Chương 4: Về nhà
-Thật là!Tôi chán anh quá rồi đấy-cô nói rồi ngồi bịch xuống ghế sô pha cầm quyển truyện Yêu em từ cái nhìn đầu tiên của Cố mạn.
-Cô đã nói là giúp tôi mà -anh khoanh tay nói.
-Ôi thật là!Tôi thật ngốc sao lại tin lời mà giúp anh ta chứ.-cô tự nhủ
-Cô sống một mình à!
Không buông cuốn truyện xuống cô nói:
-Lúc trước có vài người giúp việc nhưng giờ tôi cho họ nghỉ hết rồi!
-Vậy à!
Anh đi một vòng ngôi nhà.Ngôi nhà của cô cũng khá đơn giản có 3 phòng ngủ,1 phòng khách,2 phòng tắm và 1 phòng bếp.Tuy đơn giản không bằng ngôi nhà to lớn của anh nhưng lại làm cho anh cảm thấy ấm áp,thân thiện.
-Cô đã nghĩ ra điều ước đầu tiên chưa-anh quay người lại hỏi
-A!Có rồi.Anh đói không!Tôi đói lắm rồi đấy-cô bỏ quyển truyện xuống hớn hở hỏi anh.
-Tôi không ăn 1 tháng mà cô hỏi tôi đói không là sao?!
-Vậy tôi ước nhé!Tôi muốn anh vào bếp làm đồ ăn cho tôi - cô hớn hở nhắm mắt lại ước.
-Tại sao lại là tôi?-anh nói
-Tôi ước đấy nhé!-cô nhấn từng chữ
-Tôi chỉ biết nấu 1 món thôi nhé!-anh nói
-À!Câu nói quen thuộc-cô ngẩm
-Là mì gói-2 người đồng thanh
-Sao cô biết?-anh bất ngờ hỏi
-Câu nói mà mấy công tử nhà giàu thường nói nhất khi bị kêu vào bếp.
-Thì tôi chỉ biết thế thôi!
-Azzzz thật là muốn ăn ngon cũng chẳng được!Thôi hôm nay coi như tôi tu,Tôi sẽ cho anh ăn 1 bữa thịnh soạn trước khi muốn anh thực hiện những điều tôi yêu cầu!Coi mà học hỏi.Đồ công tử!-cô trề môi ghẹo.
-Cô.........!hưm được rồi!Cô giúp tôi một chuyện nhé.-anh nói
-Chuyện gì?
-Ra hiệu thuốc mua giúp tôi một liều thuốc!
-Anh bị bệnh sao?
-Tôi sợ ăn những món cô nấu xong tôi phải ôm nhà wc mất!
-Anh...........!Anh được lắm.Vậy thì đừng ăn, anh đâu cần ăn đâu nhỉ?Anh không ăn 1 tháng mà anh vẫn sống đấy thôi!-cô nói rồi đi vào bếp
-Ma cũng cần ăn chứ!Cô kia.!-anh gọi
-Anh không ăn cũng đâu ch.ết!Đã làm ơn mà còn mắc oán-cô vừa sắc cà rốt vừa trách móc
-Uiiiii!
-Cô sao vậy!-anh hơi hốt hoản
-Đứt tay thôi mà!Làm gì căng vậy!
-Sao cô bất cẩn quá vậy!Ở đây đợi tôi tí.Tôi đi tìm hộp cứu thương-anh nói rồi đi tìm hộp cứu thương
-Anh có biết chổ không đấy!
-Không biết thì để tôi tìm cho!-cô đứng lên nói
-Cô ngồi yên đó!-anh cầm hộp cứu thương đến.
-Sao anh biết nó để ở đâu mà lấy hay vậy!
-Trong lúc cô đi tắm thì tôi đã thăm quan và thuộc gần hết những thứ trong nhà này để ở đâu rồi!
Anh nhẹ nhàng thoa thuốc băng bó ngón tay lại cho cô.Rất nhẹ nhàng,đây cũng là lần đầu tiên anh chăm sóc cho 1 người con gái xa lạ.
-Wow!Khéo quá.Bộ anh thường bị thương lắm hay sao mà sơ cứu khéo vậy.?
-À!Tôi không nhớ..........-anh nói.
-Thôi được rồi!Vì cảm ơn anh tôi sẽ cho anh ăn cùng tôi.Anh ra bàn đợi tôi 1 chút sắp xong rồi.-cô nói rồi tiếp tục làm.
-Được không?-anh nghi ngờ
-Tôi chỉ bị đức tay tí thôi mà!
-Không!Tôi hỏi là đồ ăn có ăn được không hay là cô chưa giúp được tôi thì tôi đã đi gặp lão vương gia uống trà rồi.
-Anh thật là!Cạn lời...........!
-Thôi dù sao thì cũng được ăn miễn phí!Tôi sẽ ngồi ở bàn đợi cô.-anh nói rồi khoanh tay đi lại bàn ngồi
5p sau
Bàn ăn được trưng bày tươm tất,bao nhiêu là món ăn ngon và đẹp mắt khiến anh không cưỡng lại được.
-Ăn được chưa nhỉ-anh lém lỉnh hỏi
-Anh ăn đi!
Theo cô nghĩ sau khi nói câu trên xong anh sẽ cặm cụi ăn như một con ma đói,nhưng không sai sai sai hết.Anh ghắp từng miếng nhỏ,ngữi chầm chậm,(ngừơi ta gọi là kiểu ăn sang chảnh của mấy con ma nhà giàu).
-Anh giữ eo à!Ăn như mấy con bánh bèo ăn kiêng vậy ấy!
-Thì sao?
-Ừ!Đâu có gì.
-Tôi ăn xong rồi!Phòng tôi đâu?
-Ôi ch.ết quên mất!Nhà tôi chỉ có 1 phòng thôi các phòng khác không có người ở nên không quét dọn.Giờ làm sao đây?Hay là anh ngủ ghế sô pha nhé!.
-Không bao giờ!-Anh nói rồi bỏ đi lên phòng của cô
-Này!Không lẽ tôi với anh ngủ chung.-cô chạy theo anh
-Sao cũng được!
-What?-cô mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh.
-Cô ngủ trên giường tôi sẽ ngủ dưới sàn.
-Ờ!Vậy cũng được.-cô cười miễn cưỡng
p/s Mong các bạn góp ý!