Chương 74: Triệu tiến phản công
Lúc hết tiết tự học của hôm sau, Khương Đường thấy Hoàng Phương Phương ở trước của lớp học.
Cô quay đầu lại nói với Lục Ly: “Hôm nay em về với Hoàng Phương Phương, anh về đến nhà thì làm bài tập trước đợi em.”
Lục Ly theo ánh mắt của Khương Đường nhìn ra bên ngoài một chút, anh gật đầu: “Ừ, đợi em.”
Khương Đường thu dọn sách vở xong rời khỏi lớp học.
Lục Ly đeo balo lên vai, nhìn Triệu Tiến bên cạnh: “Hôm nay về chung đi.”
Triệu Tiến còn đang thu dọn đồ dùng học tập nên không nghe thấy.
Lục Ly lại nói: “Hôm nay về chung đi.”
Lúc này Triệu Tiến mới nhìn anh: “Đại ca đang nói chuyện với em hả?”
Lục Ly đút tay vào túi: “Nói nhảm, không nói với cậu thì nói với ai.”
Triệu Tiến nhìn chỗ ngồi của Khương Đường, trống rỗng. Cậu ta đứng dậy cầm balo: “Không, hôm nay tớ có hẹn rồi, bạn gái tớ hẹn tớ đi ngắm sao.” – nói xong đầu cũng không ngoảnh lại đi ra ngoài, để lại một bóng lưng vô cùng phóng khoáng.
Lục Ly đi về phía cửa, anh nghĩ trong lòng, thằng này có bạn gái khi nào vậy.
Lúc đi tới cửa, Tống Đằng Phi từ lớp năm bên kia đi tới: “Ồ? Lục Ly, cậu vẫn chưa đi hả.” – lại thò đầu vào trong lớp nhìn một lượt: “Chị dâu đâu?”
Lục Ly trả lời: “Hôm nay cô ấy có việc đi trước rồi.”
Tống Đằng Phi liền chậc chậc hai tiếng: “Chả trách.”
Lục Ly đi ra ngoài: “Đi chung đi.”
Tống Đằng Phi lại nhìn vào trong lớp lần nữa: “Triệu Tiến đâu, buổi trưa nói học xong tiết tự học về chung mà.”
Lục Ly đi về phía cầu thang vừa đi bĩu môi: “Mới đi rồi, nói là đi ngắm sao với bạn gái.”
Tống Đằng Phi nói: “Không thể nào, một con cẩu độc thân, bạn gái đâu ra, suy nghĩ tà ɖâʍ thì có.”
Lục Ly đứng trên hành lang: “Cậu đi trước đi, tớ thắt dây giày lại sẽ đuổi theo.”
Tống Đằng Phi ừm một tiếng, đi về phía cầu thang.
Vừa bước lên bậc cầu thang thứ nhất, bên cạnh vụt tới một bóng người, thoáng cái ôm cổ Tống Đằng Phi, trên miệng cười hahahaha.
Tống Đằng Phi bị dọa giật mình, nhìn lại thì thấy Triệu Tiến: “Mới vừa nãy Lục Ly nói cậu đi ngắm sau với bạn gái rồi, sao cậu còn ở đây, ồ, cậu có bạn gái khi nào đấy?”
Triệu Tiến khoác tay lên vai Tống Đằng Phi, cười ha hả: “Đó là tớ lừa cậu ấy thôi.”
Tống Đằng Phi lườm cậu ta: “Rảnh trứng à.”
Triệu Tiến trả lời: “Cậu nói đi ngày nào tớ cũng bị cậu ấy ân ân ái ái ngược đãi biết bao nhiêu, ở dưới gầm trời này cậu tìm không ra cẩu độc thân nào thảm hơn tớ đâu. Bây giờ cho dù tớ ăn cái gì cũng có thể ngửi ra được mùi cơm chó, cậu nói đi tớ có thảm không hả.”
Tống Đằng Phi hỏi “Sau đó thì?”
Triệu Tiến cười ha hả trả lời: “Sau đó hả, hôm nay tớ tranh thủ lúc Lục Ly bị bỏ rơi một mình nên ngược đãi lại cậu ấy.”
Tống Đằng Phi: “Hahahahaha, ấu trĩ.”
Lục Ly đi theo sau hai người họ, lúc chuẩn bị đi xuống, anh nhấc chân dài đạp vào mông Triệu Tiến một phát: “Hay nhỉ, còn biết chế ra tình yêu lãng mạn cơ.”
Triệu Tiến bám chặt lấy Tống Đằng Phi mới tạm thời không té sấp mặt: “Mẹ kiếp, chào buổi tối đại ca.” – nói xong cậu ta liền chạy mất.
Lục Ly hét lên ở phía sau: “Đừng chạy, không đánh cậu, thấy cậu cũng đáng thương.”
Lúc này Triệu Tiến mới chạy trở về: “Đúng vậy, tớ đáng thương muốn ch.ết.”
Lục Ly khoác tay lên vai cậu ta: “Đi, mời hai cậu ăn khuya, thức ăn cho chó bao no.” – Ba người cùng nhau hihihaha rời khỏi trường.
*
Khương Đường và Hoàng Phương Phương đi đến chỗ cô đậu xe moto thì dừng lại, cô lấy một mũ bảo hiểm màu đen ra: “Đội đi, đưa em đi hóng gió.”
Hoàng Phương Phương nhận lấy mũ bảo hiểm, giơ nó lên đầu: “Đội như vậy đúng không?”
Khương Đường chỉnh lại giúp Hoàng Phương Phương một chút: “Được rồi.”
Hoàng Phương Phương bò lên yên sau, là động tác bò lên thật. Trước giờ cậu ta chưa ngồi xe moto bao giờ, không biết đồ gác chân nằm ở đâu.
Đợi khi Hoàng Phương Phương bò lên xong, Khương Đường đội mũ bảo hiểm rồi nhảy lên xe, khởi động xe, chạy xông ra ngoài.
Ngay dưới tác động của xung lực này khiến cho Hoàng Phương Phương suýt nữa ngồi không vững.
Khương Đường nói: “Tay, lấy tay nắm áo của chị, không sao.”
Vì vậy Hoàng Phương Phương dè dặt nắm lấy áo khoác của Khương Đường, nói: “Chạy chậm một chút.”
Khương Đường giảm tốc độ lại một chút.
Hoàng Phương Phương từ từ thích ứng được với nhịp điệu của xe moto, nó không giống như ngồi xe hơi.
Xe hơi là một không gian kín hoàn toàn, thoải mái và nhàn hạ.
Xe máy là không gian mở hoàn toàn, có thể cảm nhận được rõ rệt tốc độ và gió, tự do và phóng khoáng.
Cũng giống như con người, hai người trưởng thành ở hai môi trường khác biệt.
Khương Đường hỏi: “Em còn nói chuyện với cô gái kia không?”
Hoàng Phương Phương trả lời: “Hết rồi.”
Nghe cậu ta nói như vậy, cô cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao Hoàng Phương Phương cũng không còn là một đứa trẻ, tình cảm của mình thì phải tự giải quyết cho tốt.
Qua một lúc sau, Khương Đường ngẫm nghĩ lại hỏi: “Mấy người lần trước còn làm phiền em không?”
Hoàng Phương Phương trả lời: “Không, chỉ có lần đó thôi.”
Khương Đường ừm một tiếng: “Nếu có chuyện thật thì phải gọi điện thoại ngay cho chị.”
Hoàng Phương Phương khẽ ừm, không nói chuyện.
Một lúc sau, đột nhiên Hoàng Phương Phương gọi một tiếng: “Chị.”
Hai người đều hiểu tiếng “chị” này và tiếng “chị” lúc trước Hoàng Phương Phương gọi cô không giống nhau. Tiếng chị này còn mang theo tình thân ruột thịt. Chắc chắn Hoàng Chấn Dương đã nói với Hoàng Phương Phương.
Khương Đường đáp: “Ngoan.”
Tay nắm áo Khương Đường của Hoàng Phương Phương hơi siết chặt hơn: “Chị, chị thật tốt.”
Xe chạy đến đường Thái Nhiên, dừng lại trước cửa nhà của Hoàng Phương Phương.
Hai người xuống xe, Khương Đường nhìn cổng nhà của Hoàng Phương Phương, đèn trong sân đã sáng, có người đang đợi Hoàng Phương Phương tan học, Khương Đường cười: “Được rồi, em vào đi, chị về đây.”
Hoàng Phương Phương nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị muốn vào uống ly nước rồi mới đi không.”
Khương Đường lấy lại mũ bảo hiểm của Hoàng Phương Phương bỏ vào cốp xe: “Không, chị chưa làm bài tập xong, phải về nhà làm.”
Hoàng Phương Phương lại gọi một tiếng chị nhưng không nói thêm gì nữa, tình huống ở nhà Hoàng Phương Phương cũng hiểu rõ.
Khương Đường cất mũ xong, nhảy lên xe, đang lúc cô muốn chạy đi.
Ngay lúc này, một chiếc xe hơi chạy từ ngoài vào, dừng lại trước cổng nhà.
Hoàng Viện Viện từ trong xe thò đầu ra: “Anh, anh đang làm gì vậy, đây là ai?”
Hoàng Phương Phương nhìn Hoàng Viện Viện một cái: “Em đừng xen vào, vào nhà trước đi.”
Hoàng Viện Viện vừa nghe thấy câu này lập tức không được vui, nửa đêm nửa hôm ở trước cổng nhà cô với một cô gái không quen không biết, Hoàng Viện Viện có thể không quan tâm sao, mọi thứ trên hành tinh này đều xoay quanh một cô công chúa là cô, Hoàng Viện Viện cứ phải xen vào.
Hoàng Viện Viện xuống xe, đồng thời vào lúc này Khương Đường cũng cởi nón bảo hiểm ra.
Hoàng Viện Viện trông thấy là Khương Đường, lớn tiếng hỏi: “Sao là cô, cô ở đây làm cái gì hả?”
Khương Đường nhìn Hoàng Viện Viện: “Sao lại không thể ở đây, đường này của nhà cô à.”
Hoàng Viện Viện nói: “Ở đây là trước cửa nhà tôi.”
Khương Đường cười: “Tôi biết.”
Hoàng Phương Phương kéo Hoàng Viện Viện: “Em vào nhà trước đi, mẹ đang đợi em đó, muộn thêm một lúc không thấy em mẹ lại sốt ruột.”
Hoàng Viện Viện trừng mắt với Khương Đường: “Đây là cửa nhà tôi, không cho cô đi qua.” – nghĩ ngợi một chút Hoàng Viện Viện lại nói: “Chắc chắn là cô muốn đi tìm anh Ly của tôi.”
Khương Đường ngồi trên xe, chống một chân xuống đất, đảo mắt nhìn Hoàng Viện Viện một cách hứng thú, đột nhiên cô rất muốn trêu chọc cô công chúa nhỏ này: “Phải, cô nói đúng lắm đó, anh Ly của cô bây giờ đang ở nhà đợi tôi.”
Hoàng Viện Viện tức giận, cô cô cô cô cả nửa ngày mới nói được một câu: “Cô ở đây đợi đi, tôi đi gọi mẹ tôi.” – nói xong Hoàng Viện Viện chạy vào cửa biệt thự.
Khương Đường hiện tại cũng không muốn chạm mặt với Hoàng Thiến Liên.
Cô nói với Hoàng Phương Phương: “Chị đi đây.”
Hoàng Phương Phương ừm một tiếng: “Chị đừng chấp nhặt với em gái em, đầu óc nó có vấn đề.”
Khương Đường cười cười, hai người đập tay, nhất trí.
Lục Ly gọi điện thoại cho Khương Đường nói anh đang đi khuya với Triệu Tiến và Tống Đằng Phi, sau đó sẽ về nhà lấy quần áo để thay.
Khương Đường nói với điện thoại: “Hay là hôm nay anh cứ ngủ ở nhà anh đi. Ngày nào cũng ở nhà em, còn nhà mình thì không về.”
Vậy đâu có được, Lục Ly nói: “Ngoan, ở nhà đợi anh. Nếu em mệt em cứ ngủ trước đi.” – anh nói tiếp: “Em đói không, anh mua thức ăn khuya về cho em nhé.”
Khương Đường cười: “Không cần đâu, cơm tối em ăn no rồi, giờ không muốn ăn gì đâu. Vậy nhé, em về nhà trước đã.”
Cúp điện thoại, Lục Ly và Triệu Tiến Tống Đằng Phi cùng nhau về nhà.
Phòng khách không có ai, Lục Ly đi đến phòng ngủ ở lầu hai lấy vài bộ quần áo, xuống lầu liền muốn chạy đi.
“Lục Ly, ăn trộm hả, chạy gấp thế làm gì.”
Lục Ly ngẩng đầu lên liền trông thấy ba mình đang đứng ở lang can lầu hai, trong tay còn cầm một tờ báo.
Anh cười cười: “Con về lấy quần áo, lát nữa ngủ ở nhà Tống Đằng Phi.”
Lục Viễn Tu nói: “Không đến nhà Triệu Tiến nữa?”
Lục Ly cười ha hả: “Luân phiên giữa nhà Triệu Tiến và Tống Đằng Phi đến. Hôm nay nhà này, ngày mai nhà kia.” – Vừa nói anh vừa đi về phía cửa, lúc sắp chuồn đi được rồi.
Lục Viễn Tu ở sau lưng nói một câu: “Lục Ly, cuối tuần gọi Đường Đường đến nhà ăn cơm, lần trước gặp mặt ba thấy con bé quá gầy rồi, thích ăn gì thì bảo dì chuẩn bị trước.”
Lục Ly quay đầu lại: “Cám ơn ba.”
Lục Viễn Tu xua tay: “Đi mau đi, đồ thỏ con, đừng có bắt nạt người ta đó.” -Trong lòng ông hiểu rõ chỗ con trai mình muốn đi là nơi nào.
Lục Ly cười cười, sải bước đi ra cửa.
Lục Viễn Tu đứng ở lầu hai thở dài. Hai ngày trước Hoàng Chấn Dương đã đến tìm ông nói chuyện, vì thế ông cũng biết chuyện của Khương Đường.
Đứa nhỏ này cũng đáng thương, thật sự không biết những năm qua đã sống như thế nào.
Nhưng mà cũng còn tốt, lớn lên vẫn rất khỏe mạnh, tính cách cũng tốt, cũng coi như là có duyên có phận với con trai nhà ông, xoay chuyển chuyển xoay cuối cùng cũng vẫn quay trở về.
Lúc Lục Ly đến nhà Khương Đường, đèn trong nhà vẫn còn sáng. Anh mở cửa, để balo lên sofa rồi đi vào phòng ngủ.
Cô nằm sấp trên bàn ngủ mất rồi, vậy mà cô lại không hề nhận ra có người vào nhà.
Lục Ly nhớ có một lần, lúc anh đến căn nhà kia ở đường Khang An của cô, vừa vào cửa suýt chút đã bị cô đè trên đất đập một trận.
Khóe miệng anh lộ ra ý cười, cô có cảm giác an toàn khi ở trong ngôi nhà này vì thế cô mới ngủ ngon đến như vậy.
Lục Ly đi qua ngồi xuống bên cạnh ngắm cô một hồi, hô hấp cô đều đều, khóe mắt dường như vẫn còn đọng lại nụ cười.
Lục Ly khe khẽ cúi đầu muốn hôn lên mặt cô, nhưng anh sợ đánh thức cô, nhịn xuống nỗi xúc động muốn hôn cô.
Như thế này thôi cũng tương đối vất vả và có sức tự chủ lắm rồi.
Anh nhấc chân lên bế Khương Đường lên giường, sau đó lấy chăn đắp lên người cô.
Khương Đường vậy mà không có thức giấc, có thể thấy được ban ngày cô làm bài tập rất mệt mỏi.
Rốt cục Lục Ly vẫn không nhịn được mà hơi khom lưng xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt cô. Lúc này anh mới quay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
*****
*Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Tiến Tiến: Ván này tôi thắng, không chấp nhận bất kỳ sự phản đối nào.
Triệu Tiến hết sức đáng thương, bị ngược đãi cả bộ truyện, tên của chương này dành cho Triệu Tiến Tiến vậy.