại một năm nên anh ta và em gái học chung một khóa, năm nay cùng thi đại học. Dân tộc thiểu số có chính sách đi học cử tuyển, hiện tại em gái anh ta chính là được cử tuyển đi học đại học. Từ Quốc đại tới Dân đại, đi lại khá thuận tiện.


Quân huấn Quốc đại luyện tập theo một trình độ thực chiến nhất định cũng được dùng súng thật, kéo dài khoảng 1 tháng. Đến ngày quân huấn, mỗi người được phát một cái balo quân dụng, rồi xách balo tới một trại huấn luyện tân binh không quá bí mật luyện tập. Khoa vật lý được coi như khoa của hòa thượng, toàn một lũ đực rựa, số lượng con gái ít ỏi tới đáng thương. Đám con trai tập hợp thành một đội ngũ hình vuông, toàn bộ con gái bị rút ra nhét vào đội hình đội ngũ của khoa khác.


available on google playdownload on app store


Thẩm Húc Thần lại không chút lo lắng, cậu là thanh niên đã dùng qua dung dịch cải tạo gen và quang minh chi tuyền! Từ sau khi nhập học, hệ thống cũng đã có những điều chỉnh tương ứng, hiện tại chức nghiệp chính của Thẩm Húc Thần vẫn là học tập, nhưng đã được thay đổi từ nhiệm vụ cưỡng chế mỗi ngày 4 tiếng thành mỗi ngày 2 tiếng. Điều này có nghĩ sự khống chế của hệ thống đối với Thẩm Húc Thần đã giảm đi một chút. Vì thế, nếu Thẩm Húc Thần muốn học thêm cái gì đó có thể tự chủ động điều chỉnh thời gian học. À, riêng nhiệm học tập mỗi ngày 1 giờ vẫn được giữ nguyên.


Mấy ngày đầu chỉ tập tư thế đứng nghiêm, nghỉ, quay phải quay trái, đi đều bước… đều là mấy nội dung vô cùng tốn thể lực nhưng cũng rất vô vị. Con gái tập đội hình đội ngũ, huấn luyện viên sẽ chiếu cố một chút, thà mình chịu khổ cũng không để bọn họ đứng dưới nắng trong thời gian dài. Nhưng huấn luyện viên bên nam sinh lại không chút thương hương tiếc ngọc, hết thảy đều dựa theo điều lệ chế độ mà thực hành, quả thực vô tình vô nghĩa.


May mà bốn người trong phòng Thẩm Húc Thần đều có thể lực không tệ. Thẩm Húc Thần không cần phải nói, Âu Dương Húc là phú nhị đại, cậu ta là khách quen của các phòng tập gym, thể lực không tồi, còn Phương Duyên, tuy nhìn qua trắng trắng mềm mềm như tiểu bạch thỏ nhưng sau khi cởi quần áo, bất ngờ nhất là cậu ta lại có cơ bụng! Ngược lại Hoắc Khải lớn tuổi nhất mới là người có thể lực kém cỏi nhất đám, nhưng ít ra anh ta so với nhóm văn nhược thư sinh vẫn tốt hơn một chút.


Một ngày tập huấn hoàn thành, những người khác thì mệt mỏi rũ rượi, cố tình riêng Thẩm Húc Thần lại cảm thấy tinh thần sáng láng, thật sự khiến người khác hâm mộ ghen tị hận. Sau đó, ngày thứ hai, cậu được huấn luyện viên gọi lên làm mẫu trước đội hình.


Khu vực huấn luyện trong doanh trại chỉ có nhà tắm công cộng, cũng không chia thành các buồng nhỏ. Khi tắm, nam! sinh! khỏa! thân! nhiều! không! đếm! xuể! Thẩm Húc Thần là gay, tuy người khác không biết nhưng bản thân cậu sẽ cảm thấy lúng túng. Cho nên, bình thường cậu đều cố ý đi tắm cuối cùng, đợi người khác tắm gần hết rồi cậu mới tranh thủ vào phòng tắm, tìm một góc khuất, sau đó tốc chiến tốc thắng.


Hôm nay, Thẩm Húc Thần như thường từ chối lời rủ đi tắm chung cùng bọn Phương Dương. Cậu lôi một quyển tiểu thuyết trinh thám từ trong balo ra, ngồi trên giường mình đọc. Ở trong doanh trại, bọn họ nằm ngủ chung với nhau trên sàn, một phòng có thể ở hơn trăm người. Mỗi người một chăn một đệm xếp san sát, chỉ chừa một khoảng trống ở giữa làm đường đi.


Vị trí đệm ngủ của Thẩm Húc Thần nằm ở trong góc tường, cách cửa rất xa.


“ch.ết rồi, không thấy đồng hồ của tao đâu!” ở khu vực gần cửa, có một nam sinh đột nhiên hoảng hốt la lên. Dựa theo tình huống bình thường, Thẩm Húc Thần hẳn sẽ không nghe rõ cậu ta nói gì, bởi vì căn phòng rộng như vậy, hơn nữa ra ra vào vào rất đông người, hiện cũng có không ít người đang nói chuyện với nhau, thực sự rất ồn. Nhưng ai bảo Thẩm Húc Thần có thính lực biến thái thế chứ.


Nam sinh bị mất đồ lật tung cả chăn đệm lên tìm đi tìm lại, nói: “Thật sự không thấy đâu nữa! ngay cả vòng tay bạn gái tao tặng cũng không thấy luôn.”
“Không phải mọi vật đáng giá đều nộp lên nhờ huấn luyện viên giữ hộ rồi sao?” Nam sinh bên cạnh nói.


Nam sinh mất đồ vẻ mặt đau khổ: “Đồng hồ và vòng tao thường đeo trên tay, hôm nay huấn luyện viên bảo không được mang bất cứ đồ vướng víu gì nên tao mới để trong balo. Trong phòng mình đều là sinh viên Quốc đại, làm sao tao biết sinh viên Quốc đại cũng có người ăn trộm!”
Thẩm Húc Thần khẽ nhíu mày.


“Đồ có đáng giá không?” Lại có người quan tâm hỏi.


Nam sinh mất đồ nói: “Vòng tay thì không đáng giá, chỉ là một sợi tơ hồng xỏ qua một bức tượng Phật, không đáng tiền, mua ở cửa hàng vật phẩm nhưng đó là tâm ý của bạn gái tao! Còn đồng hồ là của hãng Cartier, ít nhất cũng mười vạn đồng, sau khi tao đỗ đại học, cha mẹ đã mua tặng tao làm quà.”


“Mười vạn á?! Mau tìm huấn luyện viên, để huấn luyện viên tới xử lý thì tốt hơn.” Lại một người khác đề nghị.


Thẩm Húc Thần có dự cảm không tốt lắm, không thể nói rõ vì sao nhưng cậu cứ cảm thấy chuyện này có liên quan tới mình. Tầm mắt Thẩm Húc Thần liếc qua giường ngủ của mình. Trí nhớ cậu rất tốt, hơn nữa hiện tại cậu thực am hiểu hiện lại hình ảnh ký ức, theo trí nhớ, giường cậu tuyệt đối không có người động tới.


Nhưng vì sao lại cứ cảm thấy bất an thế này?


Thẩm Húc Thần khép quyển sách trong tay lại, đặt sách vào trong balo. Khoan đã, balo? Trong balo có một ngăn khóa nhỏ, Thẩm Húc Thần dùng tay sờ, quả nhiên cảm thấy trong túi nhỏ có chứa vật gì đó, sờ qua rất giống một cái vòng tay. Cậu lại kiểm tr.a bên trong balo một chút, phát hiện mình chỉ thừa ra cái vòng tay đó, còn chiếc đồng hồ Cartier lại không thấy đâu.


Thẩm Húc Thần nheo mắt, ngón tay khẽ động một cái, chiếc vòng tay liền bị ném vào ô vuông không gian hệ thống. Trong doanh trại không chừng có cả quân khuyển, Thẩm Húc Thần sợ mùi hương vẫn còn vương lại nên cố ý mua một bình ma dược xịt lên che đi. Làm xong hết thảy, Thẩm Húc Thần mới tĩnh tâm suy nghĩ, đến cùng là ai đã hãm hại mình?


Thẩm Húc Thần có thể cam đoan, từ sau khai giảng, cậu căn bản chưa đi gây thù chuốc oán với ai.
“Vương Tu Thành, có chuyện gì vậy?” một nam sinh vừa tắm rửa xong từ bên ngoài tiến vào, hỏi thăm. Thẩm Húc Thần cảm thấy nam sinh kia có chút quen mắt.


Vương Tu Thành, cũng chính là nam sinh bị mất đồ, vừa tức giận vừa chán nản nói: “Tao bị trộm đồ.”


“Vậy còn không mau đi báo huấn luyện viên!” Nam sinh vừa tắm rửa xong đề nghị. Đến lúc này Thẩm Húc Thần mới nhớ ra nam sinh kia là ai. Tên đó là Liêu Bác Dương. Thế giới này cũng thật quá nhỏ. Lúc trước, khi Thẩm Húc Thần tham gia vòng loại cuộc thi tài năng trung học phổ thông cúp Hoa Thừa cấp tỉnh đã gặp một thằng đặc biệt đáng ghét, chính là Liêu Bác Dương.


Vương Tu Thành gật đầu: “Tao cũng đang định đi tìm huấn luyện viên đây, đồng hồ không rẻ đâu.”


Liêu Bác Dương nhìn quanh bốn phía, ghé sát vào người Vương Tu Thành, thì thầm nói: “Lúc nghỉ trưa, hình như tao thấy Thẩm Húc Thần lượn lờ trước giường của mày. Nếu là người khác, chắc tao chả để ý đâu nhưng thằng đó nổi tiếng như vậy cộng thêm cái bộ mặt tiểu bạch kiểm của nó nên tao nhớ kỹ. Lúc ấy tao còn cảm thấy kỳ quái, nó lượn lờ trước giường của mày làm gì, tao còn tưởng nó quen biết mày.”


Tiếng nói chuyện của Liêu Bác Dương không lớn, cho dù  Thẩm Húc Thần có thính lực biến thái nhưng cậu cũng phải tập trung chú ý cố gắng lắng nghe lắm mới miễn cưỡng nghe được câu nói của Liêu Bác Dương. Chân mày Thẩm Húc Thần thoáng nhướn lên, lúc đầu cậu còn chưa biết rõ là ai hãm hại mình, nhưng hiện tại Liêu Bác Dương nóng vội châm ngòi thổi gió như vậy, chứng tỏ tên Liêu Bác Dương này có vấn đề. Liêu Bác Dương đáng thương còn chưa biết, lời nói của gã đã bị Thẩm Húc Thần nghe rõ mồn một.


Vương Tu Thành cau mày nói: “Không thể nào, không có khả năng là nó đi…” Thẩm Húc Thần là một nhân vật truyền kỳ, có thể Thẩm Húc Thần không biết bọn họ nhưng bọn họ nhất định đều biết Thẩm Húc Thần.


Liêu Bác Dương dùng bả vai đụng Vương Tu Thành một cái, nói: “Tao là bạn cùng phòng với mày, chả lẽ còn lừa mày sao?”


Vương Tu Thành theo bản năng liếc nhìn về phía Thẩm Húc Thần, nhưng bởi vì cách không ít người nên cậu ta thấy không quá rõ ràng. Cậu ta thở dài một hơi nói: “Thôi kệ đi, tao đi tìm huấn luyện viên trước đã.”


Thẩm Húc Thần lấy quyển sách ra, tiếp tục bình tĩnh đọc. Không qua bao lâu, ba người Phương Duyên tắm rửa xong trở về. Bọn họ là bạn chung phòng kí túc, giường cũng được sắp xếp ở gần nhau. Hoắc Khải lấy gương ra soi, buồn bực nói: “Bôi nhiều như vậy cũng không hiệu quả, vẫn bị phơi đen.”


Lại qua một lúc, huấn luyện viên tiến đến. Chung quy cũng là một chiếc đồng hồ gần 10 vạn, huấn luyện viên rất coi trọng, thổi còi huýt sáo ra lệnh cho mọi người ra ngoài tập hợp. Thẩm Húc Thần khép sách lại, dùng tích phân mua một hộp bao tay vạn năng từ cửa hàng đồ dùng sinh hoạt hệ thống. Thứ này rất rẻ, một tích phân có thể đổi một hộp lớn. Thẩm Húc Thần lấy một cái bao tay ra dùng, sau đó đút tay vào tút quần, cùng bọn Phương Duyên đi ra ngoài tập trung.


Lúc đi ngang qua giường của Liêu Bác Dương, Thẩm Húc Thần bình tĩnh lấy cái vòng tay từ ô vuông không gian hệ thống xuống, cổ tay khẽ rung lên, búng tay một phát, chiếc vòng xẹt qua như đạn bắn vào trong đống quần áo để đầu giường của Liêu Bác Dương. Động tác của Thẩm Húc Thần mau lẹ, hơn nữa còn có nhóm Phương Duyên vô thức đi đằng trước che chắn cho cậu, vì thế căn bản không có ai phát hiện được cử động của Thẩm Húc Thần. Thẩm Húc Thần tháo bao tay ném trở lại trong ô vuông không gian hệ thống.


“Sao giờ này còn tập hợp? Không phải tối cũng tập huấn đấy chứ?!” Âu Dương Húc buồn bực nói.
Thẩm Húc Thần cười mỉm nói: “Tôi cũng không biết, để coi huấn luyện viên nói gì đã.”


“Vẫn là Thẩm Húc Thần sáng suốt, đến giờ còn chưa đi tắm. Nếu buổi tối vẫn phải tập huấn, vậy chúng ta đi tắm đúng là công cốc.” Hoắc Khải thật sự buồn bực.
Hết chương 93






Truyện liên quan