Chương 44
Sau khi Quý Thanh Ảnh uống say, sẽ phản ứng khá chậm.
Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đàn ông, vành tai cũng nóng dần lên. Theo bản năng, cô muốn giơ tay lên sờ.
Tay còn chưa đụng vào vành tai thì đã bị Phó Ngôn Trí nắm lấy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, vừa nâng mắt liền nhìn thấy Phó Ngôn Trí cầm tay cô đặt lên vai anh, rồi bế cô lên.
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc kêu thành tiếng, cánh tay theo đó vòng lấy cổ anh, ngửi mùi hương trên cơ thể anh, rồi từ từ dựa vào anh.
Mọi người đều không có ở đây, mà Phó Ngôn Trí cũng không muốn đợi họ quay lại.
Anh ôm Quý Thanh Ảnh lập tức rời đi.
…
Thẩm Mộ Tình quay về từ toilet, thì nhìn thấy Khương Thần đang đứng trước cửa trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Cô ấy nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của anh ấy: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Khương Thần xoa xoa mắt, vô cùng hoài nghi nhân sinh.
Anh ấy vừa mới thấy cái gì vậy trời?!
Phó Ngôn Trí dụ dỗ bạn gái?! Không chỉ lừa người ta cho mình uống rượu, mà còn động tay động chân, thậm chí còn…
Khương Thần lắc đầu “chậc chậc” hai tiếng, đưa mắt nhìn Thẩm Mộ Tình nói: “Phó Ngôn Trí đúng là không phải người mà.”
Thẩm Mộ Tình: “Hả?”
Cô ấy ngơ ngác: “Sao lại nói thế?”
Khương Thần ý vị thâm trường lắc đầu: “Anh cũng không biết phải nói sao nữa.”
Thẩm Mộ Tình nghẹn lại, cạn lời nói: “…Vậy thì anh ngậm miệng lại đi.”
Cô đi tới chỗ ghế lô, “Em muốn tìm Thanh Ảnh uống…” Còn chưa nói hết câu, cô ấy đã thấy trên ghế lô không một bóng người: “Thanh Ảnh đâu rồi?”
Khương Thần giương cằm: “Bị Phó Ngôn Trí lừa về nhà rồi.”
Thẩm Mộ Tình: “…”
Đợi dưới sảnh một hồi, Phó Ngôn Trí gọi người lái xe hộ đến.
Gió thổi qua, Quý Thanh Ảnh cũng tỉnh rượu hơn nhiều, nhưng vẫn không thể đứng vững. Cô dựa vào người Phó Ngôn Trí, giống như một đứa trẻ dính người.
Lúc lên xe, Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Em có thể tự lên xe được không?”
“Có thể.” Mặt Quý Thanh Ảnh đỏ bừng, có chút ngượng ngùng nói: “Em tỉnh rượu rồi.”
Sau khi lên xe, Phó Ngôn Trí báo địa chỉ với tài xế.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau, Quý Thanh Ảnh theo bản năng dựa lên vai anh. Rượu đã tỉnh hơn phân nửa, nhưng đầu thì vẫn đau.
Cô cọ cọ bả vai anh, nhỏ giọng thì thầm: “Nóng.”
Phó Ngôn Trí bật cười, bây giờ mới tính sổ với cô: “Vừa rồi uống nhiều không?”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô chột dạ không thôi, nhắm hai mắt nói: “Cũng không uống nhiều lắm.”
“…”
Sợ Phó Ngôn Trí không tin, Quý Thanh Ảnh còn nhấn mạnh: “Là do nồng độ của rượu trong quán bar cao quá, em thật sự không uống nhiều mà.”
Nói rồi, cô dùng đôi mắt hồ ly long lanh ngậm nước nhìn Phó Ngôn Trí, với ý đồ khiến anh tin mình.
Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, nhìn cặp mắt kia của cô một hồi, cũng không còn tâm tư để so đo nữa.
Nhưng cũng sợ lỡ như.
Anh “Ừm” một tiếng, thấp giọng nói: “Chuyện lần trước nói với em, có phải em quên rồi không?”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, mờ mịt nhìn Phó Ngôn Trí, hoàn toàn không nhớ rõ anh nói lần trước nào.
Phó Ngôn Trí cũng kiên nhẫn, nhắc nhở cô: “Lần nhận thưởng đó.”
Ký ức quay về, Quý Thanh Ảnh nhớ tới chuyện mình uống say lần trước.
Cô dựa vào việc say rượu mà bá chiếm giường của Phó Ngôn Trí, còn bắt anh phải dỗ mình một lúc lâu.
Hình như, cô còn hứa với anh, sau này sẽ không uống say nữa, trừ khi có anh ở đó.
Nghĩ đến đây, Quý Thanh Ảnh chột dạ muốn tìm một chỗ để trốn.
Nhìn vẻ mặt của Quý Thanh Ảnh, Phó Ngôn Trí hiểu rõ, cô đã nhớ ra rồi.
Anh nghiêng người, giọng nói trầm thấp tràn đầy dụ hoặc: “Nhớ ra rồi?”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô cúi đầu, rầu rĩ “Vâng” một tiếng.
“Em quên mất.”
Nói xong, cô dựa vào ngực Phó Ngôn Trí, kéo áo anh lắc lắc, mềm mại yêu kiều làm nũng: “Lần sau nhất định sẽ không vậy nữa.”
Phó Ngôn Trí nhướng mày, không tiếp lời.
Quý Thanh Ảnh nhìn vẻ mặt của anh, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy em có thể thanh minh cho mình một chút.”
Phó Ngôn Trí đè nén ý cười nơi đáy mắt: “Thanh minh thế nào?”
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: “Lần trước anh nói, có anh bên cạnh thì uống được.”
Phó Ngôn Trí ngẩn ra.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bờ môi lơ đãng cọ qua cằm anh, nói có sách mách có chứng: “Hôm nay anh có ở đó mà.”
— Anh ở đó, nên em mới dám uống nhiều như vậy.
Phó Ngôn Trí hơi ngẩn ra, yết hầu ngứa ngáy.
Anh chăm chú nhìn cô, không hề dịch chuyển tầm mắt.
Dù không tỉnh táo như bình thường, nhưng Quý Thanh Ảnh vẫn có thể dùng một hai câu nói là trêu chọc được anh.
Cô là người rất giỏi biểu đạt tình cảm của mình, sẽ không ngại mở miệng, trên cơ bản muốn nói gì thì nói cái đó.
Càng như vậy, thì Phó Ngôn Trí càng không chống đỡ được.
Không ai có thể từ chối Quý Thanh Ảnh.
Phó Ngôn Trí anh, lại càng không thể.
Anh nhìn người trong ngực, đột nhiên nâng tay mở cửa sổ xe. Gió bên ngoài theo đó thổi vào, thổi tan hơi nóng trong người.
“Ừm.”
Anh cọ cọ chóp mũi của Quý Thanh Ảnh, giọng nói khàn khàn: “Là anh quên mất.”
Quý Thanh Ảnh gật đầu, cười tươi với anh, ôm eo anh rồi dựa hẳn vào ngực anh: “Mệt quá.”
“Vậy chợp mắt một lát đi.”
Anh duỗi tay, vỗ nhẹ sau lưng cô dỗ dành.
Quý Thanh Ảnh đáp lời, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đến dưới cổng tiểu khu, người lái xe thuê bị nhét cho một bát cơm chó siêu to khổng lồ vội vội vàng vàng rời đi.
Anh ta sợ mình mà ở lại thêm chút nữa, thì có khi ch.ết vì ngọt không thể làm việc nổi nữa mất.
Hai người đi vào tiểu khu, đón gió đêm, mười ngón tay đan vào nhau.
Dưới ánh đèn mờ ảo của tiểu khu, cái bóng của hai người chồng lên nhau, có cảm giác ái muội không nói nên lời.
Lúc tới cửa nhà, Phó Ngôn Trí đột nhiên dừng bước hỏi một câu: “Muốn về bên kia?”
Quý Thanh Ảnh nghi ngờ anh cố ý, biết rõ mình không chống cự nổi sức hút của anh, đã thế lúc nào cũng ném vấn đề cho cô, bắt cô lựa chọn.
Cô nhìn nhìn, giấu đầu lòi đuôi nói: “Bên này, em muốn uống trà giải rượu.”
Phó Ngôn Trí cười nhẹ, cũng không vạch trần cô: “Được.”
Sau khi vào nhà, Phó Ngôn Trí đặt cô trên sô pha, sau đó mới xắn tay áo bước vào phòng bếp.
Trong phòng ánh đèn sáng rõ.
Cửa sổ sát đất không khóa, gió bên ngoài thổi vào, khiến cho cả căn nhà ngấm hương hoa và mùi gió đêm.
Sau tiểu khu của bọn họ, vì cân nhắc đến vấn đề xanh – sạch – đẹp, nên xung quanh hồ đều được trồng các loại hoa tươi đủ màu sắc, muôn hồng nghìn tía, xinh đẹp thu hút.
Ngửi hương hoa, Quý Thanh Ảnh nghiêng đầu nhìn người đang trong phòng bếp.
Anh đứng thẳng người ở đằng kia, ánh mắt chuyên chú nhìn đồ vật trước mặt, thi thoảng sẽ dùng tay khuấy khuấy, bỏ thêm chút đồ vào nồi.
Rõ ràng là một hành động vô cùng bình thường, nhưng Quý Thanh Ảnh lại không dời mắt nổi.
Cô chăm chú nhìn một lúc, duỗi tay xoa xoa mắt rồi đi vào phòng bếp.
Nghe được tiếng động phía sau, Phó Ngôn Trí quay đầu nhìn cô: “Sao lại vào đây?”
Quý Thanh Ảnh “À” một tiếng, ôm anh từ đằng sau: “Ở một mình chán quá.”
Cô cúi đầu, cọ cọ vào lưng anh, cảm thụ nhiệt độ từ thân thể anh.
Phó Ngôn Trí dừng lại, thấp giọng nói: “Rất nhanh là xong rồi.”
Không lâu sau, trà giải rượu được nấu xong.
Phó Ngôn Trí thổi nguội đến một độ ấm thích hợp mới đưa cho cô.
Quý Thanh Ảnh đang thất thần, vẫn chưa phản ứng lại để nhận lấy.
Hai giây sau, Phó Ngôn Trí đột nhiên nâng mắt: “Có phải em muốn được đút không?”
“…” Quý Thanh Ảnh vừa vươn tay ra định nhận lấy thì rụt về, cô nắm lấy áo Phó Ngôn Trí, ngẩng đầu nhìn anh: “Phải.”
Phó Ngôn Trí cười nhẹ một tiếng, sau đó cầm bát đút cho cô từng ngụm từng ngụm.
Không có gì ngạc nhiên, trà giải rượu bị rớt ra ngoài khá nhiều. Giống như lúc Quý Thanh Ảnh đút rượu cho anh uống vậy.
Sau khi uống xong, chút tính nhõng nhẽo của Quý Thanh Ảnh phát tác. Cô không thoải mái giật giật quần áo, càu nhàu: “Trên cổ có nước.”
Cô nhìn Phó Ngôn Trí, mềm giọng nói: “Muốn lau.”
Phó Ngôn Trí đặt cái bát xuống, rũ mắt nhìn vào vị trí cô chỉ.
Chiếc sườn xám đêm nay cô mặc chỉ có một khuy ngọc trai, thoáng dùng sức kéo một cái, thì khuy áo sẽ rơi ra.
Sau đó, phong cảnh được cất giấu bên trong sẽ lộ ra.
Ánh mắt Phó Ngôn Trí tối đi mấy phần, hầu kết nhấp nhô lên xuống: “Được, anh lau cho em.”
Nói rồi, anh xoay người lấy khăn tay đặt một bên lau cho cô.
Chỉ đơn giản lau qua một cái, Quý Thanh Ảnh vẫn không hài lòng lắm.
Cô nhíu mày, theo bản năng kéo kéo quần áo.
Trong lúc Phó Ngôn Trí còn chưa kịp phản ứng, khuy áo giữa cổ cô đã rơi ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo.
Dưới ánh đèn màu trắng, làn da mềm mịn như mỡ đông, bắt mắt như loại bạch ngọc thượng hạng nhất.
Mí mắt Phó Ngôn Trí đột nhiên giật giật, nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng không thể nào rời mắt nổi.
Anh vẫn luôn biết làn da của Quý Thanh Ảnh rất trắng.
Cũng từng thấy xương quai xanh của cô lộ ra khi mặc quần áo ở nhà, nhưng cảm giác lúc đó khác hẳn với cảm giác hiện tại.
Người con gái đôi môi đỏ mọng, trang điểm xinh đẹp, thân hình đẹp đẽ đứng trước mặt anh. Chiếc sườn xám như trói buộc, như khắc chế, nhưng càng như đang quyến rũ.
Ánh mắt Phó Ngôn Trí lướt từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, cuối cùng dừng bên gò má cô. Anh nhìn một hồi lâu.
Chú ý tới tầm mắt của Phó Ngôn Trí, Quý Thanh Ảnh có chút không được tự nhiên quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Em muốn đi tắm rửa.”
“… Được.”
Anh trầm giọng đáp lời: “Anh đưa em qua nhé?”
“Vâng.”
Chờ Quý Thanh Ảnh tắm rửa xong, Quý Thanh Ảnh còn phụ trách dỗ cô ngủ, rồi sau đó mới đứng dậy rời đi.
Một đêm này, một người ngủ ngon, còn một người bị cơn mơ quấy nhiễu.
Gió đêm phơ phất, ánh trăng như nước.
Gió thổi nhấc một phần bức rèm lên, khiến khung cảnh càng trở nên mờ ảo.
Có một người đi vào giấc mơ của Phó Ngôn Trí. Từ nơi tối tăm đi thẳng về phía trước, từ từ tiến gần đến trước mặt anh.
Cô đứng dưới cửa sổ, sau khi nhìn thấy anh, trong mắt có ý cười.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô cúi đầu, cởi từng khuy áo bên hông trang phục của mình.
Từng cúc từng cúc, như những hạt ngọc dần rơi ra, từ dưới lên trên… Từ bắp chân trở lên, da thịt trắng như tuyết, khiến anh không thể nào rời mắt được.
Sau đó, là đến khuy áo chỗ xương quai xanh của cô. Sau khi cởi bỏ toàn bộ, cô chậm rãi kéo anh đến gần, bám vào.
…
Bỗng chốc, Phó Ngôn Trí mở mắt ra.
Sau khi xác định rõ mình đang ở đâu, anh duỗi tay xoa xoa mắt, xốc chăn đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Quý Thanh Ảnh ngủ đến khi tự tỉnh lại, trong phòng im ắng.
Cô duỗi tay cầm điện thoại để một bên qua nhìn, đồng hồ đã hiển thị 8 giờ.
Có vài thông báo tin nhắn Wechat chưa đọc, cô click mở.
Tin nhắn trên đầu là tin nhắn Phó Ngôn Trí gửi cho cô, nói bên nhà anh có bữa sáng còn nóng, khi nào cô tỉnh lại thì nhớ ăn, anh đi làm.
Xuống chút nữa, là tin nhắn của Trì Lục, nói rằng buổi tối cô ấy không về.
Ngoại trừ tin nhắn này, còn có của Nhan Thu Chỉ.
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc click mở.
Nhan Thu Chỉ: [ Trời má ơi!!! Thanh Ảnh, cậu có biết lúc tớ với Trần Lục Nam về đến nhà nhìn thấy gì không Tớ nhìn thấy thần tượng Bác Ngọc của tớ đấy!!! Vậy mà anh ấy lại đứng cùng một cô gái ven đường!! ]
Nhan Thu Chỉ: [ Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh ấy muốn cầm tay cô gái kia, nhưng cô gái kia lại hung hăng đạp cho anh ấy một cái. ]
Nhan Thu Chỉ: [ Tớ thật sự không nghĩ rằng, lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy người dám làm vậy với đại biên kịch của chúng ta!]
Quý Thanh Ảnh và Nhan Thu Chỉ từng lén thảo luận về Bác Ngọc, hơn nữa cùng trong đoàn làm phim một thời gian, nên những tin tức liên quan đến Bác Ngọc, hầu như Nhan Thu Chỉ đều sẽ chia sẻ với cô.
Quý Thanh Ảnh nhìn tin nhắn cô ấy gửi đến, mơ hồ có một dự cảm không tốt lắm.
Cô lướt lên trên, nhìn chằm chằm tin nhắn Trì Lục gửi lúc nửa đêm hôm qua, nhắn lại một câu: [ Bây giờ cậu đang ở đâu? Có về ăn sáng hay ăn trưa không? ]
Đợi một hồi lâu, Trì Lục vẫn không nhắn lại.
Quý Thanh Ảnh có hơi lo lắng, tuy nói Trì Lục là người trưởng thành, nhưng cô cũng sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Nghĩ nghĩ, Quý Thanh Ảnh trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy.
Tiếng chuông vang lên mấy hồi, thì có người bắt máy.
“Trì Lục, bây giờ cậu…” Lời còn chưa nói xong, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Cô ấy vẫn đang ngủ.”
Quý Thanh Ảnh: “…Anh là ai?”
Trong đầu cô nhảy ra một cái tên, nhưng lại không dám tin.
Bên kia bình tĩnh nói: “Bác Ngọc.”
Quý Thanh Ảnh vừa định nói, thì bên tai vang lên giọng nói của Trì Lục.
“Bác Ngọc, anh bị điên à? Mắc gì anh lại nhận điện thoại của tôi?”
“…”
Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh nhè nhẹ vỗ ngực, có hơi sốc.
Sao vừa mới về nước, đã ngủ với nhau rồi?
Quý Thanh Ảnh rửa mặt cho tỉnh táo lại, rồi mới qua nhà đối diện ăn sáng.
Đến giữa trưa, Trì Lục mới về.
Hai người đối mặt nhau, ánh mắt Trì Lục trốn tránh: “Cậu đừng hỏi tớ, để tớ đi tắm cái đã.”
“…Ồ.”
Quý Thanh Ảnh trầm mặc một lát: “Tớ đặt cơm hộp, cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Đến khi Trì Lục tắm xong ra ngoài, Quý Thanh Ảnh đang hầm canh gà cho cô ấy.
Hai người ăn ý không nhắc đến Bác Ngọc, yên tĩnh làm việc của từng người.
Lúc cơm hộp được đưa tới, Trì Lục đứng dậy đi nhận.
Quý Thanh Ảnh vào bếp lấy canh gà ra, lúc ngồi xuống bàn anh, cô lơ đãng thấy được vết đỏ trên cổ Trì Lục.
Khá là… nghiêm trọng.
“Hôm nay cậu có định làm gì không?”
Trì Lục nhìn cô: “Ngủ bù.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô ấy nói: “Đợi tớ tỉnh ngủ sẽ nói với cậu sau, tối hôm qua tớ không chợp mắt được chút nào cả.”
Quý Thanh Ảnh gật gật đầu: “Được, có chuyện gì thì nói với tớ.”
Cô nghĩ nghĩ nói: “Tớ luôn đứng về phía cậu vô điều kiện.”
Trì Lục bật cười: “OK.”
Cô ấy nói: “Ngày nào đó tớ mà muốn giết người, thì cậu nhớ yểm hộ cho tớ đấy.”
“Được.”
Ăn cơm trưa xong, Trì Lục quay về phòng ngủ.
Quý Thanh Ảnh ở phòng khách hoàn thành các đơn hàng của cô, thi thoảng sẽ gửi mấy tin nhắn quấy rầy Phó Ngôn Trí.
Phó Ngôn Trí không bận, nhưng cũng không nhàn rỗi.
Nhưng chỉ cần nhàn rỗi, thì anh đều sẽ trả lời tin nhắn của Quý Thanh Ảnh.
Mấy ngày sau, Quý Thanh Ảnh hơi bận một chút.
Vòng sơ tuyển của Cuộc thi thiết kế toàn quốc có kết quả, không ngoài dự đoán, cô vượt qua vòng loại.
Cô muốn chuyên tâm chuẩn bị cho vòng thi tiếp theo.
Sau vòng sơ tuyển, tất cả các nhà thiết kế phải tập trung lại để tiến hành một cuộc thi đối mặt trực tiếp.
Quý Thanh Ảnh đã nhận được lời mời. Trước khi cuộc thi diễn ra sẽ có một giai đoạn huấn luyện kéo dài nửa tháng do các cao thủ đầu ngành giảng dạy. Các giáo viên không chỉ là trong nước mà có khả năng còn là những người đứng đầu của các thương hiệu cao cấp nước ngoài tham gia giảng dạy. Đây được xem như một phần quà không hề nhỏ dành cho những thí sinh đã vượt qua vòng loại.
Tuy vẫn ở Bắc thành, nhưng lại được tổ chức theo hình thức khép kín.
Quý Thanh Ảnh nhìn thời gian, ba ngày sau mọi người phải tập trung đông đủ.
Cô nhìn chằm chằm vào mấy chữ người đứng đầu thương hiệu cao cấp nước ngoài hồi lâu, đôi mắt có chút chua xót.
Đóng máy tính, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi nhìn ánh mặt trời bên ngoài thật lâu, Quý Thanh Ảnh lấy điện thoại qua gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí.
Quý Thanh Ảnh: [ Bác sĩ Phó, trưa nay có thể tìm anh ăn cơm được không. ]
Nhắn xong, cô cũng không đợi Phó Ngôn Trí nhắn lại, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Tới gần thời gian nghỉ trưa.
Phó Ngôn Trí vừa bận xong quay lại phòng làm việc, thì thấy tin nhắn của Quý Thanh Ảnh.
Anh hiểu Quý Thanh Ảnh, từ sau chuyện lần trước, cô sẽ không cố ý tới bệnh viện nữa.
Trầm tư vài giây, Phó Ngôn Trí trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
“Alo.”
“Đi đến đâu rồi?”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, buồn cười: “Sao anh biết em ra khỏi nhà rồi?”
Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng, thấp giọng nói: “Anh xuống cổng đón em.”
“Không cần đâu.” Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn: “Em sắp tới rồi, trưa nay anh có đặt cơm không?”
“Không.”
Phó Ngôn Trí nói: “Muốn ăn ở canteen hay chỗ khác?”
“Canteen đi ạ.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Phó Ngôn Trí cởi áo blouse trắng ra, cầm điện thoại rời khỏi văn phòng.
Từ Thành Lễ từ bên kia đi tới, còn chưa kịp chào hỏi với anh, thì người đã đi mất.
Anh ấy lẩm bẩm: “Bác sĩ Phó chạy nhanh vậy làm gì không biết!”
Triệu Dĩ Đông đi ngang qua, nghiêm túc nói: “Chắc là đi đón đại mỹ nhân.”
Từ Thành Lễ nhướng mày, không quá tin nói: “Là cô gái cậu ta theo đuổi ấy hả?”
Triệu Dĩ Đông cười trộm: “Đúng vậy.”
Từ Thành Lễ nhướng mày, hiếu kỳ nói: “Vậy đi nào đi nào, tôi muốn xem xem rốt cuộc mị lực của người đó lớn tới mức nào mới có thể được đóa hoa cao lãnh của chúng ta theo đuổi!”
Triệu Dĩ Đông vốn định từ chối, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới thân phận “em họ”. Cô ấy ép khóe môi đang cong lên xuống, không chút do dự nói: “Được.”
Hai người nói đi là đi, cởi áo blouse ra, đi theo xuống canteen dưới tầng.
Lúc Phó Ngôn Trí đến cổng bệnh viện, Quý Thanh Ảnh vừa bước xuống xe.
Hai người im lặng đối diện nhau, Quý Thanh Ảnh nhỏ giọng hỏi: “Em có làm phiền đến anh không?”
“Không đâu.”
Phó Ngôn Trí duỗi tay, một tay nhận lấy dù trong tay cô, nghiêng dù về phía cô, một tay khác nắm tay cô dẫn vào trong.
“Đói bụng chưa?”
“Vẫn chưa đói lắm ạ.”
“Hôm nay có bận lắm không?”
“Cũng không bận lắm.”
Quý Thanh Ảnh nói: “Em nhận được thư mời của Cuộc thi toàn quốc rồi, ba ngày sau phải tham gia tập huấn.”
Phó Ngôn Trí hơi ngẩn ra, nhìn cô: “Không muốn đi?”
“Không phải.” Quý Thanh Ảnh tương đối nghiêm túc với công việc và ước mơ của mình, cô là vì nguyên nhân khác. Trầm mặc một khác, cô nhẹ giọng nói: “Em sợ gặp phải một người không muốn gặp.”
Nói xong, cô nhìn về phía Phó Ngôn Trí cười cười: “Em đã nói với anh chưa…”
Phó Ngôn Trí nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh nói: “Nguyên nhân vì sao trước đây em không hề tham gia các cuộc thi thiết kế?”
Phó Ngôn Trí lắc đầu.
Quý Thanh Ảnh hít sâu một hơi, phân vân vài giây rồi nói: “Thật ra là vì…”
Lời còn chưa nói ra miệng, một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến: “Bác sĩ Phó! Em họ!”
Hai người quay đầu lại nhìn.
Từ Thành Lễ từ bên kia tới gần, trên mặt mang theo ý cười, vô cùng nhiệt tình: “Hôm nay em họ lại tới đưa…”
Ngay khi nhìn thấy hai bàn tay mười ngón đan vào nhau của hai người, thì câu nói kế tiếp của Từ Thành Lễ bị nghẹn lại nơi cuống họng.
Từ Thành Lễ trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Anh ấy há miệng thở dốc, một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: “Hai người… Đây là… Sao lại thế này?”
Triệu Dĩ Đông không chút khách khí, đứng phía sau cười haha.
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh ngẩng đầu, lạnh lùng liếc xéo Từ Thành Lễ, không muốn trả lời.
Quý Thanh Ảnh bối rối, ngượng ngùng nói: “Bác sĩ Từ, anh chưa biết ạ?”
Từ Thành Lễ vẻ mặt ngơ ngác: “Biết gì?”
Cô cắn môi dưới, hơi xấu hổ: “Tôi không phải là em họ của bác sĩ Phó.”
Từ Thành Lễ: “…”
Anh ấy quay đầu, nhìn Triệu Dĩ Đông đang cười đến mức không đứng thẳng được: “Cô biết rồi?”
Triệu Dĩ Đông gật đầu: “Thanh Ảnh đã nói với bọn tôi rồi, nhưng lúc đó anh đang đi học chuyên sâu.”
“…”
Từ Thành Lễ nghẹn lời, tức giận nói: “Nhưng khi tôi về rồi mà các người cũng không nói gì với tôi?”
Triệu Dĩ Đông chớp chớp mắt, lúng ta lúng túng nói: “Nhưng từ khi anh về Thanh Ảnh cũng không tới bệnh viện lần nào cả mà.”
Từ Thành Lễ nghẹn lời tiếp.
Anh ấy trừng mắt nhìn Triệu Dĩ Đông, rồi lại chuyển ánh mắt sang hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, rồi sau đó hướng lên trên: “Cho nên, bây giờ hai người là…”
Không đợi Phó Ngôn Trí trả lời, bên kia có người đi tới.
Là chủ nhiệm khoa và ba của Tô Uyển Oánh, cùng với Tô Uyển Oánh.
Ba người nhìn bọn họ, chủ nhiệm khoa nhìn vẻ mặt của Tô Uyển Oánh, rồi chăm chú nhìn Quý Thanh Ảnh, tò mò hỏi: “Ngôn Trí, vị này là?”
Phó Ngôn Trí chào hỏi với bọn họ, giới thiệu: “Người nhà của cháu.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Tô Uyển Oánh xấu đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Chủ nhiệm dừng lại, cười cười nói: “Xin chào.”
Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Chào bác, cháu xin lỗi vì đã tới bệnh viện quấy rầy.”
Chủ nhiệm cười cười, nhìn hai người nói: “Không quấy rầy không quấy rầy.”
Ông nói: “Trong thời gian nghỉ trưa thì quấy rầy gì chứ.”
Ông chỉ chỉ: “Có muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Quý Thanh Ảnh vừa định đồng ý, thì Phó Ngôn Trí đã mở lời trước.
Anh cười nhạt nhòa, nói ngắn gọn: “Để lần sau đi chủ nhiệm.” Anh chỉ chỉ: “Bạn gái cháu hơi thẹn thùng, nên hôm nay đành thôi ạ.”
Chủ nhiệm nhìn về học trò đắc ý của mình, lắc đầu: “Được rồi, vậy lần sau cùng ăn cơm vậy. Sau này có liên hoan gì thì nhớ dẫn con bé đi cùng.”
“Được ạ.”
Chờ ba người kia đi rồi, bốn người bọn họ cũng đi về phía canteen.
Quý Thanh Ảnh đi đằng sau Phó Ngôn Trí, cô nâng mắt nhìn Tô Uyển Oánh đang được ba cô ta đỡ, kéo kéo áo Phó Ngôn Trí: “Vừa rồi anh… có phải thẳng thắn quá rồi không?”
“Hả?” Phó Ngôn Trí nhìn theo ánh mắt cô, thấp giọng nói: “Anh nói sai gì à?”
Quý Thanh Ảnh: “… Không có.”
Phó Ngôn Trí cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn cô: “Không nói thẳng ra như vậy, thì hôm nay anh vẫn không chạm được vào tay bạn gái mất.”
Quý Thanh Ảnh: “…”