Chương 19

Edit by An Nhiên
Trên núi cỏ khô xen lẫn tuyết trắng chưa tan, ngẩng đầu lên là sương mù mịt mờ màu xám, một nhóm hai mươi mấy người cưỡi ngựa chậm rãi đi trong núi.
Hai người địa phương ở thôn trang phụ cận đi phía trước dẫn đường.


Một người trong đó nói: “Tướng quân, nơi đây nhìn ra xa đều là cỏ hoang, tầm nhìn rộng, trèo qua ngọn núi này chính là nơi bọn ta thường xuyên đi săn đốn củi, rừng có nhiều loại cây hỗn tạp.”


Hạ Chương đi phía trước chỉ chỉ: “Nghe nói nơi này có một dòng suối, tiếp tục tiến lên phía trước đi.”


Phong Dương vẫn như trước một thân bạch y, cưỡi ngựa đi bên cạnh Hạ Chương, đi tới đi lui đột nhiên nói: “Mùa đông khô hanh, dễ xảy ra hoả hoạn nhất. Hạ tướng quân, đến lúc đó một mồi lửa đốt ngọn núi này đi cũng chưa hẳn là không thể, để xem bọn chúng chạy thoát kiểu gì.”


Những lời này vừa ra khỏi miệng, gần như tất cả mọi người đều sửng sốt, hai người dẫn đường đi trước cũng ngừng cước bộ.


Lạc Khiêm thầm nghĩ người này thật đúng là ra tay tàn nhẫn, vì một nghìn người quân Lục Lâm kia mà đốt cháy cả vùng sơn dã, chưa nói đến thú vật cỏ cây khắp núi, thôn dân xung quanh lên núi kiếm ăn thì phạm phải tội gì đâu? Đại hỏa lan tràn, ắt sẽ tổn thương đến người vô tội, khiến người không liên can gì không cẩn thận ch.ết cháy thì phải làm sao đây?


available on google playdownload on app store


Trong lòng Hạ Chương lửa giận ngút trời, hận không thể đâm tên Phong Dương chỉ biết việc xấu này ra một lỗ thủng. Nhưng cho dù ông tức giận đến nói không nên lời, thế nhưng vẫn phải e ngại thân phận người này, một chút thần sắc ngoài mặt cũng không thể lộ. Một tướng lĩnh khác nhìn ra được, nhanh chóng mở miệng: “Phong học sĩ, việc này không bằng đợi quay về quân doanh rồi bàn bạc lại.”


Lạc Khiêm có chút thương xót nhìn hai thôn dân dẫn đường.


Hai người này đã biết ý đồ đại quân Hoàng Triều, cũng biết việc Phong Dương có ý định đốt núi, Hạ Chương để không đánh rắn động cỏ, tất sẽ phải giam hai người này lại một hồi, chẳng qua là không biết có bị diệt khẩu hay không.


Vượt qua đỉnh núi thoai thoải trước mắt, dần tiến vào trong rừng sâu, tiếng nước suối chảy róc rách.
Lạc Khiêm đi ở đội quân phía trước, vốn là quan sát cảnh sắc địa hình bốn phía xung quanh, rồi lại càng nhìn người dẫn đường cưỡi ngựa bên cạnh càng cảm thấy kỳ quái.


Hắn lập tức quay lại đụng đụng cánh tay Hạ Diễn, nhỏ giọng nói: “Đang đại hàn mà sao người dẫn đường phía trước kia trên trán lại chảy lấm tấm mồ hôi?”


Trong lòng Hạ Diễn sớm đã lo lắng địa hình nơi đây dễ có mai phục giấu người, nghe vậy lập tức sắc mặt xanh mét, phóng ngựa tiến lên kéo cổ áo một người trong đó, trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt gã: “Ngươi khẩn trương chảy mồ hôi cái gì?”


“Ta, ta ta…” Người nọ lắp bắp nói không thành lời, đột nhiên khàn giọng quát to, “Các vị anh hùng Lục Lâm dự liệu không sai, đại quân Hoàng Triều thật sự muốn phóng hỏa đốt núi, mau mau giết bọn chúng!”


Trong rừng rậm vài tiếng “Vút vút”, hơn mười mũi tên nhọn trong nháy mắt rời dây cung phóng đến!


Hạ Chương vung tay chém xuống, lập tức giải quyết xong một tên dẫn đường, xa xa đã có không biết bao nhiêu bóng người nhảy ra từ cây trong rừng, nhìn không rõ. Ông phẫn nộ gào: “Nơi này có quân Lục Lâm, rút lui!”


Lạc Khiêm luyện võ chín năm vẫn chưa từng trải qua tình cảnh đao thật thương thật này, mũi tên mang theo tiếng gió lao qua bên người, chiến mã hí ngã xuống đất, trong lúc nhất thời tình huống hỗn loạn khiến hắn cảm giác như đang nằm mơ.


Đột nhiên trước mắt loáng lên, âm thanh kim loại va chạm “Keng” một tiếng, Lạc Khiêm cúi đầu nhìn, là Hạ Diễn dùng trường kiếm vì hắn chặn lại một mũi tên bay tới.
Lạc Khiêm không kịp xấu hổ, lúc này mới ép buộc bản thân trấn định lại, cắn răng nói: “Công tử, chúng ta đi!”


Định thần nhìn lại, mấy con tuấn mã hoảng sợ bị thương, xung quanh Lạc Khiêm lập tức có hai ba tướng lĩnh ngã xuống. Còn lại hơn hai mươi người không kịp nghĩ nhiều, dựa theo con đường ban đầu lao trở về.
Sau lưng mũi tên không ngừng bay tới, khí thế bức người.


Một nhóm người không bao lâu bị quân Lục Lâm đuổi tới tách ra.


Hạ Chương là chủ tướng đại quân, thị vệ bên người chiếm phần đông, bất đắc dĩ được người che chở phóng tới một con đường. Đầy mặt ông sốt ruột tức giận, chỉ vào Lạc Khiêm hô lớn: “Bảo hộ công tử xông ra, nếu có chuyện gì ta sẽ hỏi tội ngươi!”


“Vâng, tướng quân!” Lạc Khiêm che chở Hạ Diễn lao qua một lối nhỏ khác, thuận tay đánh rớt một mũi tên bay tới, thúc ngựa hô to.


Bảo hộ bên người Hạ Diễn ngoại trừ Lạc Khiêm còn có hai thị vệ của Hạ Chương và Phong Dương. Lúc này Phong Dương không còn bình tĩnh như mấy ngày qua, sắc mặt xanh mét trắng bệch, bạch y thấm máu, nắm thật chặt trường kiếm trong tay.


Trong lúc đó, hắn kéo cương ngựa dừng lại tại một ngã ba, tay trái lấy ra một khay ngọc, tay phải lấy ra ba đồng tiền ném lên.
Mấy người Hạ Diễn bất đắc dĩ dừng lại.
Lạc Khiêm trong lòng gấp muốn ch.ết, gào: “Phong học sĩ, ngươi đang làm gì thế?”


Hiện tại lâm vào tình cảnh này rồi mà vẫn còn xem bói?
Phong Dương không đáp lời, tay phải lặp đi lặp lại tung đồng tiền sáu lần ở trong khay ngọc, thu hồi khay ngọc về, lại đột nhiên đi về phía một con đường mòn quanh co.


Lạc Khiêm bình thường giỏi nhất là nhớ đường, hét lớn: “Phong học sĩ, đó không phải đường trở về!”
Phong Dương lại chẳng mảy may để ý tới hắn.


Hạ Diễn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quân Lục Lâm đang đuổi theo, lấy cung tên sau lưng nắm trong tay kéo căng lên: “Hiện giờ chạy cũng không kịp nữa, ngươi đi truy Phong Dương trở về, chúng ta trước tiên ngăn cản một hồi.”


Lạc Khiêm lòng như lửa đốt, thầm nghĩ quản cái tên chỉ biết chuyện xấu kia làm gì chứ, cả giận nói: “Công tử, ta phải bảo hộ ngươi!”


Hạ Diễn hít sâu một hơi: “Lần này hắn đến đây đốc quân tất có mục đích, nếu hắn ch.ết hay không đạt được mục đích, chúng ta đều không sống được.”
Dứt lời, tên rời khỏi cung.
Xa xa một trong mười mấy người đuổi theo kêu thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất.


Lạc Khiêm biết rõ Hạ Diễn nói có đạo lý, nhíu lông mày lại hung hăng kẹp lấy tuấn mã, thúc ngựa chạy theo hướng Phong Dương đã đi: “Công tử cẩn thận! Ta sẽ lập tức trở lại!”
—–







Truyện liên quan