Chương 46: 46: Iảng Đề
Khương Đường lấy đồ ngủ từ tủ quần áo ra.
Cô nhìn Lục Ly, cái đồ của nợ này ở lì trong nhà người ta không đi, cô nói: “Cậu nghỉ ngơi chút đi, hoặc xem sách, tớ đi tắm rửa chút đây.” – Nói xong Khương Đường đi vào phòng tắm.
Cô kiểm tr.a vài lần, xác nhận cửa phòng tắm đã khóa trái mới bắt đầu tắm rửa.
Sau khi cởi quần áo, Khương Đường mới phát hiện bi kịch của mình, cô quên mở máy nước nóng và công tắc thì ở phòng bếp.
Nếu mặc lại quần áo cũ vừa cởi ra, Khương Đường cảm thấy khó chịu không thoải mái.
Nếu mặc đồ ngủ mới cầm vào thì vẫn chưa tắm rửa, quần áo sẽ bị dơ không còn thơm tho nữa.
Nếu mà Lục Ly không ở đây, chả sao cả, cô có thể trần trụi chạy vào phòng bếp bật công tắc máy nước nóng.
Dù sao trong nhà cũng không có ai.
Tên gấu con ở lì trong nhà không chịu đi.
Sau cùng cô gọi một tiếng: “Lục Ly, cậu giúp tớ mở công tắc máy nước nóng ở phòng bếp với, cám ơn.”
Cách một cánh cửa, anh nghe không rõ nên đi đến trước cửa phòng tắm, dán tai lên cửa hỏi: “Cậu nói gì vậy?”
Khương Đường lặp lại lần nữa: “Mở máy nước nóng, phòng bếp.”
Lục Ly ừm một tiếng, đi mở máy nước nóng giúp cô.
Anh lấy trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng, cũng không cần biết lạnh dường nào, ngửa đầu uống ừng ực, bây giờ anh cần phải bình tĩnh.
Cuối cùng, tiếng nước trong nhà vệ sinh cũng biến mất.
Chắc là cô đã tắm xong, đang cầm khăn lau người nhỉ, khăn tắm của cô màu hồng, trước kia anh đã từng thấy qua.
Do đó, “đồng chí” khăn tắm, “đồng chí” khăn tắm màu hồng, lát nữa ra đây quyết đấu!
Lục Ly ngửa đầu, uống hết chỗ nước khoáng còn lại.
Thật mát mẻ.
Khương Đường lau nước trên người, mặc quần áo vào.
Cô nhìn quần áo treo trên giá, thế mà lại là một bộ nội y.
Đùa cái gì vậy chị hai, thế mà lại là một bộ nội y.
Phải làm sao đây, cũng không thể để vậy chạy về phòng ngủ đổi một bộ khác.
Một bộ thì một bộ vậy, dù sao cũng không định mặc cho anh xem.
Cô mặc xong đồ ngủ, nhìn chai nước hoa trước gương, không xịt.
Bình thường cô tắm xong vẫn luôn thích xịt một ít lên người, tâm trạng sẽ càng thêm thoải mái.
Nhưng bây giờ cô không dám, sợ cái tên khốn phá của Lục Ly lại xé đồ ngủ của cô.
Khương Đường đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Lục Ly đang uống nước, còn là chai thứ hai.
“Nước mới lấy trong tủ lạnh ra lạnh lắm đó, không tốt cho cổ họng, sao không để một lát hẵng uống?”
Lục Ly đặt nửa chai nước còn lại xuống bàn: “Tớ khát.” – Nói xong đi đến trước mặt cô: “Tớ nhớ cậu rồi.” – sau đó cúi đầu hôn cô.
Khương Đường lùi về sau một bước, trốn đi: “Tớ mới tắm xong, cậu đừng làm dơ tớ.”
Lục Ly đi qua ngửi ngửi cơ thể Khương Đường: “Cậu tắm xong có mùi sữa bò này.”
Khương Đường ừm một tiếng: “Sữa tắm Ti Hoạt vị sữa bò.”
Lục Ly dựa gần cô: “Thật thơm, muốn ăn.”
Khương Đường che hai tay trước ngực: “Một người chưa tắm như cậu không xứng với người đã tắm rửa như tớ.”
Hả? Còn có thể loại này.
Lục Ly nhìn vào mắt cô: “Vậy bây giờ tớ đi tắm, tắm xong lại tới.”
Khương Đường lại lùi về sau: “Cậu tắm xong cũng không có quần áo thay.”
Lục Ly lại tiến lên trước: “Tớ có thể không mặc quần áo.”
Khương Đường nhìn anh: “Ý gì đây đại ca, bây giờ là xã hội văn minh, không thể không mặc quần áo chạy loạn khắp nơi đâu.”
Lục Ly nhếch môi cười: “Cậu biết rõ ý tớ là gì.”
Khương Đường lại lùi về sau, nhưng rất đáng tiếc, sau lưng cô là tường, cô không còn chỗ có thể trốn, cô chỉ có thể dán người lên tường: “Nói rồi, bà đây là người có điểm giới hạn, không cưỡng hϊế͙p͙ trẻ vị thành niên, đây là vấn đề nguyên tắc!”
Lục Ly từ từ ép sát cô, một tay nâng cằm cô lên: “Vậy cậu cũng không thể phân biệt đối xử với trẻ vị thành niên.”
Ngưng một chút lại nói: “Nói ra thì, tớ cũng là trẻ vị thành niên mà, chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, trời sinh một cặp.”
Khương Đường mở to mắt nhìn anh: “Thích hợp với cái gì nhất, giao…hợp?”
Lục Ly búng búng lỗ tai cô: “Một đêm tuyệt vời như thế này, sao cậu lại dùng cái từ đó chứ?”
Nó làm người ta liên tưởng đến heo nái đó có được không.
Khương Đường nghiêng đầu đi không nhìn anh.
Lỗ tay sớm đã ửng đỏ một mảng.
Lục Ly đặt cô lên tường, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh khi thế to lớn, mang theo khí chất vương giả không thể nghi ngờ, gió cuốn mây mù càn quét qua môi lưỡi cô.
Thế nào, thế nào, Tổng giám đốc đây có phải rất lôi cuốn tà mị điên cuồng bá đạo hay không.
Cô dùng một chút lý trí sót lại trả lời anh: “Không, không được.” – Giọng nói vừa mềm vừa yếu ớt, trong mắt trong cổ họng như nghẹn một cái gì đó.
Lục Ly làm như không nghe thấy, tiếp tục hôn cô, Khương Đường vươn tay ra cởi quần áo Lục Ly.
Một cái, hai cái, mẹ nó cái trò chơi gì vậy, sao lại cởi đồ rồi, ai thiết kế vậy, còn có cơ quan.
Cô cởi không được, cắn răng, hung hăng kéo nó một cái, nhưng chất lượng của cái thắt lưng này tốt quá, kéo không đứt, càng kéo càng chặt.
Sao nó không tháo được, sao cũng không tháo được!
Ngay tại thời khắc mấu chốt ngàn cân treo sợi tóc, không biết điện thoại của ai đang rung trên bàn.
Hai người không quan tâm, tiếp tục sự nghiệp vĩ đại còn dang dở kia.
Sau khi điện thoại dừng lại, chưa đến hai ba giây lại rung lên.
Khương Đường nhìn về phía bàn, là điện thoại của Lục Ly.
Cô cắn răng, khó khăn đẩy anh: “Đi lấy đi.”
Nhưng bây giờ Lục Ly rất bận, anh không muốn nhận cuộc điện thoại ch.ết tiệt đó.
Khương Đường đẩy anh ra: “Lỡ như có chuyện quan trọng thì sao?”
Lục Ly đành phải xoay người đi đến bàn lấy điện thoại.
“Alo, Triệu Tiến, làm cái gì!”
Phiền ch.ết mất! Phiền ch.ết mất!
Giọng điệu này của đại ca có vẻ là đang cực kỳ không tốt, không phải đánh nhau với người ta thì là đánh thua rồi chăng.
Dọa cho cậu ta ý nhiều nói ít: “Cho tớ mượn bài tập chép với!”
“Được được được!” – Lục Ly thét gào xong nhanh chóng cúp điện thoại.
Vừa nãy tới đâu rồi nhỉ?
Bạn gái đâu rồi, sao không thấy nữa?”
Khương Đường chạy đến phòng tắm, lấy nước lạnh rửa mặt, coi như tỉnh táo lại.
Cám ơn cậu nhé Triệu Tiến.
Lục Ly gõ cửa phòng tắm, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Khương Đường gào lên với anh: “Mau cút đi, cút được bao xa thì cút! Cứ dụ dỗ bà đây phạm tội, không muốn thấy cậu nữa!”
Tớ sợ tớ thấy liền muốn phạm tội.
Cô nhìn mình trong gương, trên mặt rõ ràng ửng đỏ một mảng.
Mồ hôi đầy người, mới nãy tắm xong xem như là công cốc.
Lục Ly đứng trước cửa phòng tắm, nhìn điện thoại trên bàn.
Tên chó con Triệu Tiến, Triệu Tiến, Triệu Tiến, Triệu Tiến Tiến!
Mẹ nó ai kêu cậu gọi điện! Còn muốn chép bài tập, nằm mơ đi rồi chép!
Lục Ly sửa lại áo sơ mi bị cô túm loạn, lại lấy trong tủ lạnh ra một chai nước lạnh tu ừng ực hơn nửa chai.
Triệu Tiến là đồ của nợ, Triệu Tiến Tiến là cái đồ của nợ x3.14!
Lát nữa về nhà phải đứng dưới cửa sổ nhà ném đá, ném bể kính cửa cậu ta, ném cho cậu ta nát bươm nát bét, mẹ kiếp.
Khương Đường từ phòng tắm đi ra, lấy cặp sách của anh tùy tiện dọn dẹp hai cái, liền quẳng vào ngực anh: “Mau đi về đi.”
Lục Ly cầm cặp sách, kéo khóa kéo lại, hỏi: “Đuổi tớ về thật sao?”
Anh vừa dứt lời, cô liền đi qua trực tiếp đẩy anh ra cửa: “Được rồi, mau về đi.”
Lục Ly đứng ở cửa, vẫy tay với cô: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Khương Đường đi qua: “Cậu chú ý an toàn.”
Lục Ly xuống lầu, cô đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn thấy bóng lưng từ từ biến mất trên đường Khang An, lúc này cô mới yên tâm.
Lục Ly về nhà rửa tay sạch sẽ, gửi tin nhắn báo tin với cô, anh đã về nhà rồi.
Khương Đường đang làm bài tập, đúng lúc gặp phải một đề không biết làm, liền gọi điện cho anh.
Còn chưa đợi cô nói, anh liền tranh nói trước: “Cậu gọi điện cho tớ có phải nhớ tớ hay không đây.”
Khương Đường cười cười: “Nhớ cậu là một chuyện, còn có một vấn đề cần thỉnh giáo.”
Lục Ly vừa đi lên lầu vừa hỏi: “Ừm, vấn đề gì?”
Khương Đường trả lời: “Một đề toán cao thâm khó lường.” – Nói xong cô đọc lại đề bài một lần, lại hỏi: “Chính là đề thi toán phát hôm nay, đề thứ năm từ dưới lên.”
Lục Ly lấy đề thi trong cặp sách ra, rồi lấy bút, nói với cô: “Đợi tớ một chút, tớ viết bài giải xong sẽ chụp hình gửi cậu.”
Lục Ly để điện thoại lên bàn, bắt đầu giải đề, điện thoại của Khương Đường vẫn dán bên tai, cô có thể nghe thấy tiếng bút máy đang viết trên giấy của anh.
Sột soạt sột soạt, từng nét từng nét, vô cùng đều đặn.
Thậm chí cô có thể nghe ra được anh đang vẽ biểu đồ hay viết chữ, đương nhiên, cụ thể anh viết cái gì cô cũng không biết được, đến cái này mà cũng đoán ra vậy mới thần kỳ quá cơ.
Bốn năm phút trôi qua, Lục Ly gửi một tấm ảnh cho Khương Đường, trên đó là cách giải từng bước theo công thức, chờ cô nhìn thấy ảnh, Lục Ly bắt đầu giảng chi tiết cho cô nghe.
Khương Đường nghe rất nghiêm túc, hơn nữa cô còn phát hiện, Lục Ly giảng còn dễ hiểu hơn Ngu Mỹ Nhân, anh rất kiên nhẫn, một lần không hiểu anh sẽ thay đổi một cách giải thích khác, dễ hiểu hơn để giảng lại lần nữa cho cô.
Thật ra thì bởi vì là Khương Đường, đổi thành Triệu Tiến thử xem.
Giảng xong một đề, tổng cộng tốn hết mười phút.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Ly mới đi tắm.
Tắm rửa xong, anh mở sách giáo khoa ra, ghi những kiến thức kiếm điểm lên giấy trắng bảo cô bổ sung lại một chút.
Đem những kiến thức này nhai đến nhuần nhuyễn, những cái đề kia cùng với những đề tương tự sẽ dễ dàng giải quyết.
Lục Ly biết cô không ngốc, do trước đây cô đã bị lỡ quá nhiều thời gian, Khương Đường cũng không có cách nào, cô còn phải làm thêm nuôi sống bản thân.
Chuyện này làm anh rất đau lòng.
Lục Ly quyết tâm giúp cô nâng cao thành tích học tập.
Khương Đường là một người nghiêm túc nỗ lực, học cái gì cũng không thành vấn đề.
Khương Đường nằm trên giường, chăm chú nhìn tấm ảnh Lục Ly chụp.
Chữ của anh rất đẹp, ngay cả khi viết trên giấy nháp cũng siêu đẹp, nhìn vào giống như viết ngoáy nhưng mỗi nét bút đều rất nghiêm túc.
Cô lại nhìn lại chữ của mình, thật sự là nhìn không nổi, như chó bò.
Đợi khi có thời gian, cô sẽ bảo Lục Ly dạy cô viết chữ, bắt đầu tập viết từ chữ đơn giản nhất là một hai ba bốn, cho đến khi có thể sao chép nét bút của thư tình.
Đợi đến lúc đó, cô sẽ dùng chữ viết đẹp nhất, viết một bức thư tình tuyệt vời nhất tặng cho anh.
***
Lục Ly: Tác giả bà ra đây, mở đầu chương tiếp theo phải viết như này: “How time flies! Chớp mắt, hai mươi ngày đã trôi qua….”
Tác giả: Cho cậu bút nè, cậu đi mà viết..