Chương 9

Thẩm Phong.
Vừa nghe thấy cái tên này là trong lòng Tang Noãn lộp bộp một tiếng.
Đàn anh Thẩm Phong? Sao anh ta lại đến?
Bên này Tang Noãn còn đang sững sờ, bên kia Thẩm Phong lại lần nữa lên tiếng: “Anh có thể đi vào không?”
“Có thể! Có thể!”


Tang Noãn lấy lại tinh thần, tay chân luống cuống đứng ngơ ngẩn tại chỗ. Sau đó cô tùy tiện vứt đồ vẽ đang cầm trong tay xuống, vội đi ra cửa bắt đầu dời giá vẽ: “Đàn anh Thẩm Phong, anh chờ một chút!”


Trong lòng cô hoảng loạn dẫn tới tay chân lộn xộn. Cô vốn định dịch giá vẽ ra, kết quả mấy cái chân giá vẽ lại mắc vào nhau, cô dùng sức muốn tách ra, kết quả càng làm càng loạn, trong lúc nhất thời mấy giá vẽ càng mắc vào nhau không tách ra nổi.


Thẩm Phong ở cửa đợi một lúc, chỉ nghe thấy trong cửa lạch cạch loảng xoảng, cũng không biết xảy ra cái gì, lại lần nữa gõ gõ cửa: “Tiểu Tang, em có ổn không?”
“Ổn, ổn…” Trong cửa, đầu Tang Noãn đầy mồ hôi, thuận miệng ứng phó.


Sức cô vốn yếu, cố gắng lôi kéo giá vẽ trên cùng nhưng vẫn tốn công vô ích. Cuối cùng cô thật sự không kiên nhẫn, dùng sức kéo tất cả giá vẽ ra phía sau…
Mấy cái giá vẽ lập tức rầm rầm bay về phía cô đổ ập xuống.
“Á á á, mẹ ơi!”


Trong phòng vang lên một loạt tiếng ầm ầm đùng đùng, Thẩm Phong không hề do dự nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng học. Cảnh trước mắt làm anh ta lập tức ngơ ngẩn…


available on google playdownload on app store


Cả phòng đầy giá vẽ, không có một cái giá vẽ nào đứng thẳng cả. Diện tích phòng vẽ tranh vốn không lớn, một cái giá vẽ trong đó bị cô chạm đổ thì toàn bộ những cái còn lại sẽ đổ xuống giống như hiệu ứng domino. Còn Tang Noãn thì đang nằm dưới giá vẽ cuối cùng với một dáng vẻ vặn vẹo dị thường. Tiêu tùng hơn chính là trên giá vẽ này đặt bảng pha màu còn thừa chút màu nước…


Tang Noãn nghe thấy tiếng mở cửa, trong nháy mắt đó cô cảm thấy mình thật sự rất muốn khóc. Trong đầu cô hiện lên bốn chữ to tướng ——
Làm! Kén! Tự! Trói!
Thật không biết mình tạo nghiệt gì! Vì sao mỗi một lần gặp được đàn anh Thẩm Phong đều phải quẫn bách như vậy!


Đang nghĩ ngợi, Thẩm Phong đã nâng từng cái giá vẽ lên, nhân tiện cũng kéo cô lên.
Tang Noãn ngượng đến đỏ bừng mặt, tay luống cuống cọ cọ mũi, gãi gãi trán, trong miệng không ngừng nói: “Cảm ơn đàn anh! Cảm ơn đàn anh…”
“Không có gì.” Thẩm Phong cười lắc đầu.


Trên tay cô còn có màu nước vừa rồi ngã xuống đất quẹt vào, như vậy lại cọ lên mặt, đỏ đỏ trắng trắng xanh xanh, thật giống như một con mèo mướp nhỏ. Thẩm Phong nhìn chằm chằm dáng vẻ buồn cười của cô, không nhịn được bật cười.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!


Tang Noãn cũng không biết anh đang cười cái gì, chỉ muốn tình cảnh này nhanh nhanh biến mất. Cô thật cẩn thận hỏi: “Chuyện là, đàn anh Thẩm Phong, sao anh lại ở chỗ này?”
“Anh vừa mới ở phòng vũ đạo, lúc xuống dưới nhìn thấy em ở đây nên anh qua xem.”


Phòng vũ đạo ở tầng hai khu nghệ thuật, ở đối diện phía trên phòng vẽ tranh này. Tang Noãn à một tiếng, hỏi tiếp: “Anh không đi dự ngày hội câu lạc bộ à?”
Cô nghe nói Thẩm Phong được câu lạc bộ Vũ Đạo mời làm khách quý.


“Đi chứ, nhưng người quá nhiều. Anh ngại ồn ào nên trở về nghỉ ngơi.” Thẩm Phong cười khẽ, giọng nói thật dịu dàng: “Em thì sao? Sao em không đi? Anh nhớ em thuộc câu lạc bộ Mỹ Thuật mà?”


“Em á, hì hì.” Tang Noãn nhếch miệng ngây ngô cười, ra vẻ thoải mái nói: “Ừm, trước kia đúng là ở câu lạc bộ Mỹ Thuật, nhưng bây giờ không phải.”
“Em rời khỏi câu lạc bộ rồi à?”
“Không phải.” Tang Noãn xua xua tay, có hơi xấu hổ: “Có chút chuyện, cho nên… Em bị đuổi ra.”


“…” Thẩm Phong cứng họng.
Ý thức được hình như mình đã hỏi một vấn đề không mấy vui vẻ, anh ta thoáng nhìn bức vẽ ở một bên, cầm lên rồi lặng lẽ chuyển đề tài: “Đây là em vẽ à?”
“Dạ.” Tang Noãn gật đầu.


Sau đó rất nhanh, cô phát hiện cô đã làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn!


Thẩm Phong mở bức vẽ ra, bức vẽ hoàn thành một nửa trên giấy cứ như vậy bại lộ ở trước mắt anh ta. Trên giấy vẽ hai cái cây, một cây dâu, một cây phong, hai cây dựa sát vào nhau, rễ cây dây dưa lộn xộn. Để cho Tang Noãn không nỡ nhìn thẳng là bên dưới góc phải bức tranh còn có ký hiệu cô dùng bút máy tùy ý phác thảo…


“Tang & Phong”


Người hơi hiểu tâm ý của Tang Noãn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ý nghĩa phía sau của bức tranh này, huống chi người này giờ phút này lại còn ở trước mắt cô. Tang Noãn che mặt, cô không biết Thẩm Phong có thể xem hiểu hay không, dù sao hiện tại cô hận không thể có khe đất để cô nhanh chóng chui vào!


Quá… Quá mất mặt!
Tang Noãn trộm mở mắt giữa kẽ hở ngón tay, lén ngắm anh ta. Thẩm Phong lại chỉ lẳng lặng quan sát bức họa này trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng cười: “Rất đặc biệt.”
“Em chỉ vẽ chơi, tập làm văn, tập làm văn…” Tang Noãn ngượng ngùng nuốt nuốt nước bọt.


“Em thích vẽ tranh à?” Một lần nữa thả bức vẽ lại, Thẩm Phong nhìn cô hỏi.
Đổi đề tài rồi!
Trong lòng Tang Noãn buông lỏng, lập tức gật đầu như gà con mổ thóc.


“Rất tốt.” Anh ta cười một cái, nói: “Nếu đã thích thì cứ vẽ thôi, đâu cần phải vào câu lạc bộ Mỹ Thuật. Hứng thú không liên quan đến hội nhóm, cho dù em không ở câu lạc bộ Mỹ Thuật thì vẫn có thể tiếp tục vẽ tranh.”


Vừa rồi lúc anh ta đi ngang qua, tùy ý nhìn vào trong thì thấy cô đang ở trong phòng phát ngốc. Tuy rằng khoảng cách hơi xa, nhưng anh ta có thể nhìn ra cô đang uể oải. Hơn nữa cô mới vừa nói mình bị đuổi, anh suy đoán cô khổ sở bởi vì chuyện này.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!


Tang Noãn chớp chớp mắt, ngẩn người ngửa đầu nhìn anh ta.
Cô nghe ra anh ta đang cổ vũ mình, nhưng vừa nghe nói tiếp tục vẽ tranh, cảm xúc của cô lại bắt đầu hạ xuống.
“Không đơn giản như vậy đâu, đàn anh Thẩm Phong.”
“Hử?”


Tang Noãn thuận tay lấy ra hai tuýp bột nước từ hộp bột nước bên cạnh, đưa tới trước mặt Thẩm Phong.
“Đàn anh, anh xem, hai cái này là màu gì?”
“Màu xanh biển và màu tím đậm.” Thẩm Phong lập tức trả lời.


Tang Noãn mở nhãn trên nắp ra, phân biệt đánh dấu hai tuýp bột nước là “Màu xanh đậm” và “Màu nho”. Cô gật gật đầu: “Ừm, không sai, chúng nó là màu xanh biển và màu tím đậm, nhưng đàn anh biết không? Ở trong mắt em, cái này đều cùng một màu.”
Thẩm Phong ngạc nhiên.


“Không nói dối anh, em có bệnh suy nhược màu sắc, còn là loại trời sinh đã có. Rất nhiều màu sắc gần ở trong mắt em đều giống nhau. Thậm chí em cũng không biết, em thấy màu này là màu lam hay là màu tím. Bởi vì nhược điểm này, tất cả mọi người nói em không thể vẽ tranh, thậm chí đến động vào bút vẽ đều là sai…”


“Vậy em cũng cảm thấy em vẽ tranh là sai lầm à?” Sau một lúc im lặng, Thẩm Phong mở miệng hỏi.
“Em không biết.” Tang Noãn có chút ảo não, lắc lắc đầu: “Dù sao bọn họ nói không đúng, vậy có lẽ thực sự là sai rồi.”
Đối mặt với câu trả lời của cô, Thẩm Phong không nói chuyện ngay.


Sau một lúc lâu, anh ta đứng dậy, trực tiếp đi đến trước mặt Tang Noãn, sau đó xoay một vòng trước mặt cô, cười hỏi: “Tiểu Tang, em biết lần đầu tiên anh tham gia thi đấu vũ đạo là một tình cảnh như thế nào không?”


Tang Noãn có chút không hiểu, lắc đầu. Nhưng cô nghĩ Thẩm Phong khiêu vũ giỏi như vậy, biểu hiện ngay lúc đó cũng nhất định rất tuyệt!


Có lẽ là sự sùng bái trong ánh mắt của fans nhỏ thật sự rõ ràng, Thẩm Phong thế mà lại như xem hiểu suy nghĩ trong lòng cô. Anh ta lắc lắc đầu, nói: “Lúc ấy anh khóc lóc bị đuổi xuống.”
“Hả?” Đôi mắt Tang Noãn lập tức trợn to vì kinh ngạc: “Anh lừa em à?”


“Không có.” Thẩm Phong khẽ cười, ngón tay vẽ ra một vòng tròn thật to quanh người mình: “Bởi vì lúc ấy anh béo như này, anh mới vừa đi lên, giám khảo đã cho rằng anh đi quấy rối nên đuổi anh đi xuống.”


Tang Noãn nhìn Thẩm Phong giờ phút này đứng ở trước mặt mình, ánh mắt cô đi từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, tới tới lui lui xem xét vài lần. Anh ta cao, tay chân dài, thân thể cao lớn, nhìn thế nào cũng không nhìn ra có dấu vết đã từng là người béo.


“Là sự thật.” Nhìn ra được sự hoài nghi của cô, Thẩm Phong nói: “Đừng nhìn mẹ anh là vũ công mà lầm tưởng, ba anh không phải là tuýp người gầy. Anh đã từng rất béo, hơn nữa là béo di truyền nên ông ấy để anh cũng học vũ đạo từ nhỏ. Tất cả mọi người cho rằng anh học vũ đạo là bởi vì mẹ anh, mà thật ra nguyên nhân chính là anh phải dùng vũ đạo giảm béo, hơn nữa để củng cố hình thể.”


“Như vậy à…” Tang Noãn cái hiểu cái không gật gật đầu, đôi mắt còn dừng lại ở trên người anh không chịu rời đi. Thẩm Phong mập mạp sẽ như thế nào nhỉ?
Trong đầu cô phác họa ra dung mạo Thẩm Phong, đại khái là một cậu bé mập mạp thanh tú, Tang Noãn không kìm được vui vẻ.


“Lúc ấy, tất cả mọi người cảm thấy anh không được. Nhưng Tiểu Tang, em cảm thấy anh học vũ đạo là sai ư?”
“Là, là… Ha ha ha…”


Suy nghĩ của Tang Noãn còn dừng lại ở một Tiểu Thẩm Phong mập mạp kia, nghe thấy anh ta hỏi chuyện, câu hỏi không qua đại não đã gật gật đầu. Qua một lát mới đột nhiên phát hiện không thích hợp, cô lập tức lại lắc đầu như trống bỏi: “Á không không không không không không! Nhưng mà… Nhưng mà không giống nhau! Anh là Thẩm Phong!”


“Mặc kệ anh là Thẩm Phong, Trương Phong, hay là Phát Phong, mấu chốt căn bản nhất không phải vấn đề sai hay không sai.”


“Một người nỗ lực làm một chuyện, bản thân không có gì sai, chẳng qua một khi người làm chuyện này không phù hợp với lẽ thường thì con người ta sẽ phủ định theo bản năng. Cái này giống như mọi người đều cảm thấy kẻ điếc không nên chơi đàn dương cầm, người mù không biết viết thư, nhưng trên thế giới còn không phải có Beethoven và Helen? Những người này trước khi chưa thành công cũng bị người ta nói là sai, nhưng một khi bọn họ thành công, sai lầm cũng biến thành kỳ tích.”


Thẩm Phong cười cười nhìn cô, giọng nói giống như gió mát ngoài phòng, làm người ta cảm thấy ôn hòa thoải mái.


“Cho nên Tiểu Tang à, em phải tin tưởng em vẽ tranh không phải sai lầm, em không cần bởi vì người khác nói mà đi nhầm đường, càng không cần bởi vì người khác phóng đại khuyết điểm của em thì đi xem nhẹ sở trường của mình.”
Tang Noãn ngơ ngẩn nhìn anh ta.
Thật sự… Có thể chứ?


Cho dù là suy nhược màu sắc, cho dù là rời khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật, cho dù là người khác đều không tin cô. Cô cũng có thể chuyên tâm vẽ tranh ư?


Cô chỉ đang làm một chuyện mà mình yêu thích, không quấy rầy người khác, cho nên cũng không cần phải quan tâm người khác nói như thế nào, không cần để ý ánh mắt người khác, thậm chí, coi như cô không ở câu lạc bộ Mỹ Thuật…
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!


Một lát yên lặng, ngoài hành lang phòng vẽ tranh vang lên một loạt tiếng bước chân.
Tang Noãn sửng sốt, giây tiếp theo cô đột nhiên hít hà một hơi, kéo cánh tay Thẩm Phong tránh ở phía sau cửa phòng vẽ tranh.
“Làm sao vậy?” Thẩm Phong không rõ nguyên do.


“Suỵt!” Cô vội vàng ra hiệu cho anh ta im lặng. Tang Noãn chắp tay trước ngực bắt đầu cầu nguyện: “Thiên linh linh địa linh linh, hay là người câu lạc bộ Mỹ Thuật trở về rồi…”


Tiếng bước chân bên ngoài dần dần gần lại, tim Tang Noãn đập càng lúc càng nhanh. Rất nhanh tiếng bước chân bên ngoài đã đi tới cửa, hơn nữa càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Bước chân ở cửa lại không dừng lại, mà là trực tiếp từ cửa lướt qua, sau đó chậm rãi đi xa.


Mãi đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất, Tang Noãn mới thở phào một hơi, vỗ ngực lẩm bẩm: “Nguy hiểm thật! Làm em sợ muốn ch.ết! Làm em sợ muốn ch.ết…”
“Em làm sao vậy?” Thẩm Phong buồn cười nhìn cô. Cảm xúc của Tang Noãn thiên biến vạn hóa, luôn làm anh ta không hiểu thế nào.


Cô ngượng ngùng cười cười: “Cái đó, hì hì, em lẻn vào…”


Ánh mắt cô vô tình thoáng nhìn, lập tức nhìn thấy trên cổ tay áo đồng phục của Thẩm Phong dính chút màu nước. Cô ngẩn người, lại cúi đầu nhìn tay mình, sắc mặt lập tức đỏ bừng: “Đàn anh Thẩm Phong, thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi! Em không cố ý làm bẩn quần áo anh, thật xin lỗi…” Nói rồi cô lại vỗ trán một cái: “Ui da! Gần đây em… Em quá xui xẻo, em hẳn là nên cách anh xa một chút!”


“Không sao đâu.” Thẩm Phong giấu cổ tay áo ra sau, nhìn dáng vẻ này của cô càng thêm muốn cười.
Nhưng mà anh ta càng nói không sao, Tang Noãn càng cảm thấy buồn rầu. Cô cúi đầu, trong lòng rầu rĩ, cái miệng nhỏ nhếch lên: “Đàn anh, em… Đi trước…”
“Chờ một chút.” Thẩm Phong lại gọi cô lại.


Tang Noãn dừng chân nhìn anh ta.
Cô vốn tưởng rằng anh ta còn muốn nói gì đó với mình, không nghĩ tới anh ta lại bỗng nhiên đi đến trước mặt cô, vươn tay bắt đầu thay cô lau màu nước trên mặt.
!!!


Trong lòng Tang Noãn lập tức như đang ngồi tàu lượn siêu tốc nhanh chóng lao xuống, ngay sau đó trái tim cô như được lắp thêm một cái mô tơ nhỏ, lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng nhảy lên. Thịch thịch thịch…


Trong lúc nhất thời, Tang Noãn chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt.


So sánh với khuôn mặt đang nóng lên của cô, ngón tay Thẩm Phong có chút mát lạnh, cọ qua cọ lại trên mặt cô làm cô hơi ngứa. Ngón tay anh ta nhẹ nhàng cọ qua cái mũi và gương mặt cô, một mùi hương sơn chi nhàn nhạt phát ra từ trên người anh ta, thấm vào hơi thở, làm người ta không khỏi thấy vui vẻ thoải mái.


Tang Noãn nhắm mắt lại, trong lòng không ngăn được sôi trào dường như ồn ào náo động: Á! Đây… Chính là mùi của đàn anh Thẩm Phong!
Ngay vào lúc cô cho rằng mạch máu mình sắp căng đến té xỉu, Thẩm Phong buông tay xuống: “Được rồi.”


“À, à…” Tang Noãn gật gật đầu, cả người choáng váng, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Thẩm Phong mỉm cười: “Tiểu Tang, cố lên!”


Có nhiều khói mù hơn nữa cũng không thắng nổi cơn gió mát nhẹ nhàng này. Mấy ngày nay mặt trái cảm xúc vẫn luôn tích tụ trong lòng Tang Noãn, cứ như vậy nhẹ nhàng mà hóa thành bột phấn tan đi theo gió.


Vì thế trưa hôm đó, Nhã Hinh cùng Đinh Tiểu Dã đều thần kỳ phát hiện dường như Tang Noãn đột nhiên đổi tính, rõ ràng lúc bọn họ đi vẫn rầu rĩ không vui muốn sống muốn ch.ết. Chờ lúc bọn họ về, cô vui vẻ nhảy nhót lung tung không ngừng giống như chó hoang.


“Không phải là quỷ nhập chứ?” Nhìn bóng dáng đang nhảy nhót trên đường kia, Đinh Tiểu Dã nhỏ giọng nói thầm với Nhã Hinh.
Nhã Hinh gật gật đầu: “Ừm, rất có thể!”


“Đinh Tiểu Dã, Từ Nhã Hinh, đừng cho là tớ không nghe được, ngậm ngay cái miệng quạ đen của các cậu lại! Các cậu mới bị quỷ nhập đó!”
Tang Noãn quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hai người, tiếp tục nhảy nhót, vừa ɭϊếʍƈ kem vừa đi về phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.


Cô làm sao á? Cô mới không bị sao đấy! Cô chỉ là được ánh sáng của nam thần tắm gội, không nhịn được có chút xán lạn thôi.
Nhưng mà đây là bí mật, không thể nói cho bọn họ!


Tang Noãn cười trộm, giang hai tay hít sâu một hơi. A! Thoải mái quá! Để cho toàn bộ những Lâm Vi, câu lạc bộ Mỹ Thuật, ngày hội câu lạc bộ gì đó đều gặp quỷ đi thôi! Có nam thần trợ uy cổ vũ cho cô, những cái đó còn quan trọng gì đâu chứ?
Tác giả có lời muốn nói:


Tang Noãn: A! Thế giới của tôi thật tốt đẹp! Mặt trời chiếu trên cao, chim chóc hót cho tôi nghe, nam thần cười với tôi… [mắt lấp lánh] [muốn say]


Mạc Tư Nguyên: [mặt lạnh][ tay cầm đại đao dài 50 mét] Xin chào tác giả, xin hỏi ngài có thể giải thích một chút không? Hình như tôi mới là nam chính, nhưng đã hai ngày tôi không lên sân khấu rồi, chẳng lẽ ngài muốn đổi nam chính à? [mặt không biểu tình mỉm cười] [đại đao dài 50 mét chậm rãi ra khỏi vỏ]


Tác giả: [điên cuồng lật đại cương~ing] cái đó, cái đó, cái đó… Bạn học cao lãnh bình tĩnh đã bình tĩnh đã! Tôi… Tôi… Tôi nhìn chương ngày mai đều là cậu! Đều là cậu! Cả một chương!!! Cute siêu cấp! Vui không, vui không ~ [cười tủm tỉm lấy lòng] [chạy nhanh!]






Truyện liên quan