Chương 56: Nước mắt của lục ly
Nơi này cũng không xa nhà lắm, Khương Đường quyết định đi bộ về, vòng qua khu nhà xưởng cũ, đi thêm mười phút sẽ về đến đường Khang An.
Cô hái một bó hoa dại trên đường, loài hoa dại nhỏ màu vàng và trắng có thể trông thấy ở khắp mọi nơi.
Lúc về đến sẽ tặng cho tiểu yêu tinh ở nhà.
Mặt trời đã xuống núi rồi, màu trời đã ảm đạm hơn, ra khỏi khu nhà xưởng bên này, hai bên đường dẫn đến đường Khang An, người buôn bán ở hai bên đường đã bắt đầu mở cửa hoạt động.
Cô cầm bó hoa dại nhỏ, tăng tốc đi về phía trước, Khương Đường sợ mùi khói dầu của các cửa hàng sẽ ám lên bó hoa của cô.
Phía trước có một con đường tắt, băng qua con hẻm nhỏ sẽ có thể thấy đầu đường Khang An.
Khương Đường rẽ vào con hẻm nhỏ hẹp và âm u kia, may mà có đèn đường, nhìn đường nhìn vật thì không thành vấn đề.
Đằng trường dường như có tiếng bước chân lộn xộn, cô lập tức đi nhanh hơn, giấu bó hoa dại nhỏ sau lưng, cúi đầu đi về phía trước.
Hai tên côn đồ nửa say nửa tỉnh ở đối diện đi về phía Khương Đường.
Lúc chạm mặt nhau ngay bên cạnh thùng rác, Khương Đường nghiêng người để bọn họ qua trước.
Hai tên côn đồ liếc nhìn Khương Đường, cười hihi haha hai tiếng, đi ngang qua người cô.
Khương Đường thở phào.
Không phải cô sợ, mà cô chỉ không muốn lãng phí thêm bất kì giây nào ở nơi này.
Nghĩ đến tiểu yêu tinh như hoa như ngọc ở nhà, khóe miệng cô khẽ cong lên, ít nhất là vào lúc này cô có thể tạm thời quên đi bảng điểm thi cuối kỳ đang làm cô chán nản.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, hai tên côn đồ đằng sau đột nhiên gọi cô: “Em gái đợi chút, có phải chúng ta từng thấy em ở đâu rồi?”
Khương Đường dừng bước, không quay đầu lại trả lời: “Không có.” – nói xong cô tiếp tục đi về phía trước.
Cách phối màu đó Khương Đường vừa nhìn lập tức nhận ra.
Tên mập đưa danh thiếp trên tay cho tên gầy xem: “Nhìn đi, trên đây là cô ta đúng không?”
Tên gầy cầm lấy xem thử: “Hơi giống, gọi số điện thoại trên đó thử đi.”
Tên mập ấn số trên màn hình điện thoại gọi đi, nhưng không gọi được.
May là cô kịp thời đổi số điện thoại. Bây giờ cũng chẳng phải sợ hai tên này, mà cô sợ bẩn tay, lãng phí thời gian.
Khương Đường hỏi: “Hai vị đại ca nếu không có chuyện gì, tôi đi trước.”
Tên mập cầm danh thiếp để trước mặt cô thử so với nhau: “Trông giống đó, một đêm bao nhiêu tiền?” – Vừa nói vừa săm soi trên người cô.
Khương Đường dịch sang bên cạnh hai bước: “Làm phiền nhường đường.”
Tên gầy đi qua chắn trước mặt cô, nói với tên mập: “Chắc chắn là cô ta, nhìn cái dáng vẻ lẳng lơ này này.”
Tên mập xoa xoa cằm mình cười cười: “Hầu hạ hai chúng ta thoải mái sẽ trả cô gấp đôi, thế nào. Dù sao cô cũng bán thân, một lúc được hai người, coi như là lời rồi còn gì.”
Khương Đường ngẩng đầu trừng mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Tên ốm xắn ống tay áo, giọng nói bực dọc: “Tiện nhân, rượu mời không uống uống rượu phạt.”
Nói xong lập tức nhào tới.
Khương Đường tránh né trong tíc tắc, đặt bó hoa dại nhỏ sau lưng lên chiếc bàn xi măng bên cạnh, cũng xắn ống tay áo, đi về phía hai tên côn đồ.
Tên mập dường như cũng không có ý định giúp tên gầy, có lẽ cảm thấy chẳng cần giúp, đối phó với một con oắt con mà còn phải để hai anh em ra tay, lỡ mà truyền ra ngoài thì mất mặt bao nhiêu.
Tên ốm vừa rồi bổ nhào vào khoảng không, hung hăng phun nước miếng.
Khương Đường ôm cánh tay: “Các người đi bây giờ còn kịp, hôm nay bà đây không muốn động tay, đang gấp.”
Tên mập cười khà khà hai tiếng: “Chua ngoa vậy à, còn chối người trên danh thiếp không phải cô?”
Nói xong lại bổ nhào tới một lần nữa.
Khương Đường hơi lùi về, trở tay bắt lấy cánh tay hắn ta, tên ống phất mạnh tay, tránh thoát được.
Hắn ta nhìn dấu tay trên cánh tay mình lúc bị cô túm lấy, không dám xem thường cô gái có vẻ yếu đuối trước mắt nữa.
Tên mập tiến lên trước vài bước: “Sao vậy, có được không, cần giúp không.”
Ngại mặt mũi, tên ốm cười gằn hai tiếng: “Không sao, vừa rồi uống nhiều có hơi váng đầu, chỉ là một con tiện nhân nho nhỏ, tự tao giải quyết được. Anh mập chờ để chơi là được.”
Khương Đường lùi về phía sau hai bước, len lén nhìn chung quanh một chút, cô đang tìm vũ khí thích hợp, tay không tấc sắt cô không chắc có thể đánh thắng được hai tên trước mắt này.
Nếu có một viên gạch thì tốt rồi, hoặc là một cây gậy cũng được, hai thứ này cô dùng thuận tay nhất.
Đáng tiếc dưới đất lại không có viên gạch nào, cũng không có cây gậy, thậm chí một cây cỡ cây trúc nhỏ cũng không có.
Thứ duy nhất có thể dùng được chính là chai bia rỗng trên tay tên mập.
Tên ốm xắn ống tay áo, miệng phát ra tiếng mắng chửi tục tĩu, sau đó vung nắm đấm tới, tiến lên muốn bắt cổ tay cô.
Trong lúc hắn ta bắt cổ tay cô, cô nhấc chân đá mạnh vào đũng qu@n hắn ta.
Tên ốm ôm đũng qu@n, gầm gừ kêu, trên cơ bản trong vòng mười phút sẽ không còn sức chiến đấu.
Khương Đường buộc phải tốc chiến tốc thắng, cô chủ định đi đến trước mặt tên mập, đợi hắn ta ra tay.
Nếu có thể cướp được chai bia trong tay hắn thì tốt.
Cô biết dùng vũ lực sẽ không được, chỉ có thể thấy chiêu phá chiêu đồng thời cô còn phải đề phòng tên gầy ở phía sau.
Tên mập để chai bia xuống đất, tiến lên bắt đầu túm tóc Khương Đường.
Tóc cô dài, thoáng chốc đã bị hắn ta túm được. Khương Đường muốn đá vào đũng qu@n tên mập như vừa nãy làm với tên gầy.
Nhưng tên mập là một gã mập thông minh, hắn ta sớm đã đề phòng chiêu này của cô.
Khương Đường đá lên đùi anh ta, có điều tên mập này cũng mập quá rồi, hắn ta không hề nhúc nhích, mà có vẻ hắn ta cũng chẳng hề thấy đau.
Giằng co thêm một lúc, tên gầy ôm đũng qu@n đi qua: “Phì ca, kéo cô ta qua góc ở đầu bên kia làm đi.” – Nói xong bắt bầu xé quần áo Khương Đường.
Cũng không quan tâm đ ến “cái trứng” đau của mình.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Khương Đường đổ chuông.
Hai tên mập gầy cảnh giác nhìn nhau, lục soát lấy điện thoại của cô ra, trực tiếp ấn tắt nguồn, sau đó ném điện thoại sang một bên.
Tên mập kìm chặt người Khương Đường lại còn tên ốm bắt đầu lột quần áo cô
Khương Đường dùng hết sức lực di chuyển về phía chai bia tên mập để dưới đất khi nãy, còn thiếu chút nữa.
Cô đột nhiên ngừng lại, cong môi cười, nói: “Tôi giới thiệu cho hai người một người, kỹ thuật đặc biệt tốt, là bảng hiệu sống của Tiệm mát-xa Xuân Hoa chúng tôi.”
Tiệm mát-xa Xuân Hoa chính là nơi làm việc của Tiêu Yến.
Tên mập phun nước miếng: “Bớt nói nhảm đi, chỉ cô là đủ.”
Khương Đường cười nói: “Được thôi, để tôi tự cởi.”
Hai tên mập gầy nhìn nhau, đoán cô cũng chẳng trốn đi đâu được vì thế buông tay ra, bao vây cô lại.
Khương Đường dứt khoát khom lưng xuống chui qua cánh tay tên mập, gần như là trượt qua.
Cô chộp được chai bia dưới đất.
Khương Đường đập nó xuống đất, cầm lấy cổ chai, đem phần sắc nhọn hướng về hai tên đó.
Tên mập lùi về sau một bước: “Tiện nhân, dám đùa giỡn ông.” – Nói xong lập tức xông tới.
Khương Đường nắm chặt cổ chai, nghiêng người tránh đi, đồng thời vung cánh tay lên, một giây sau, máu trên cánh tay trái của tên mập chảy xuống bàn tay.
Tên gầy đi tới bên cạnh tên mập: “Anh mập, sao rồi, không sao chứ?”
Tên mập ôm lấy vết thương, oán hận trừng mắt với Khương Đường: “Đ*t mẹ nó đồ tiện nhân, mày chán sống rồi!”
Khương Đường nhặt mảnh thủy tinh vỡ dưới đất lên, có ba bốn mảnh, ném mạnh về phía hai tên đó.
Một mảnh vỡ rạch qua cổ tên mập, một mảnh rạch trên cánh tay tên ốm, còn một mảnh văng trúng tường, phát ra tiếng leng keng giòn tan, không biết nó đã vỡ thành bao nhiêu mảnh nhỏ.
Nhân lúc hai tên mập gầy còn đờ người ra, Khương Đường nhặt điện thoại dưới đất lên, lại chộp lấy bó hoa dại nhỏ cô để trên chiếc bàn xi măng bên cạnh, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Tên mập và tên ốm không đuổi theo, nhất là trên cánh tay tên mập máu vẫn rỉ máu.
Tiệm mát-xa Xuân Hoa, các người chạy không thoát đâu.
Khương Đường chạy nhanh ra khỏi con hẻm nhỏ, lúc chạy đến đường Khang An cô mới ngừng lại, ngoái đầu ra sau nhìn thử, không nghe thấy tiếng bước chân.
Cô đi vài vòng trên đường Khang An rồi mới đi về đường vào nhà mình. Cô sợ hai tên đó theo dõi đến đây, dù sao trong nhà vẫn còn một tiểu yêu tinh như hoa như ngọc.
Dưới lầu có một chiếc moto Harley bắt mắt đang đỗ ở đó, bên cạnh chiếc xe moto trầy xước của cô. Cô đi qua chạm lên chiếc xe, thật đã tay, dù sao cũng là là đồ đáng giá mà.
Lục Ly ấy mà, trừ anh ra, không còn ai khác.
Sau khi xác định không có ai đi theo, cô lên lầu, đứng trước cửa nhà sửa lại quần áo tóc tai một chút.
Lúc này mới lấy chìa khóa mở cửa.
Đương nhiên sẽ mang theo một nụ cười vào nhà.
Lục Ly đang thay giày ở cửa, khi nãy điện thoại của cô không gọi được nên anh chuẩn bị đi tìm cô.
Hai tay cô ôm một bó hoa dại nho nhỏ, cười với anh.
Vốn dĩ Lục Ly vẫn còn một chút tức giận với cô, lặng lẽ biến mất cả một ngày, vừa rồi đến điện thoại cũng không gọi được nhưng anh vừa nhìn thấy cô, cuối cùng cùng cũng chỉ còn lại đau lòng.
Cô cười rất ngọt ngào, còn đang ôm một bó hoa.
Khương Đường vào nhà, thay giày.
Nhờ ánh đèn trong nhà Lục Ly mới trông thấy được rõ ràng.
Đầu tóc cô hơi rối, quần áo cũng bị rách, trên cánh tay còn có vết bầm tím.
Lục Ly kéo cô vào lòng, không nói gì cả, chỉ cảm thấy đầu mũi mình chua xót.
Tay Khương Đường buông lỏng, hoa dại nhỏ rớt xuống đất, rơi bên chân hai người.
Đột nhiên anh buông tay thả cô ra, một mình đi vào phòng ngủ của cô, sau đó đóng cửa lại.
Cô nghe thấy tiếng nắm tay đấm vào vách tường, tổng cộng ba lần.
Tay của anh, không thấy đau sao?
Cô cúi người nhặt bó hoa dại nhỏ lên, bên cạnh có một chai nước khoáng rỗng, cầm kéo cắt phần đầu chai đi, hứng một ít nước.
Sau đó cắt tỉa những bông hoa nhỏ đó một chút, cắm chúng vào trong bình.
Trên bàn tổng cộng có ba món ăn, khoai tây thái sợi chua cay, cánh gà kho tàu, cà chua trộn đường. Phòng bếp còn một nồi canh trên bếp.
Hai cái ghế. Hai bộ bát đũa, đặt ngay ngắn chỉnh tề.
Khương Đường tiến lại gần ngửi thử, thơm quá, nhất là cô đã đói bụng cả ngày hôm nay rồi, vừa rồi còn đánh nhau với người ta một trận.
Cô chạm lên đ ĩa thức ăn, đã nguội bớt rồi.
Chắc là anh đã đợi cô rất lâu, đợi cô về nhà ăn cơm.
Cô ngồi trước bàn ăn gọi: “Đại ca, ra ăn cơm đi, tớ đói lắm rồi.”
Bên trong không một tiếng động, cũng không ai trả lời.
Khương Đường lại đứng dậy, dán tai lên ván cửa, hướng về khe cửa gọi tiếp: “Ra ăn cơm với tớ đi, đại ca.”
Yên tĩnh, bên trong không ai trả lời.
Khương Đường dựa lên ván cửa, hít sâu một hơi: “Biến mất một ngày là tớ sai. Xin cậu tha thứ cho tớ, lần sau bảo đảm không dám nữa đâu, đi đâu cũng sẽ báo cáo với cậu một tiếng.”
Bên trong vẫn không có ai trả lời.
Khương Đường đi tới đi lui trước cửa hai vòng, đột nhiên hét lên: “Tiểu yêu tinh bên trong, cậu còn không mở cửa, tớ phá cửa xông vào đó!”
Bên trong vẫn không ai trả lời.
Khương Đường đập cửa ầm ầm hai cái: “Lục Ly, tớ cho cậu ba giây, mở cửa mau.”
Ba giây sau, bên trong vẫn không ai trả lời.
Sau cuối Khương Đường hét lớn: “Tớ đếm một hai ba, đếm xong tớ sẽ đi vào.”
Cô bắt đầu đếm: “Một, hai…..”
Còn chưa đợi Khương Đường đếm xong, cửa phòng ngủ bị mở rả, một giây sau Khương Đường bị Lục Ly ấn lên trên tường.
Còn chưa kịp nói gì, cô đã bị anh mạnh mẽ hôn.
Khương Đường nếm được vị mằn mặn bên môi, cho đến khi anh không còn dùng sức nữa, Khương Đường hôn lên vệt nước mắt trên mặt Lục Ly, từng chút từng chút.
Sau khi quen biết Lục Ly, cô chưa từng thấy anh rơi nước mắt lần nào.
Trong ấn tượng của Khương Đường, anh không phải là người sẽ rơi nước mắt, rõ ràng anh một một người mạnh mẽ vậy mà, rõ ràng anh là người luôn không quá để ý đến điều gì cả.
Ngoại trừ, cô.
Lục Ly trượt đến bên tai Khương Đường, nói với cô: “Xin lỗi.”
Tớ không bảo vệ được cậu.
Cô cầm tay anh, trên nắm tay mà anh đấm vào vách tường khi nãy đã rỉ máu. Khương Đường hôn lên đó, đau lòng hỏi: “Đau không?”
Lục Ly nắm tay cô, đặt lên trái tim mình: “Nơi này đau, đau sắp ch.ết rồi đây.”
Giọng anh nghèn nghẹn, giống như một con thú nhỏ bị thương.
Cô vùi đầu vào ngực anh, ôm chặt anh, rất lâu rất lâu không chịu buông tay.
***
Tác giả có lời muốn nói: Ừm, hai tên đó sẽ bị đập bầm dập.
Đường Đường: Nụ cười của đại ca do tôi bảo vệ.