Chương 4: Chìm trong bùn
Trên đường trở về, không khí có chút không thoải mái, vì nhận thấy Chu Lẫm chưa nguôi cơn tức, Diệp Dật Vân cũng bảo trì trầm mặc. Ngược lại Nghiêm Thừa mở miệng nói: “Kỳ thật tôi không hiểu ý cậu ta.”
“Cậu ta là nhận được quá nhiều quan tâm, nên cảm thấy bản thân cậu ta giả vờ giả vịt.” Chu Lẫm hừ lạnh một tiếng.
Lúc này Nghiêm Thừa quay lại nhìn sắc mặt, vì cậu biết, Chu Lẫm không nhận được quan tâm của người kia.
Kỳ thật thời điểm Hạ Thiên Kỳ vừa đến Chu gia, ở chung cùng Chu Lẫm cũng không đến nỗi tệ, tuy rằng thoạt nhìn Chu Lẫm không tốt để gần gũi, nhưng thực tế là một người chăm sóc cẩn thận. Khi đó đừng nói Chu Lẫm, cả Nghiêm Thừa, Diệp Dật Vân làm bạn với Chu Lẫm, đều ở chung cùng Hạ Thiên Kỳ khá tốt. Bởi vì ngay từ đầu Hạ Thiên Kỳ đã kỳ quặc, cũng không thèm quan tâm gọi Chu Lẫm là ‘anh’, sau này vẫn luôn không sửa, hơn nữa y còn đặt ra biệt danh ‘Thiên Vương’ ‘Sao sáng’ như vậy.
Chu Lẫm học xong đại học thì ra nước ngoài, sau khi cha Chu bệnh qua đời thì trở về, bỏ lỡ mấy năm thanh xuân rạng rỡ nhất của Hạ Thiên Kỳ. Sau khi Chu Lẫm về nước, quan hệ giữa hai anh em trở nên cực kỳ vi diệu. Đầu tiên là Hạ Thiên Kỳ bỏ công việc mà cha Chu đã cấp cho y mà còn muốn dọn ra khỏi Chu gia, lại thêm vì Hạ Thiên Kỳ lần nữa đổi bạn trai bị Chu Lẫm tìm đến hỏi chuyện, thậm chí cuối cùng tuyên bố ‘Không thừa nhận anh là anh trai, đừng đụng đến tôi’, hai năm quan hệ của hai người trực tiếp chìm xuống băng.
Khoảng thời gian Chu lẫm ở nước ngoài, Nghiêm Thừa giống như huynh trưởng của Hạ Thiên Kỳ. Cho đến đêm nay cậu mới đột nhiên phát hiện, nguyên lai cậu cũng không hiểu tâm tư Hạ Thiên Kỳ. Hơn nữa trước đó, cậu cũng mới phát hiện mình không hiểu tâm tư Chu Lẫm. Mặc dù có hơi kinh ngạc cùng lúng túng, nhưng ít ra cậu cũng biết Hạ Thiên Kỳ đối với Chu Lẫm có đủ loại coi thường cùng tránh né, nên Chu Lẫm mới có thể ác cảm với Hạ Liên sầu muộn kia.
“Tôi cảm thấy tôi hiểu đôi chút.” Trầm mặc một hồi, Diệp Dật Vân hiếm khi nghiêm túc nói.
Nghiêm Thừa đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nhất thời không lên tiếng.
“Làm gì mà không nói,” Diệp Dật Vân mất hứng, “Tôi đây thông minh rất kỳ quái sao?”
“Thì cậu nói đi.” Chu Lẫm nói.
“Tiểu tử kia chính là cảm thấy tình cảm của Hạ Thiên quá giả tạo, cũng không phải tình cảm thật của y, bất quá là muốn nắm giữ người mình thích ở bên cạnh,” Diệp Dật Vân cười lạnh một tiếng, “Vì vậy cậu ta liền vạn phần thống khổ cất lời mỉa mai Hạ Thiên.”
Chu Lẫm không lên tiếng.
Nghiêm Thừa đành gắng gượng nói tiếp: “Thật sự là tâm tư mẫn cảm a, dù sao tôi cũng không hiểu lắm mấy chuyện yêu đương vi diệu này, chuyện này buồn vui chỉ có thể tự hiểu thôi.”
“Hạ Thiên thích mấy tên nhóc như vậy, khó trách luôn bị đá,” Diệp Dật Vân cảm khái một tiếng, “Y tìm một tên thần kinh thô trực tiếp áp đảo, không chừng sẽ không nhiều chuyện như vậy.”
“Phương pháp kia của cậu căn bản vô dụng, trước đừng nói y thích thần kinh thô hay không,” Nghiêm Thừa bất đắc dĩ, “Dựa theo lời các cậu nói, Hạ Thiên quả thật có vấn đề đi.”
“Sao sáng, cậu là tên chưa yêu nên quá ngây thơ, ai mỗi lần yêu đều sẽ chân thật đâu? Mỗi người đều như vậy, ban đầu chỉ thích mà thôi, sau đó mới nghĩ phát triển như thế nào. Cho dù trong lòng Hạ Thiên thật sự có người khác thì sao chứ, y vẫn nghiêm túc kết giao với xú tiểu tử kia đi? Chỉ có thể nói tên kia không nắm chắc,” Diệp Dật Vân cười nhạo, “Thiên Vương nói rất đúng, tên kia bất quá ỷ vào việc Hạ Thiên đối xử với y tốt, nên không có gì lại đi kiếm chuyện.”
Nghiêm Thừa lắc đầu, cậu cảm thấy Diệp Dật Vân tựa hồ nói đúng, lại ẩn ẩn có chút không đúng. Lúc này cậu cũng không muốn miệt mài theo đuổi, chỉ nói: “Không nghĩ tới cậu thật rất hiểu, nhìn với ánh mắt khác xưa.”
“Từ trước đến nay tôi đều đứng ở đỉnh chỉ số EQ quan sát các cậu được không!” Diệp Dật Vân trở nên dào dạt đắc ý.
“Đáng tiếc, chúng ta đứng ở đỉnh chỉ số IQ cúi đầu tìm khắp nơi mà không thấy cậu.” Chu Lẫm nghe xong chuyện muốn nghe, đối Diệp Dật Vân triển khai trấn áp cực kỳ tàn ác.
Sau khi Nghiêm Thừa về nhà nhìn sách trong chốc lát, lại theo thường lệ bắt đầu viết vào sổ da đen, nhưng cảm thấy vô pháp tĩnh tâm, ngay cả khi kế hoạch trong sổ được viết gọn gàng theo thứ tự cũng không cách nào làm cậu cảm thấy yên tâm. Tựa hồ có một cơn lốc mạc danh kỳ diệu đảo loạn suy nghĩ của cậu, những lời nói của Hạ Liên và Diệp Dật Vân cứ cuồn cuộn trong đầu, nhưng cậu lại không bắt được trọng điểm.
Những câu nói kia lọt vào tai, cậu lại không thể hiểu được.
“Y không biết người yêu là như thế nào hoặc căn bản là sợ yêu, nên mới cố gắng giả bộ dáng như thần tình yêu.” Vẻ mặt sáng sủa kia của Hạ Thiên Kỳ nguyên lai là sợ yêu sao? Y vẫn luôn giả bộ sao?
“Sao Sáng cậu là tên chưa yêu nên quá ngây thơ, ai mỗi lần yêu đều sẽ chân thật đâu? Mỗi người đều như vậy, ban đầu chỉ thích mà thôi, sau đó mới nghĩ phát triển như thế nào.” Lẽ nào nhận xét của mình thật sự quá ngây thơ? Dù sao mình đối với chuyện tình cảm cũng không muốn tiếp cận lắm. Nhưng tên xú tiểu tử Diệp Dật Vân dựa vào cái gì mà khinh bỉ mình a! Không đúng, lạc đề rồi.
Nghiêm Thừa không biết nên làm gì bây giờ, cậu biết mình kỳ thật có thể như trước đây chờ tự Hạ Thiên Kỳ khôi phục. Nhưng hiện tại cậu đã tham gia, cậu không ngừng lo lắng cho Hạ Thiên Kỳ, còn có thêm Chu Lẫm.
Một phần trong tính cách Nghiêm Thừa cảm thấy cậu muốn vì bạn thân làm gì đó, nhưng lại hoàn toàn lúng túng, suy nghĩ một mảnh hỗn loạn. Cậu sẽ không nói mấy câu an ủi, cậu cũng sẽ không thể hiểu những vấn đề nho nhỏ trong tình yêu, cậu không biết làm gì có thể làm cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy dễ chịu một chút. Còn có Chu Lẫm, người bạn thân cậu vẫn luôn ẩn ẩn có chút kính nể. Người từ trước đến nay so với cậu luôn có biện pháp hành động, bản thân Chu Lẫm còn không thể tháo gỡ vấn đề của Hạ Thiên Kỳ, cậu là người ngoài có khả năng làm gì được đây? Nghiêm Thừa đột nhiên sinh ra hoài nghi với bản thân mình, chẳng lẽ EQ của mình thật sự là số âm?
Mắt nhìn di động, bỏ qua cái tên đục nước béo cò Diệp Dật Vân, cậu chỉ còn một người bạn đáng tin cuối cùng.
“Cuối tuần này tôi muốn đi thăm Hạ Thiên Kỳ, anh cùng đi luôn không?”
“Hảo a, tôi cũng đang có ý đó. Chờ tôi sau tan tầm thứ bảy thì thế nào?”
“Thứ bảy anh còn có thể giới thiệu với tôi một quyển sách đọc trước khi ngủ.”
“Rất hân hạnh, cuối tuần gặp.”
“Ân, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Từ lần trước sau khi trao đổi số điện thoại, Nghiêm Thừa và Kỳ Tích trừ bỏ cuối tuần gặp nhau ở thư viện, còn từ từ biến thành nhắn tin như bạn bè. Tuy rằng vẫn chỉ đôi ba câu, cũng đã có tác dụng ổn định kỳ dị.
Cho nên, lúc này cũng vậy.
Người có nụ cười ôn nhu và mình cũng không giống nhau, anh ta nhất định biết nên làm gì đi. Nghiêm Thừa nghĩ như vậy.
Nghiêm Thừa cảm thấy từ sau khi quen biết Kỳ Tích, bản thân cậu làm rất nhiều chuyện bất khả tư nghị. Bất luận luôn bị Kỳ Tích nắm mũi dắt đi, hay là đem một kiểu người trước đây cậu ghét nhất trở thành bạn bè, còn có bắt đầu nghiêm túc học nấu ăn. Những chuyện này cách đó mấy tháng mà nói với Nghiêm Thừa, cậu nhất định cười nhạt.
Còn như hiện tại, tối thứ năm sau giờ làm việc, Nghiêm Thừa ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Kỳ Tích.
“Nghiêm Thừa, cậu hiện tại đang ở nhà sao?”
“Ân, tôi đang ở nhà.” Nghiêm Thừa vừa trả lời, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay dự báo thời tiết buổi tối có mưa, cậu ghét trời mưa nên vừa hết giờ làm liền về nhà.
“Thật tốt quá,” bên kia đầu dây thở ra một hơi, “Tôi nhớ cậu ghét trời mưa, tối nay hẳn sẽ không ở lại công ty.”
Nghiêm Thừa khe khẽ giương khóe miệng, làm bộ như không phải vì đối phương nhớ rõ sở thích của mình mà cao hứng. “Có chuyện gì không?”
“Là như thế này, hôm nay bạn tôi đúng lúc cho tôi con cua, cua sống a! Tôi ăn cũng không nhiều, muốn nhân lúc còn tươi cho cậu một chút, cậu biết làm cua như thế nào đi?”
“Tôi sẽ hấp. Khoan khoan, cho tôi… là bây giờ sao?” Nghiêm Thừa lập tức đứng lên.
“Ân, vừa nghe cậu đang ở nhà tôi liền đi, hiện tại đã xuống dưới lầu rồi, cậu không cự tuyệt được đâu.” Thanh âm Kỳ Tích nghe thực khoái trá.
“Nhưng bên ngoài đang mưa.” Nghiêm Thừa bước đến bên cửa sổ. Ngoài cửa là màn mưa thu, làm ướt lá ngô đồng, có vẻ thanh lãnh tiêu điều.
“Tôi cũng không ghét mưa,” Kỳ Tích tựa hồ cười nói, “Xuân phong đào lý hoa khai nhật, Thu vũ ngô đồng lạc diệp thì.”
“Tây cung nam nội đa thu thảo, Lạc diệp mãn giai hồng bất tảo.” Nghiêm Thừa theo thói quen nói tiếp theo, “Không đúng, đây không phải lúc làm thơ đi? Hơn nữa ‘Trường hận ca’ cũng quá thê thảm. Khoan khoan, tôi cũng không muốn nhắc, anh biết nhà tôi ở đâu sao?”
“Biết a, vào lần đầu tiên chúng ta đi cùng nhau không phải cậu đã nói rồi sao?” Kỳ Tích nhẹ nhàng trả lời.
“Phải không?” Nghiêm Thừa lại khẽ giương khóe miệng, khắc chế ‘một chút’ cao hứng trong lòng.
“Cậu hảo hảo ở nhà chờ tôi nhấn chuông cửa.”
“Ân, trời mưa đi đường cẩn thận. Tôi chờ anh.” Sau khi cúp điện thoại, bản thân Nghiêm Thừa cũng muốn nổi da gà, nói ba chữ cuối cùng cũng thực trôi chảy, nhớ lại thấy thực đáng sợ.
Bây là tám giờ bốn mươi ba phút tối thứ năm, từ tám giờ đến mười giờ là thời gian Nghiêm Thừa đặc biệt sắp xếp sẽ nghe nhạc và đọc sách vì ngày mưa. Nhưng hiện tại cậu tắt nhạc đi, cũng không nhìn đến sách, trong lòng mơ hồ bắt đầu mong đợi.
Kỳ Tích có chút khiết phích, dọn dẹp gì đó trong nhà? Hôm qua đã làm hết một tiếng đi. Bài trí đều rất ngăn nắp, phòng bếp cũng rất sạch sẽ. Còn để trước sẵn một đôi dép sạch sẽ bên trong…
Không đúng! Nghiêm Thừa đột nhiên ngừng lại. Mình bây giờ là người bị quấy rầy thời gian nghe nhạc cùng đọc sách, mình hẳn phải sinh khí mới đúng, đến tột cùng đang chờ mong gì chứ! Đây nhất định là phép thuật của Kỳ Tích!
Cho nên mới nói, từ sau khi quen biết Kỳ Tích, Nghiêm Thừa làm rất nhiều chuyện bất khả tư nghị.
Đại khái gần ba mươi phút sau, chuông cửa nhà Nghiêm Thừa vang lên. Đây là chuông cửa của tòa nhà, Kỳ Tích đã đến dưới lầu. Sau khi Nghiêm Thừa mở cửa cho anh, tâm tình đột nhiên trở nên khẩn trương. Một chút nữa phải nói chuyện khách sáo thế nào đây? Muốn lưu anh ta lại trong chốc lát sao? Không xong, hình như quên pha trà!.
Người càng để ý lại càng dễ luống cuống, Nghiêm Thừa cũng không biết mình tại sao lại muốn để ý Kỳ Tích. Có lẽ chính là cảm giác khủng hoảng khi vùng cá nhân bị xâm lấn, tóm lại khi Kỳ Tích dùng biểu tình ôn hòa trước sau như một bước vào cửa, Nghiêm Thừa mới thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cho dù Kỳ Tích ra ngoài vào ngày mưa, cũng không làm người ta cảm thấy chật vật. Anh đem cán dù dựa nghiêng ở huyền quan, lấy túi giữ ấm quàng trên vai đưa cho Nghiêm Thừa: “Tôi đặt trong hộp giữ ấm mang đến, chân đã cột chắc, yên tâm. Cậu có thể đem nó để vào ngăn lạnh, cũng có thể đặt trong nước. Tóm lại nhanh chóng ăn luôn a.”
Nghiêm Thừa nhận lấy, thấy Kỳ Tích bộ dáng tựa hồ muốn xoay người đi, nhịn không được hỏi: “Anh không vào ngồi một chút sao?” Vì cái gì lắm miệng a, ngu ngốc!
“Nha, có thể không?” Kỳ Tích quay đầu nhìn cậu, ý cười trong mắt bị ánh đèn chiếu lên trong suốt.
Nghiêm Thừa bối rối mấy giây: “Đương nhiên có thể.” Lúc này còn có thể cự tuyệt sao?
Nghiêm Thừa mời Kỳ Tích đến ngồi ở phòng khách, bản thân đi vào phòng bếp pha trà. “Tôi không uống nước giải khát, trong tủ lạnh có mạch trà tự pha. Hay anh muốn uống trà nóng, trà túi lọc? Đống đính ô long?”
“Tôi thích hồng trà.” Kỳ Tích trả lời rất tự nhiên.
Nghiêm Thừa gật đầu, bản thân cũng khá thích trà túi lọc. Nho nhỏ hợp ý làm cậu có chút cao hứng.
Cái gọi là pha trà cũng không có quá trình phức tạp, Nghiêm Thừa không có khay trà, cũng không cần đầy đủ trà cụ, chỉ là trà cụ đơn giản phổ biến. “Nước cũng dùng bình đun sôi, tôi biết có những người sẽ dùng nước khoáng.” Nghiêm Thừa ra vẻ tùy ý nói.
Kỳ Tích nhận tách trà: “Không sao, tôi uống trà cũng không để ý.”
Nghiêm Thừa nhấp một ngụm trà, thầm thả lỏng một chút.”
“Tôi đột nhiên tự ý chạy đến, có phải đã phá hỏng kế hoạch tối nay của cậu không?” Kỳ Tích hơi thấy có lỗi.
“Kỳ thật chỉ nghe nhạc đọc sách một chút, không tính là kế hoạch nhất định phải hoàn thành.” Nghiêm Thừa trái lương tâm trả lời.
Kỳ Tích đùa: “Tôi nhớ cậu đọc sách cũng sẽ nghiêm túc tuân theo kế hoạch nên tối nay muốn đến nhìn xem như thế nào.”
Thẳng thắn! Nghiêm Thừa cúi đầu nhấp ngụm trà, không trả lời.
“Phốc.” Kỳ Tích có chút nhịn không được cười nói, “Không phải thật sao?”
Nghiêm Thừa nhướng mày.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Kỳ Tích vỗ tay nói, “Ngô, không bằng chúng ta bắt đầu đọc, giống như cùng nhau đọc sách!”
Mắt Nghiêm Thừa sáng lên, cậu muốn nghe Kỳ Tích đọc đã lâu. Vốn tưởng sẽ chỉ là vọng tưởng, không nghĩ đến thế nhưng lại có thể thực hiện. “Để phạt, vậy cậu đọc đi.” Nghiêm Thừa ra vẻ trấn định, kỳ thật trong lòng cực kỳ hưng phấn.
Kỳ Tích nhìn Nghiêm Thừa tựa hồ thật cao hứng, lại cố sức che giấu, vẫn duy trì bộ dáng trang nghiêm, cảm thấy thập phần thú vị. Vì thế cũng hào phóng đáp ứng: “Có thể giúp cậu hoàn thành kế hoạch tối nay là được.”
Nghiêm Thừa từ thư phòng lấy ra quyển sách cậu đang đọc tối nay: “Kế hoạch tối nay tôi đọc quyển ‘Rose’ này.”
Kỳ Tích cầm quyển sách vừa nhìn, đại thán: “Cứu mạng, cậu tha cho tôi đi!” Nguyên lai đó là quyển ‘Diệp chi thi tuyển’ bản Anh – Hán.
“Phần tiếng Anh cũng nhờ anh hết.” Nghiêm Thừa cười nói.
Rõ ràng mấy ngày trước còn nóng như đang trong hè, nhưng đêm nay bắt đầu mưa, cũng ngăn không được cơn lạnh. Thật giống tâm tình cuồng nhiệt, từ hè bước sang thu, đột nhiên chỉ còn lại một mình mình vắng vắng lặng lặng.
Hạ Thiên Kỳ rùng mình một cái, áo tay ngắn y mặc còn bị mưa ướt đẫm. Nhưng cũng chẳng để tâm, dù sao tâm tình của y cũng đang lạnh lẽo.
Xe buýt thành phố xuyên qua màn mưa, Hạ Thiên Kỳ từ cửa sổ xe nhìn ra, người trên đường đều đang mở dù, đè thấp tán dù, ánh đèn neon chiếu xuống bọn họ đầy màu sắc. Đều giống nhau a, bất luận thay đổi nhiều hay ít đối tượng kết giao, kết quả cũng giống nhau.
“Kỳ thật, chính mày có chút vấn đề, không thì cũng sẽ không thất tình. Nói không chừng, Hạ Liên nói có lý nha?”
“Anh không biết thế nào là yêu, hoặc căn bản là sợ yêu, cho nên mới cố gắng giả vờ như chuyên gia tình yêu.”
Không phải như vậy, mình không có giả vờ. Hạ Thiên Kỳ đặt trán lên cửa kính xe buýt, mưa bụi ngoài cửa sổ bay vào làm ướt gò má y, lạnh băng, ướt đẫm. Không bi thương đến phát khóc, cũng không có cảm giác bị thương tổn quá lớn nào đó. Chính là mệt muốn ch.ết đi, giống như người cố gắng vui hết mình, cuối cùng lại không giữ được bất kỳ ai, lập tức mệt mỏi.
Không nói rõ được cảm xúc, Hạ Thiên Kỳ khe khẽ hát. Lần này y lại thất tình không biết có phải hay không biểu hiện quá mức khác thường, nhân viên pha chế và ban nhạc thông đồng với nhau, liên tục cả tuần nay đều diễn mấy tình khúc bi thảm. Bị bọn họ làm cho không thể tránh né, tối nay y dứt khoát đi ngoài hít thở không khí.
Không phải ngày thường chỉ cười nhạo bọn họ độc thân thôi sao, đến mức giờ đây lại chĩa mũi dùi vào tôi? Cái gì mà ‘lấy độc trị độc’, ‘nghe thử người khác còn bi thảm hơn’, đều là kiếm cớ! Đáng hận nhất chính là ban nhạc còn viết ca khúc mới an ủi y, ca từ cũng tệ muốn ch.ết!
“Kỳ vọng quá nhiều, sau đó lại từ trong thất vọng mãi thành quen…”
Làm sao có thể a, ngu ngốc!
“Xin chào!” Nghiêm Thừa đêm nay đón nhận chuông cửa reo lần thứ hai có dự cảm không tốt, có khác thường lẫn yêu dị.
Tiếng trả lời khó nghe: “Vừng ơi vừng ơi mở cửa!”
…
“Ai đấy?” Nghiêm Thừa đỡ trán, tuy rằng trong lòng cậu đã có đáp án.
“Cậu đã thành tâm thành ý hỏi, tôi đây liền từ bi nói cho cậu biết…”
“Không cần, cám ơn. Tôi không muốn biết.” Nghiêm Thừa cắt ngang lời người bên ngoài.
Nghiêm Thừa còn chưa xoay người, chuông cửa lại kiên nhẫn vang lên.
“…”
“Cậu có bản lĩnh đoạt nam nhân, thì cậu có bản lĩnh mở cửa a! Chớ tránh bên trong không lên tiếng…”
Nghiêm Thừa thở dài, cắt ngang lời y: “Diễn khúc chia ly xong chưa?”
“Sao Sáng, tôi mắc mưa, rất lạnh…” Hạ Thiên Kỳ đáng thương hề hề nói.
“Lên đây đi.” Nghiêm Thừa vạn phần buồn bực ấn nút mở cửa.
“Là Hạ Thiên (mùa hè)?” Kỳ Tích tựa hồ nghe đoạn đối thoại của bọn họ, kiềm không biểu tình buồn cười.
Nghiêm Thừa: “Tôi nhìn là Thu Thiên (mùa thu).”
Cửa vừa mở ra, ‘Thu Thiên Kỳ’ đầu tóc ướt sũng bước vào, thanh âm cũng như gió thu cuốn hết lá vàng: “Sao Sáng, cả người tôi không khỏe lắm…”
Nghiêm Thừa nhặt lấy một phiến lá ngô đồng trên vai y, ném khăn mặt cho y: “Lau đi rồi bước vào.”
Kỳ Tích rót một tách trà nóng: “Hạ Thiên cậu uống tách trà nóng, tôi nấu trà gừng cho cậu đi.”
“Cám ơn… Nha, nha, nha! Kỳ Tích anh thế nào cũng ở đây!” ‘Thu Thiên Kỳ’ quá sợ hãi.
“Ân, có chút việc.” Kỳ Tích kinh miêu đạm tả nói.
‘Thu Thiên Kỳ’ chống nạnh, đối Nghiêm Thừa bày ra gương mặt của mụ đàn bà chanh chua: “Hảo a, cậu quả nhiên sau lưng tôi tìm nam nhân…”
“Còn diễn nữa tôi gọi điện thoại cho Chu Lẫm.” Nghiêm Thừa liếc nhìn y một cái.
‘Thu Thiên Kỳ’ lập tức ngoan ngoãn ngồi uống trà nóng.
Đợi sau khi ‘Thu Thiên Kỳ’ xử lý xong tự mình biến lại thành Hạ Thiên Kỳ, ngồi vào chỗ của mình trong phòng khách của Nghiêm Thừa. Còn Kỳ Tích đi nấu trà gừng như lời nói.
“Sao Sáng, không đơn giản a.” Hạ Thiên Kỳ đối với phòng bếp chớp chớp mắt.
Nghiêm Thừa lặng yên lấy di động ra.
“Đừng! Tôi sai, tôi sai!” Hạ Thiên Kỳ lập tức xua tay.
“Sao lại mạc danh kỳ diệu mắc mưa, còn tới nhà tôi?” Tuy bị cắt ngang màn đọc sách mong chờ đã lâu, nhưng Nghiêm Thừa vẫn rất lo lắng tình trạng của người trước mắt này.
“Là trời mưa rất mạc danh kỳ diệu,” Hạ Thiên Kỳ lắc lắc đầu, lại nhu nhu cái mũi, “Tôi vừa mới ra khỏi cửa liền mắc mưa, dứt khoát trốn lên xe buýt. Rất lãng mạn đi, tôi tùy tiện lên xe buýt, mạc danh kỳ diệu liền đến dưới lầu nhà cậu.”
Nghiêm Thừa nhìn gia hỏa y như đại hình khuyển, cân nhắc có nên cho y biết hay không, bọn họ đã gặp Hạ Liên nói chuyện.
“Tôi hỏi thật, Kỳ Tích như thế nào lại ở nhà cậu?” Hạ Thiên Kỳ hỏi.
Nghiêm Thừa mạn bất kinh tâm trả lời: “Anh ta mang đồ đến cho tôi.”
“Quan hệ cá nhân quá nhanh a…” Hạ Thiên Kỳ lại bắt đầu thở dài thở ngắn.
Nghiêm Thừa lặng lẽ móc di động ra.
“Tôi không nói, tôi không nói là được chứ gì!”
Kỳ Tích vẫn chưa ra khỏi phòng bếp, Nghiêm Thừa thở dài, quyết định vẫn làm theo suy nghĩ của mình: “Mấy hôm trước chúng ta có đi…” Lời còn chưa dứt, di động liền reo lên. Cậu vừa cầm lên đã thấy, Chu Lẫm.
“Giám đốc buổi tối vui vẻ.” Nghiêm Thừa thấy mình tối nay bị quấy rầy nghiêm trọng.
“Người ở quán bar nói Hạ Thiên không mang theo dù đã ra ngoài, điện thoại còn tắt. Cậu có biết y ở đâu không?”
Nghiêm Thừa nhìn đại khuyển kim mao đang rung đùi đắc ý ở sofa đối diện, cắn răng nói: “Tôi làm sao có thể biết y sẽ ở nhà tôi?”
“Giữ y lại.”
“Dám chạy thử xem…” Nghiêm Thừa mặt lạnh nói, “Cậu định làm gì?”
“Không có gì.” ‘Thu Thiên Kỳ’ đang định chạy trốn cúi đầu trả lời.
Nghiêm Thừa bày ra tư thế gia trưởng: “Nói thật.”
“Trước khi ra ngoài rất bực bội, tắt di động.” ‘Thu Thiên Kỳ’ ngoan ngoãn trả lời, Nghiêm Thừa trong một khoảng thời gian dài thật sự đảm đương vị trí huynh trưởng, hơn nữa Sao Sáng nghiêm túc sinh khí thực đáng sợ.
“Tôi cả thấy cậu nên hảo hảo nói chuyện với anh cậu,” Nghiêm Thừa nhu nhu ấn đường, “Tôi thật không hiểu đến tột cùng các cậu đang nghĩ gì. Mấy hôm trước chúng ta đến gặp Hạ Liên.”
“Cái gì?” Hạ Thiên Kỳ trợn mắt.
“Không phải tôi chủ mưu.” Nghiêm Thừa lập tức phủi sạch quan hệ.
Hạ Thiên Kỳ tức đỏ mặt, trợn mắt nhìn nửa ngày, mới nói: “Các cậu nhất định đến hỏi cậu ta nguyên nhân đi.”
“Ân.”
Hạ Thiên Kỳ suy sụp ngồi xuống, tay vò mái tóc ngắn, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tôi rất buồn cười đi…”
Nghiêm Thừa thành thật nói: “Kỳ thật tôi không hiểu ý cậu ta lắm.”
“Tôi cũng không hiểu a,” Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng, “Sao Sáng, không hổ là hảo huynh đệ! Hắt xì!”
Kỳ Tích từ phòng bếp bưng tách trà gừng ra: “Nhân lúc còn nóng uống đi, uống xong tắm nước nóng.” Mặc dù vượt quá đề nghị chủ nhà, nhưng Nghiêm Thừa cũng không cảm thấy mất hứng, ngược lại có chút hưởng thụ loại thân mật không có ở ngoài.
“Trà gừng… Vị xa xưa a,” Hạ Thiên Kỳ ngửi được vị cay nồng nhíu mày, “Tôi có thể không cần uống được không?”
Kỳ Tích cười nói: “Không thể.”
“Uống xong đi tắm.” Nghiêm Thừa gõ đầu y một cái.
“Tôi muốn méc với anh trai các anh khi dễ tôi…” Hạ Thiên Kỳ một bên lẩm bẩm một bên nhận tách trà. Y cho đến giờ đều như vậy, rất ít nhắc đến danh xưng này trước mặt Chu Lẫm, bên ngoài thời điểm cáo mượn oai hùm lại không tránh né.
Nhân lúc Hạ Thiên Kỳ đi tắm, Nghiêm Thừa cùng Kỳ Tích dọn dẹp sách vở, trà cụ cùng tách trà. Trong lòng Nghiêm Thừa có chút thư thái lâng lâng, lúc đối diện với Hạ Thiên Kỳ, Kỳ Tích mơ hồ có cảm giác đứng cùng chiến tuyến với cậu. Đây vừa lúc là tự giác, khiến Nghiêm Thừa cảm thấy mình và Kỳ Tích giống như hình thành một liên kết nho nhỏ. Cho dù có Hạ Thiên Kỳ là người bạn chung, cũng vô pháp xâm phạm sự ăn ý giữa bọn họ.
“Kế hoạch đọc sách tối nay của cậu làm sao bây giờ? Không thực hiện được.” Kỳ Tích có chút tiếc hận mà nói.
Nghiêm Thừa đã mở quyển kế hoạch ra sửa lại: “Không sao, đã hoàn thành gần 90%. Dù sao bị đám người này phá nát kế hoạch cũng không phải lần thứ nhất thứ hai, mấy chuyện này tôi đã sớm quen.”
“Tuy cậu luôn nói mình bạc tình, ghét phiền phức, nhưng thực tế vẫn rất quan tâm bọn họ đi.” Kỳ Tích cười nói.
Bút Nghiêm Thừa lệch một chút, viết sai rồi, vừa ngượng vừa giận nói: “Không muốn nói đến mấy chuyện buồn nôn này!”
Chu Lẫm vào lúc Hạ Thiên Kỳ vừa tắm xong đi ra, mang theo hơi ẩm toàn thân, mái tóc ngắn ướt đẫm còn nhỏ nước.
“Nha, Thiên Vương!” Hai anh em lúng túng cất tiếng chào.
Chu Lẫm hơi có lỗi gật đầu với Nghiêm Thừa, sau đó đem cái túi cầm trên tay ném về phía Hạ Thiên Kỳ: “Mặc áo khoác vào, theo tôi trở về.”
Trong tay Hạ Thiên Kỳ còn cầm khăn lau tóc, không kịp đưa tay bắt lấy, bị túi đập vào mặt, có chút tức giận nói: “Tự tôi về!”
“Cậu nên như thế,” Chu Lẫm tựa hồ có chút sinh khí, “Cậu còn tự gây sự trong quá bar của mình, còn uống rượu tắt máy chạy loạn, còn ban đêm chạy đến nhà người khác gây phiền hà.” Nghiêm Thừa nhìn trên áo khoác Chu Lẫm ướt từng mảng lớn, có thể thấy người nào đó đúng thật đã lo lắng một trận.
Hạ Thiên Kỳ tự nhiên cảm giác được Chu Lẫm đang xoi mói: “Tôi đến quán của tôi chơi thì sao, không mượn anh xen vào!”
“Đúng vậy, là quán của cậu, cổ phần của tôi đều để uy cẩu hết!”
“Vốn đã không muốn tiền của anh! Hơn nữa Sao Sáng là người khác sao? Sao Sáng là anh tôi!”
“Cậu ta là anh cậu,” Chu Lẫm cười lạnh một tiếng, “Tôi đây là gì?”
“Bây giờ bày ra thái độ anh cả giáo huấn tôi? Dù sao chúng ta vốn không phải anh em, cho đến bây giờ cũng không phải!” Hạ Thiên Kỳ không khách khí nói.
“Cậu còn muốn ấu trĩ đến bao giờ đây?”
…
Kỳ Tích nháy mắt với Nghiêm Thừa: Cậu thật sự không hòa giải a.
Nghiêm Thừa lắc đầu: Không phải lúc nói xen vào.
“Tôi ấu trĩ? Tôi ấu trĩ?” Hạ Thiên Kỳ giận đỏ mắt, “Là ai nói không xem tôi là anh em trước hả?”
“Tôi nói.” Chu Lẫm bình tĩnh gật đầu.
“Vậy… vậy mà anh còn nói tôi ấu trĩ!” Hạ Thiên Kỳ bị sự cứng đầu của người kia làm cho cà lăm.
“Lập trường bất đồng,” Chu Lẫm nhặt túi lên, đem áo khoác ném lên đầu Hạ Thiên Kỳ, “Cậu muốn yêu đương anh trai cậu?”
“Ai… ai muốn cùng anh…” Hạ Thiên Kỳ giật áo khoác xuống, nhưng đầu óc đã một mảnh hỗn loạn, “Anh đến tột cùng đang nói về mình hay nói về Sao Sáng a? Không đúng, chuyện đó và yêu đương liên quan gì nhau?” Hạ Thiên Kỳ cứ vò mái tóc vàng của mình.
Nghiêm Thừa và Kỳ Tích đứng bên cạnh đã muốn nội thương, Thiên Vương kỳ thật bảo bọc nha!
“Tôi nói không xem cậu là em trai, đương nhiên là vì tôi thích cậu.” Mấy ngày nay Chu Lẫm tựa hồ nghĩ thông suốt, dứt khoát lười đi đường vòng.
Thẳng thắn nha!
Vẻ mặt Hạ Thiên Kỳ ngu ra giống như sét đánh ngang tai: “Ha?”
“Vì sao cậu để ý quan hệ anh em như vậy, hay cậu tương đối thích huynh đệ cấm đoạn?” Tiếp tục thẳng thắn.
Hai gò má Hạ Thiên Kỳ bắt đầu ửng đỏ, lỗ tai còn bốc lên hơi nước:”Hả?”
“Vốn không phải anh em ruột, không sai a. Vì mấy câu mà cứ hục hặc nhiều năm như vậy, cậu còn không ấu trĩ?” Chu Lẫm nói như đúng rồi.
“Thiên… Thiên Vương anh… anh vô sỉ!” Đầu óc Hạ Thiên Kỳ rốt cục hoạt động trở lại, nhưng câu trả lời ngoài sức tưởng tượng.
Đến lượt Chu Lẫm ngây ngẩn cả người.
“Anh… anh cư nhiên yêu em trai? Đây là không đúng!” Suy nghĩ của Hạ Thiên Kỳ đang lên xuống ở mức độ gây bất ngờ, “Anh bị bệnh!”
Chu Lẫm nhướng mày. Nghiêm Thừa cùng Kỳ Tích tiếp tục nội thương.
“Thiên… Thiên Vương anh quá vô sỉ!” Hạ Thiên Kỳ tung cửa chạy ra.
“Cậu ta không biết cậu ta một bên đỏ mặt một bên ngây ngô cười hoàn toàn không có sức thuyết phục?” Nghiêm Thừa bất đắc dĩ nói.
“A,” Chu Lẫm diện vô biểu tình như trước, “Cậu ta lúc thẹn thùng đều mang bộ dáng ngu ngốc kia.”
“Tôi cảm thấy tôi đang chứng kiến một chuyện khủng khiếp.” Kỳ Tích cảm thán.
“Bất quá,” Nghiêm Thừa tổng kết cuối cùng, “Cậu ta quả thật khá thích huynh đệ cấm đoạn a.”
Được bạn thân diễn một màn thông báo cực hay ngay tại nhà mình, Nghiêm Thừa chưa từng nghĩ qua tình huống này. Từ đương sự đến quá trình xảy ra tất cả đều ma quái huyền ảo.
Chu Lẫm như thế nào lại mạc danh kỳ diệu ‘luyến đệ’? Trong người Hạ Thiên Kỳ cư nhiên còn có kiểu ‘thẹn thùng’ kia tồn tại?
Nghiêm Thừa không khỏi lắc đầu, đột nhiên nghĩ – mình không phải không cẩn thận xuyên qua một không gian tồn tại song song khác, nói không chừng chuyện bất bình thường kế tiếp là với chính mình đi?
Hoang đường suy đoán, lại lần nữa thành câu tiên tri.