Chương 18
Sáng sớm hôm sau *đề binh điểm tướng, năm vạn đại quân chia làm hai đoàn, trùng trùng điệp điệp đi về hướng đông.
Bởi vì mấy ngày hôm trước chọc giận Hạ Diễn nên Lạc Khiêm thành thành thật thật ân cần hầu hạ, phục dịch vô cùng cẩn thận. Nhưng hắn trời sinh là người hoạt bát không thể ngồi yên, cho dù là tính tình nghe lời, nhưng mà vừa nghĩ tới đi đánh trận không cần đọc sách, cũng không bị quản thúc, quả thực giống như thả khỉ khỏi lồng, hưng phấn len lén đều ghi ở trên mặt.
Hạ Diễn mấy ngày này trái lại so với bình thường còn trầm mặc hơn, dường như có chút suy nghĩ, thi thoảng lại nhíu mày.
Lên đường được vài ngày, Lạc Khiêm tự nhiên chú ý tới Phong Dương.
Phong Dương mười bảy mười tám tuổi, khí chất xa cách, tao nhã tuyệt sắc, một thân bạch y, bộ dáng có chút tiên phong đạo cốt. Trong quân đều là hán tử lỗ mãng, ngay cả tướng mạo đẹp ví như Hạ Diễn cũng đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, toàn thân đều là khí tức nam nhân phóng khoáng linh hoạt, lấy đâu ra loại khí chất công tử nho nhã này?
Lạc Khiêm cưỡi ngựa ở bên cạnh Hạ Diễn hỏi: “Công tử, người trẻ tuổi dung mạo hơi giống nữ nhân kia là ai?”
Hạ Diễn chậm rãi nói: “Môn sinh tâm đắc của Giản quốc sư trong triều, Phong Dương.”
“Môn sinh của Giản quốc sư theo chúng ta đi đánh trận làm gì?”
Hạ Diễn liếc hắn không nói gì. Chính y cũng không dám khẳng định.
Nghe nói quốc sư thông âm dương, thiện bói toán, như vậy môn sinh của quốc sư có lẽ cũng không kém là bao.
Mấy ngày nay y suy đoán, Hoàng Đế hạ chỉ cho năm vạn đại quân đuổi giết một toán thổ phỉ, lại phái Phong Dương này đến đây đốc quân, nói không chừng là vì Phong Dương đã tính ra bên trong đám thổ phỉ này có người nào đó bất thường.
Mà suy nghĩ kĩ hơn, Hoàng Đế khẩn trương như thế, không hề quan tâm binh sĩ cực khổ ra lệnh xuất quân vào mùa đông, đám thổ phỉ này đâu chỉ bất thường, e rằng bên trong còn có nhân vật trọng yếu tương lai sẽ uy hϊế͙p͙ được Hoàng Đế.
Hạ Diễn biết rõ sự tình quan trọng, cau mày nói: “Ngươi cách xa người kia một chút, đừng đắc tội hắn là được.”
“Vâng, công tử.”
“Cũng không nên nói năng bất kính, nói hắn giống nữ nhân.”
Lạc Khiêm le lưỡi, cười nói: “Vâng.”
Lạc Khiêm trên đường đi nói chuyện với Hạ Diễn, làm động tác chọc cho Hạ Diễn khẽ cười, đi theo một khắc cũng không rời. Lúc nghỉ đêm dựng tạm lều vải ở giữa đồng hoang, Lạc Khiêm trải chăn ra nằm dưới đất ngay tại bên giường Hạ Diễn.
Hai mươi mấy ngày sau, đội quân tiên phong mấy nghìn người rốt cuộc tiến vào trong dãy Đương Dương rừng sâu núi thẳm.
Đây là nơi thế lực nhỏ vài trăm người kia ẩn náu, tên gọi núi Lục Lâm.
Hạ Chương hạ lệnh khai bếp hạ trại.
Để không đánh rắn động cỏ, Hạ Chương đã sớm truyền ra tin tức đại quân lần này xuất chinh là vì thế lực khởi nghĩa hơn vạn người ở hạ lưu sông Trường Giang chứ không phải là vì vài trăm người trong núi Lục Lâm này.
Bởi vậy ngoại trừ tướng lĩnh trong quân, đại đa số binh sĩ đều cho rằng hiện giờ chỉ là đi ngang qua nơi đây, điều chỉnh sơ qua nghỉ ngơi một chút.
Vừa mới hạ trại không lâu, mật thám báo lại: “Mười ngày trước kho lúa ở gần trấn nhỏ lại bị người đánh cướp, nghe nói đã phát triển đến một nghìn người, thế nhưng mấy ngày gần đây lại không có động tĩnh. Song đêm qua trong núi sâu có ánh lửa, chứng tỏ đám người kia vẫn chưa rời đi.”
Hạ Chương vội vàng triệu tập các tướng lĩnh an bài trong đêm.
Hiện giờ trời đông giá rét, bọn họ mới đến chưa quen khí hậu, đại quân trước tiên đã mất thiên thời.
Vùng núi Lục Lâm địa thế vô cùng hiểm trở, dễ thủ khó công, Hạ Chương vừa mới tới không lâu không nắm rõ địa hình, này chính là mất địa lợi.
Còn nữa, quân Lục Lâm giết phú tế bần, rất được lòng dân chúng nơi đây, ngược lại đại quân bọn họ, ngàn dặm xa xôi khổ không nói nổi, trong lòng có chút bực dọc, Hạ Chương lại mất nhân hòa.
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, thiên thời, địa lợi, nhân hòa hết thảy đều không có, trận chiến này đánh có thể không thuận lợi lắm. Hơn nữa Hạ Chương dẫn đầu năm vạn đại quân đến đây, nếu như không thể nhanh chóng tiêu diệt quân Lục Lâm thì cũng sẽ chọc cho Hoàng Đế không hài lòng.
Một tướng lĩnh nói: “Không bằng cho kho lúa của quân Lục Lâm một mồi lửa đốt trụi, năm vạn đại quân bao vây núi sâu. Thời điểm này trời đông giá rét, lương thực khó tìm, bọn chúng vừa lạnh vừa đói, qua không được vài ngày sẽ phải đầu hàng.”
Những người khác tán thành nói: “Chỉ cần bắt được mấy tên quân Lục Lâm, tr.a khảo xem kho lúa ở đâu là không cần tốn một binh một tốt nào đã có thể tiêu diệt sạch sẽ thế lực này rồi.”
Ai cũng biết quân Lục Lâm xuất quỷ nhập thần, võ nghệ cao cường, lại chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nếu muốn kiên quyết đánh hạ cũng phải tổn thất mấy nghìn binh lực. Hạ Chương cảm thấy kế sách này so với phản gián hay bao vây đều hiệu quả hơn nhiều, liền có ý tiếp thu.
Đáng tiếc Phong Dương lại không đồng ý.
Hắn nói: “Hoàng Thượng hạ lệnh, quân Lục Lâm một người cũng không thể chạy, tất cả đều phải giết sạch. Nếu có người thoát được thì phải làm sao, ai tới gánh chịu trách nhiệm?”
Trong lòng Hạ Chương không vui, rồi lại cười nói: “Theo ý của Phong học sĩ thì phải làm thế nào?”
Phong Dương nói: “Tiến vào núi sâu bao vây.”
Nghe xong lời này, trong trướng tất cả mọi người đều lặng im không nói.
Ý tứ của Phong Dương, chính là muốn dùng tính mạng bọn họ đi đổi tính mạng của quân Lục Lâm.
Bọn họ không biết, kỳ thật Phong Dương cũng có ẩn tình khó nói.
Hắn lần này đến chính là muốn giết người có mệnh cách Hoàng Đế trong quân Lục Lâm kia.
Người có mệnh cách Hoàng Đế thuận theo thiên ý, có thiên đạo che chở, chạy ra tìm đường sống hết sức dễ dàng. Hiện giờ đang có cơ hội tốt để giết hắn, lần này không ch.ết, tương lai biến mất bên trong đám người càng khó mà tr.a tìm được.
Trên tay hắn có một thanh kiếm hạ chú ngữ, cần phải dùng thanh kiếm này xuyên qua tim người nọ, nếu không thì không thể giết ch.ết hắn.
Hạ Chương là một lão tướng kinh bách chiến, bây giờ lại bị một hài tử mười bảy mười tám tuổi sai khiến, trong lòng đương nhiên tức giận. Thế nhưng Phong Dương là do Hoàng Đế đích thân phái tới, đám các tướng lĩnh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết trong đó tất có ẩn tình, vì vậy ai cũng không dám nói lung tung.
Hạ Chương nhẫn nại một lát, phân phó nói: “Trước tiên chưa định luận, ngày mai đi theo ta điều tr.a địa hình rồi hãy nói.”
Nói xong liền cho tất cả giải tán.
Buổi tối Lạc Khiêm hầu hạ Hạ Diễm tắm rửa đi ngủ, Hạ Diễn thuận miệng nói: “Ngày mai ta cùng phụ thân và các tướng quân đi tìm hiểu địa hình khu vực xung quanh, ngươi cùng theo đi.”
Lạc Khiêm nghe xong cao hứng nói: “Vâng!”
Hai người lúc ấy đều không biết, cũng bởi một chuyến điều tr.a địa hình này đã triệt để cải biến vận mệnh Lạc Khiêm.