Chương 8
"Bà dạo này hay nói chuyện một mình lắm nha, y như bị ma nhập."
Đan Tâm cười, cô làm gì bị ma nhập, ma ám thì đúng hơn. Trong giờ học cô không để ý thầy cô giảng bài, những điều cần chú ý đều được Lâm Thiên Vũ đánh dấu lại cho cô học. Hồn ma đẹp trai thông minh, tài giỏi ngồi trong lớp hay hỏi bài, nói chuyện với hắn. Thạch Thảo nói cô hay nói chuyện một mình không có gì lạ.
"Làm gì có."
"Tớ cũng nghe thấy"
Hai.... cả lớp trưởng cũng nghe thấy, mặc kệ vậy.
Thạch Thảo đập tay cô nhìn về phía trước, tinh nghịch nháy mắt. Đan Tâm này thật may mắn, ai có mắt đều nhìn ra Dương Huy có ý mờ ám với Đan Tâm.
Cả tháng nay Dương Huy như âm hồn bất tán, hể cô ở đâu là hắn theo đó. Hại cô không biết bị bao nhiêu nữ sinh trong trường nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn. Lâm Thiên Vũ là hồn ma thật sự còn chưa làm cô thấy phiền như vậy.
"Tớ có chuyện thú vị, có muốn nghe không?"
Đan Tâm nhìn Thạch Thảo, lớp trưởng cười bí hiểm, chọc cho con sâu tò mò trong hai người thức dậy.
Lâm Thiên Vũ thôi không nhìn trời đất quay đầu qua, cô bé này lại bày trò gì nữa đây, cá mười ăn mười có liên quan tới Hồ Dương Huy.
"Có chuyện gì vui sao?"
Dương Huy kéo ghế ngồi cạnh lớp trưởng.
Thạch Thảo háo hức có tin thú vị, tác giả ngôn tình nào ra sách mới hay là anh chàng đẹp trai nào lỡ rơi vào nấm mồ hôn nhân.
Lớp trưởng cũng háo hức không kém, tin từ miệng Đan Tâm nói ra không làm cho thế giới đảo lộn cũng khiến người ta ch.ết nghẹn.
Đan Tâm hắng giọng, bắt đầu mở màng.
"Hôm qua ôm máy tính đọc được một tin rất hay, cũng có thể là tin dồn thất thiệt nhưng không có lửa làm sao có khói."
Thạch Thảo đen mặt, nói đại cho rồi còn bày đặt vòng vo tam quốc.
"Nói đi, tin gì, vòng vèo hoài."
Đan Tâm nhìn lướt qua Dương Huy đi vào trọng điểm.
"Các cậu có biết tập đoàn KN không?"
Tập đoàn KN, Dương Huy trầm tư không biết mới lạ đây là tập đoàn nhà hắn mà.
Lớp trưởng nhảy vào phô bày hiểu biết.
"Tập đoàn chứng khoáng, bất động sản lớn nhất Châu Á, đứng đầu là một lão gia gia trên sáu mươi tuổi tên Hồ Viễn Đông, lão gia gia này hơi bất hạnh. Được một đứa con trai không may mất sớm, con dâu sau đó không lâu cũng lên đường theo chồng, để lại một đứa con trai hình như bằng tuổi chúng ta không biết chui đi đâu rồi. Sao vậy, cậu đừng nói lão gia gia kia hồi xuân lấy về một cô hai mươi a."
Dương Huy đen mặt, nói bậy bạ hắn chẳng chui đi đâu cả, đang ngồi đây nghe ba người nói xấu ông nội hắn.
Lâm Thiên Vũ phụt cười giơ ngón cái. Trí tưởng tượng của Hùng lớp trưởng đủ viết thành tiểu thuyết rồi, tình yêu vĩ đại giữa một ông già trên sáu mươi và một cô nàng hai mươi.
Đan Tâm liếc mắt nhìn Lâm Thiên Vũ, cười cái gì, trò vui vẫn còn ở phía trước.
"No, tin này liên quan tới kẻ không biết đã chui đi đâu."
Dương Huy hiếu kì, có liên quan tới hắn là chuyện gì nhỉ.
"Có người tung tin lên mạng nói người thừa kế tập đoàn KN có bệnh khó nói, có vấn đề về giới tính, còn có người đồng tính tự nhận người thừa kế kia có quan hệ mờ ám với nhau. Chủ tịch của KN không phải hơi bất hạnh mà vô cùng bất hạnh mới đúng. con trai, con dâu mất, có mỗi đứa cháu lại đồng tính. Ông ấy nên hồi xuân lấy về một cô hai mươi nhỡ đâu ông trời có mắt cho ông ấy một đứa con trai nối dõi tông đường thì sao."
Đan Tâm làm ra vẻ tiếc thương cho những mảnh đời bất hạnh, trong lòng thì cười hả hê, sung sướng bởi gương mặt đổi màu liên tục như tắc kè hoa của Dương Huy.
Thạch Thảo, lớp trưởng cùng gật đầu đồng tình, tin tức rất sốt dẻo, lão chủ tịch thật đáng thương.
Lâm Thiên Vũ buồn cười, có vài phần đồng tình với Dương Huy, Đan Tâm chỉnh người không nương tay chút nào, người đã mất cũng lôi lên sàng diễn.
Đương sự thì như thế nào, đơn nhiên tức giận đến mặt xám như tro tàn, ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông người tung tin này lên mạng. Chuyện lớn như vậy sao hắn không biết, cố vớt vát lại chút danh dự cuối cùng.
"Đó có thể là tin đồn thất thiệt."
"Có lẽ, nhưng ai rảnh rỗi đi chọc phá người thừa kế KN, còn điên nhận mình là người đồng tính có quan hệ với cậu ta, chắc chắn cậu ta có vấn đề."
"Cậu đọc cái đó ở đâu?"
"Không biết, hôm qua đi lang thang trên đó vô tình đọc được, biết thế đã lưu lai trang đó đưa cho cậu đọc rồi."
Đan Tâm tiếc rẻ nhìn Dương Huy sắp bùng nổ tức giận, nhịn đi, tức giận là ma quỷ bùng nổ bây giờ chỉ có hại cho cậu.
"Mà sao mặt cậu xám ngắt vậy, có cần lên phòng y tế không?"
"Không cần, tớ ra ngoài hít thở mộ chút là được."
Dương Huy mang bộ mặt như ai thiếu nợ không trả ra ngoài. Thạch Thảo khó hiểu nhìn theo.
"Cậu ta làm sao thế nhỉ?"
Hùng lớp trưởng ngồi cạnh nhân cơ hội dìm hàng.
"Chắc cậu ta đống tình với người thừa kế KN, một gương mặt đẹp trai thì ra là đồng tính."
Đan Tâm cười rộ lên, Dương Huy chúc mừng cậu, mặt mũi cậu từ nay mất sạch.
Lâm Thiên Vũ gõ đầu Đan Tâm, đùa thật vui vẻ, nghịch ngơm như vây sau này có tên con trai nào dám yêu cô chứ.
"Đau."
Đan Tâm quắc mắt nhìn Lâm Thiên Vũ, cô đùa hắn cười rất vui vẻ mà, không biết ơn còn gõ đầu cô.
Thật ra chẳng có tin đồn người thừa kế KN bị đồng tính gì cả, cô tự viết kịch bản rồi tự diễn thôi. Lần sau cậu còn đi theo cô không rời, tôi thề sẽ cho cậu đeo mặt nạ đi học vì sợ người ta nhìn thấy mặt.
Thạch Thảo nhe Đan Tâm kêu đau, quay xuống quan tâm.
"Sao vậy?"
"Không sao, bị đụng vào góc bàn thôi."
Ở một góc khuất dưới chân cầu thang Dương Huy bực mình gọi điện thoại.(anh Huy nói tiếng Trung nha)
"Gỡ đống tin đồn trên mạng về tôi xuống."
"Tin đồn nào?"
"Đến bây giờ còn không biết tin đồn nào, tìm và gỡ xuống ngay. Mất mặt tôi là chuyện nhỏ ảnh hưởng tới KN là chuyện lớn, không xử lí được vụ tin đồn này thì mấy người nghỉ việc luôn đi."
Dương Huy bây giờ hệt như núi lửa sắp phun trào, dung nham đã lên tới cổ họng nhưng làm cách nào cũng không hể đi ra ngoài. Nghẹn ứ lại vừa bực mình vừa khó chịu. Trước giờ hắn chưa từng xuất hiện trước truyền thông, cũng không đắc tội với ai, kẻ nào đã tung tin đồn này còn để Đan Tâm đọc được. Để hắn biết được là ai kẻ đó đừng mong được yên ổn. Vẫn may Đan Tâm không biết hắn là người thừa kế KN, nếu không hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.