Chương 68: Vốn là họ hoàng
Những thứ khác, cô cũng chọn ra những món đồ chơi cô thích để riêng ra trong mấy cái thùng.
Lục Ly cùng cô thu dọn xong xuôi hết, những thứ còn lại hai người giao hết cho công ty dọn nhà.
Ngày dọn đi, thời tiết rất đẹp, ánh nắng vô cùng rực rỡ, cô đi bộ trên cầu thang cũ nát, mỗi một bước chân là một đoạn ký ức.
Kể từ hôm nay, cô sẽ không bao giờ đến con đường Khang An này nữa.
Quá khứ tốt hay xấu tất cả hãy để nó tan theo cơn gió đi.
Cô đứng trước cửa, chữ viết trên đó có thể lờ mờ nhận ra được là nét bút của Lục Ly.
“Hãy để tớ chăm sóc cho cậu.”
Nếu như có thể, cô cũng muốn tháo cánh cửa này xuống mang theo.
Khương Đường đứng ngây ra trước cửa một hồi, Lục Ly ở trong nhà gọi cô: “Đường, còn thứ gì cần dọn nữa không?”
Khương Đường đi vào trong, nhìn xung quanh căn nhà: “Kha khá rồi.” – ngập ngừng một lúc cô nói: “Anh khát không, em xuống lầu mua nước.”
Lục Ly đi đến cạnh cô: “Để anh đi.”
Khương Đường ấn anh xuống lại sofa: “Em đi.” – nói xong cô cầm túi chéo nhỏ trên móc áo: “Em sẽ đi dạo một vòng lần cuối.”
Lục Ly đứng lên: “Anh đi với em.”
Khương Đường cười cười: “Không được, bạn trai em đẹp trai thế này em không nỡ để người khác nhìn.”
Dứt lời cô kéo cửa ra nói với anh: “Đợi em, hai mươi phút sẽ quay lại.”
Lục Ly cười cười, lắc điện thoại trong tay: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
Có lẽ là cô muốn đi dạo một mình, lặng lẽ nói lời từ biệt với cuộc sống trong quá khứ nên Lục Ly ngoan ngoãn đợi cô.
Khương Đường ra khỏi cửa, rẽ phải, tiệm tạp hóa ở bên phải đường Khan An.
Thật ra bên trái cũng có một tiệm, còn gần hơn bên phải nhưng hôm nay cô muốn đi thêm vài bước, đem tất cả quá khứ nhớ lại một lần, sau đó sẽ quẳng tất cả mọi thứ lại đằng sau, một thân một mình nhẹ nhàng chạy nhanh về phía cuộc sống mới.
Con đường này mười mấy năm vẫn không thay đổi, từ lúc cô sinh ra đã là như vậy, đến bây giờ cũng vẫn là như vậy.
Trên đỉnh đầu dây nhợ đan xen vào nhau, có dây điện còn có dây treo quần áo, thỉnh thoảng sẽ có vài giọt nước rơi xuống, khi ngẩng đầu lên là có thể trông thấy qu@n lót màu đỏ, áo ngủ màu tím, áo thun màu xanh biển, váy ngắn màu xanh lá cây. Nhìn thoáng qua, có lẽ nhà của Khương Đường vẫn được coi là đỡ nhất, ít nhất quần áo cũng không cần phơi dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ.
Trên lầu không biết có tiếng mắng chửi từ cửa sổ nhà nào vọng ra, có vẻ là bị trộm đồ lót.
Khương Đường tiếp tục bước về phía trước, từ xa cô đã nghe thấy tiếng mạt chược bùm bùm cạch cạch. Phía trước có hai quán mạt chược, cho dù là ban ngày thì việc làm ăn vẫn tốt vô cùng.
Khương Đường đã từng rất không hiểu nổi, có những người mỗi ngày đều đánh mạt chược không đi làm, vậy tiền cược ở đâu ra. Sau cùng cô rút ra được kết luận, có lẽ là một vòng tuần hoàn thắng thua của những người đó, duy trì một sự cân bằng, giống như là mỗi ngày đều có thể kiếm được tiền, kiểu như vậy.
Lại bước về phía trước, là nơi mà ngày thường Khương Đường không muốn đến nhất. Bên đó có một cái sân lớn, trong sân có một cây cổ thụ, dưới gốc cây có vài cái ghế đá, mấy bà thím ăn no rửng mỡ không có việc gì làm thích nhất là ra đó ngồi khua môi múa mép.
Hôm nay tâm trạng của Khương Đường khá tốt, lúc đi qua đó còn cười với bọn họ.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, cô chưa từng cười với mấy người đó bao giờ.
Nụ cười này, ngược lại lại dọa cho mấy bà thím đang nói chuyện giật mình, trong một thoáng mấy bà thím này từ nụ cười của cô đã lý giải ra được vài điều.
Không có gì mới lạ nhất chính là, nụ cười quyến rũ giống như người mẹ đã ch.ết của cô sẽ quyến rũ đàn ông.
Cho đến bây giờ Khương Đường cũng chưa từng biện hộ cho mình lần nào, cô chỉ cần biết cô chính là cô, mẹ cô chính là mẹ cô là được.
Vả lại cô sắp sửa dọn đi khỏi nơi này và cũng sẽ không bao giờ trở lại.
Khương Đường đi thêm vài bước đến tiệm tạp hóa phía trước.
Ông chủ của tiệm tạp hóa là người tàn tật, con người khá tốt, ít nhất là ông ấy chưa từng khi dễ cô bao giờ, thậm chí có lúc cô không có tiền mua gạo ông ấy còn bán thiếu cho cô, cũng không đòi tiền.
Khương Đường lấy hai chai nước khoáng, lại đến kệ hàng phía trong lấy thêm hai gói ngũ cốc cùng hai hộp trứng gà, hai hộp sữa.
Trả tiền xong, Khương Đường chỉ cầm một chai nước khoáng, những món còn lại cô để trên quầy không cầm đi.
Cô chỉ vào chúng, cười nói với ông chủ: “Chú Tiền, những món này con biếu chú, cám ơn chú những năm qua đã chăm sóc con.”
Ông chủ đẩy đồ về phía Khương Đường: “Nhóc con, con giữ lại ăn đi. Không phải sắp thi đại học rồi sao, bổ sung dinh dưỡng.” – lại nói: “Mấy hôm trước chú nghe người ta nói con sắp chuyển nhà hả?”
Khương Đường gật đầu.
Ông chủ nói: “Dọn đi cũng tốt, khi nào có thời gian rảnh thì ghé qua đây.”
Khương Đường ừm một tiếng: “Vậy con đi trước nha, tạm biệt chú Tiền.” – nói xong cô rời khỏi tiệm tạp hóa.
Ông chủ vẫn ở đằng sau nói với lên: “Đồ này, mang đồ đi này.”
Khương Đường như không nghe thấy, tăng tốc đi nhanh hơn.
Ông chủ đứng trước cửa, nhìn cô biến mất ở đầu con hẻm nhỏ, trong lòng ông ấy mừng thay cô, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này rồi.
Trên đường trở về, Khương Đường cố ý ngắm nhìn hai bên đường, mãi cho đến khi về nhà cô cũng không nhìn thấy Chu Đại Long.
Vậy cũng tốt, cô vốn chẳng muốn nói tạm biệt gì với anh ta.
Khương Đường về nhà, đưa chai nước cho Lục Ly. Cô đi lại khắp nơi trong nhà, sau cùng dừng lại bên cạnh sofa trong phòng khách, chỉ vào sàn nhà nói: “Ba em ch.ết ở đây.” – nói xong cô đi về phía phòng tắm, chỉ chỉ xuống sàn: “Mẹ em ch.ết ở đây.”
Trước kia cô đã nói qua rồi, căn nhà này từng có người ch.ết nhưng Lục Ly không biết người ch.ết lại là ba mẹ nuôi của cô.
Khương Đường ngồi trên ghế sofa tiếp tục nói: “Ba em giết mẹ em, nhân tình của mẹ em bỏ chạy, ba em giết mẹ em xong thì tự sát.” – dừng một chút cô nói: “May mà hôm đó em về muộn, nếu không, có thể em cũng không sống được đâu.”
Lục Ly đi đến, ngồi xuống cạnh cô, ôm bả vai cô: “Không sao, mọi thứ đã qua hết rồi. Dọn nhà xong thì đừng nhớ lại nữa.”
Khương Đường nghiêng mặt sang nhìn anh: “Chuyện này, trước giờ em cũng không suy nghĩ đến nó, nếu không một mình em vốn không có cách nào ở một mình trong căn nhà này được. Hôm nay chỉ nói với anh một tiếng, người mua nhà có quyền được biết.”
Lục Ly xoa xoa tóc cô: “Căn nhà này, anh dự định bán đi.”
Khương Đường gật đầu: “Ừm, bán đi cũng tốt.” – Dù sao cô cũng sẽ không trở lại nơi này.
Lục Ly gọi điện thoại cho công ty dọn nhà.
Hiệu suất của công ty dọn nhà rất cao, họ dọn dẹp đồ đạc xong rất nhanh.
Khương Đường bận rộn sắp xếp một đống đồ đạc vào nhà mới, Lục Ly ngồi ở bàn ăn gọt táo, cắt thành từng miếng từng miếng nhỏ sau đó lấy tăm xiên vào đút từng miếng cho Khương Đường.
Cô vừa gấp quần áo vừa ăn táo được Lục Ly đút cho, cuộc sống tràn sự ngập ngọt ngào.
Khương Đường đang gấp đến chiếc váy ngủ hai dây cổ chữ V trễ sâu màu đỏ thẫm, chiếc váy này Lục Ly có lạ gì nữa.
Anh bỏ chén táo trên tay lên bàn ăn, lấy điện thoại của mình ra, lướt lướt quẹt quẹt tìm lại tấm ảnh rồi đưa đến trước mặt Khương Đường: “Là cái này đúng không?”
Chính là tấm ảnh mà hồi lâu trước kia cô đã chụp vô cùng quyến rũ kia, còn là vào lúc mối quan hệ yêu đương giữa hai người vừa được xác định. Cô gật đầu: “Mắt anh tinh thật, cái váy mặc trong ảnh chính là cái trên tay em.” – nói xong cô còn cầm chiếc váy lắc lư trước mặt Lục Ly.
Lục Ly nhìn tấm ảnh trong điện thoại: “Em không biết tấm ảnh này hại người ta ghê gớm cỡ nào đâu, suýt chút nữa anh “ra” tới tàn luôn.” – anh vừa nói vừa nhìn cô: “Đừng gấp cái này, tối nay mặc luôn, anh phải báo thù nó một trận.”
Khương Đường nhìn đũng qu@n Lục Ly chằm chằm rồi nói: “Tàn chỗ nào, cho em xem xem nào.” – nói xong cô mím môi cười cười, nhỏ giọng nói: “Rõ ràng này nào cũng đều tràn trề sức sống.”
Câu này Lục Ly nghe lọt tai vô cùng. Điều này là sự khẳng định năng lực từ cô gái của anh đối với anh, anh rất hài lòng. Cho nên Lục Ly quyết định sẽ tha cho cô trước bữa tối.
Nhưng tội nghiệt của chiếc váy hai dây này thật sự rất sâu, đêm nay tuyệt đối anh không bỏ qua cho nó được, nó quá hư hỏng.
Dọn dẹp mọi thứ xong hết đã là bảy giờ ba mươi tối. Hai người đều đã đói meo nên quyết định ra ngoài ăn tối.
Trước khi ra ngoài, Khương Đường lấy trong tủ lạnh ra một cây kẹo m út to bằng lòng bàn tay, cô cắn trước một miếng, sau đó để kẹo bên môi Lục Ly cho anh cắn một miếng, lót dạ trước đã.
Cô vừa gặm kẹo vừa nói: “Ba của Hoàng Viện Viện tốt thật, nhìn kẹo m út ông ấy mua nè, bắt mắt thật, hương trái cây nhiệt đới hỗn hợp, phía trên còn có tai thỏ, ông thấy thật có mắt nhìn.”
Lục Ly cười cười không đáp.
Hai người đi đến trước cổng tiểu khu, Khương Đường nhìn mấy quán ăn nhỏ ở đường đối diện một chút: “Quán kia đi, mì Trùng Khánh, ít cay một chút cũng không tệi.”
Lục Ly kéo tay cô: “Hôm nay không ăn bên đó, anh đưa em đến trung tâm thương mại bên cạnh ăn.”
Khương Đường rảo bước theo anh: “Ăn ở trung tâm thương mại hơi phiền, phải chờ chỗ, còn phải gọi món, còn làm trễ nãi việc làm bài tập nữa.”
Quan trọng là phải tiêu tiền của anh.
Lục Ly nghiêng mặt qua nhìn cô: “Anh có chuyện cần nói với em.”
Khương Đường nghe thấy anh nói rất nghiêm túc, cũng không phản đối nữa, đi không được mấy bước, cô đầu hàng nhảy đến trước mặt anh hỏi: “Làm gì nghiêm túc thế, không phải anh muốn cầu hôn đó chứ, em nói cho anh biết nhé còn chưa đến tuổi Pháp luật quy định đâu.”
Lục Ly nắm chặt tay cô, chạm lên môi mình: “Không phải, là chuyện khác. Đương nhiên, Nếu em hy vọng anh cầu hôn em thì chúng ta cứ đi dạo một vòng dưới lầu một trước, chọn nhẫn kim cương đồ các thứ.”
Khương Đường rút tay về: “Tưởng bở, mau đi thôi, bài tập Vật Lý em còn chưa làm xong.”
Hai người lấy số ở một nhà hàng trà kiểu HongKong, may là không quá đông người, đợi vài phút là có chỗ rồi.
Gọi món xong, Lục Ly rót cho Khương Đường một tách trà hoa cúc.
Mắt cô tròn xoe chống cằm nhìn anh: “Bạn trai em đẹp trai thật, nhìn thế nào cũng không chán.”
Lục Ly vươn tay ra, nắm tay cô nói: “Khương Đường, anh không phải bạn trai em.”
Khương Đường có chút ngạc nhiên mà nhìn anh, nhưng rất mau sau đó lại nở nụ cười: “Em biết, em là vị hôn thê của anh đúng không.”
Mặt Lục Ly lộ ra một tia ngạc nhiên: “Em biết?”
Khương Đường trả lời: “Không phải lúc nào anh cũng nói vậy sao?”
Lục Ly gật đầu: “Ừ, em chính là vị hôn thê của anh.” – dừng một lúc anh lại nói: “Đường, liên quan đến thân thế của em, anh có biết một chút, nếu em muốn nghe anh sẽ nói cho em biết. Nếu em không muốn nghe thì anh sẽ không nói. Sau cùng cho dù em chọn như thế nào, anh cũng đều ủng hộ em, anh sẽ luôn đứng về phía em.”
Khương Đường thu hồi sự nghịch ngợm vừa rồi, sau khi nghe anh nói xong sắc mặt của cô trở nên trầm xuống.
Cô nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn anh: “Là nhà của Hoàng Phương Phương?”
Lục Ly nhìn cô: “Em, biết sao?”
Khương Đường gật đầu: “Em đoán. Trước kia anh từng nói nhà họ Hoàng mất một cô con gái, là vị hôn thê chính hiệu của anh. Sau này anh cứ luôn gọi em như vậy, cộng thêm trước kia em cũng từng điều tr.a qua, em là bị vứt ra từ đường Thái Nhiên bên đó.”
Lục Ly nắm tay cô: “Không phải em bị vứt ra đâu, cũng không phải bị người ta bắt cóc.”
Nhưng mà, hình như cũng không thể nào nói như vậy, Lục Ly thấp giọng nói: “Là vì bà nội của em.” – anh nói tiếp: “Bà ấy đã mất nhiều năm rồi. Những năm này ba em vẫn luôn tìm em, mẹ em bởi vì chịu không nổi cú sốc này nên thần kinh mới xảy ra vấn đề.”
Tuy là trước đây Khương Đường có chút nghi ngờ, nhưng chưa bao giờ cô cẩn thận suy nghĩ, sau khi Lục Ly nói với cô, cô mới bắt đầu nghĩ kỹ lại.
Người xẹt qua trong đầu cô không phải là Hoàng Viện Viện làm trời làm đất mà là dì Hoàng.
Hai người đã gặp nhau tổng cộng được hai lần, cũng không vui vẻ gì. Lần đầu tiên, bà ấy đánh cô một bạt tai, là vì Hoàng Viện Viện. Lần thứ hai, bà ấy mắng cô một trận, cũng là vì Hoàng Viện Viện.
Trong lòng cô không phải không có cảm giác nhưng cũng không tức giận nổi.