Chương 7: Sách cách tháp
Quy Vãn cười khổ, vẫn nghe kỳ nhân tất có kỳ ngộ, phải chăng chính để chỉ loại tình huống này.
Nhận ra trong mắt đối phương cũng lóe lên một tia sửng sốt, Quy Vãn suy tính một chút, thầm nghĩ có thể coi đây là một cơ hội tốt, cứ giao Gia Lịch cho Lâm tướng quân, sau đó nhờ Tướng quân tìm cách truy đòi thuốc giải, không tin Gia Lịch có thể cắn răng ngậm miệng trước trọng hình ở Hình bộ.
Đang phân vân, chợt thấy một tia sáng bạc lóe lên trong góc gầm giường, lòng Quy Vãn tức thời chùng xuống, đương nhiên nàng biết đó là ánh sáng từ cây Cốc địch của Gia Lịch. Nàng vẫn còn nhớ như in nỗi đau tê tâm liệt phế, thấu xương buốt óc ấy. Là Gia Lịch, hắn đang muốn nhắc nhở nàng chớ mong phản bội “giao ước”.
Hiện tại có thể coi là tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Hóa ra người chính là Lâm tướng quân tiếng tăm lẫy lừng, hôm ấy thật đa tạ người.” Quay sang chào hỏi đối phương, Quy Vãn thầm nhủ nhất định phải thật bình tĩnh, tự nhiên.
Khẽ gật đầu, Lâm Thụy Ân nhất thời im lặng. Ba hôm trước trọng phạm Nỗ tộc bị áp giải về kinh đột nhiên trốn thoát, hắn mặc thường phục tróc nã. Phạm nhân trốn tới vùng này, hắn bày thiên la địa võng nhưng không bắt được người. Ba ngày qua, lẽ nào Gia Lịch bốc hơi giữa nhân gian hay sao? Đã lật tung kinh thành lên kiếm tìm, nhưng vẫn chưa bắt được, rốt cuộc mấu chốt ở đâu?
Phải chăng đã bỏ sót điều gì ư? Hôm nay Lâm Thụy Ân đành mang theo người tiếp tục lục soát thêm lần nữa,thật không ngờ gặp thiếu niên này.
Kinh thành thật sự bé nhỏ vậy sao? Lâm Thụy Ân nghe câu đầu tiên y nói, chợt có chút nghi hoặc.
Tại sao bản thân lại nhớ kỹ y đến vậy? Bởi vì hôm đó y ăn vận thanh nhã cao quý nhưng lại không có nổi một đồng trả tiền cơm nên mình mới khắc sâu ấn tượng về y sao?
Mơ hồ cảm thấy đáp án không thể đơn giản như vậy, Lâm Thụy Ân chau mày, lên tiếng: “Ta tới tróc nã tội phạm đào thoát. Mấy hôm nay ngươi có gặp một gã ngoại tộc bị thương hay không?” Giọng nói lạnh băng giống người.
Đương nhiên có gặp, giờ hắn còn trốn trong gầm giường kia.
“Không có, mấy ngày nay ta đều ở trong phòng, không ra ngoài.” Quy Vãn thành khẩn đáp.
Khẽ gật đầu, Lâm Thụy Ân hướng mắt quét một vòng quanh trong phòng: “Chúng ta làm theo phép công, ngươi không phiền để lục soát một chút chứ?”
“Đương nhiên không sao.” Quy Vãn đáp, giọng điệu thoải mái nhẹ nhàng nhưng trong lòng thật căng thẳng.
Dẫn người vào lầu, trăm ngàn suy nghĩ vụt qua trong óc Quy Vãn, chợt một sáng kiến lóe lên, thật không ngờ có thể tìm được một giải pháp lưỡng toàn đến vậy. Quay lại nhìn gương mặt trầm ổn, lạnh lùng của Lâm Tướng quân, nàng thản nhiên cười, miệng nói: “Tướng quân, mấy hôm trước được người tương trợ, tiểu đệ vẫn ghi khắc trong lòng.”
Lâm Thụy Ân nhíu chặt cặp mày, nam nhân sao có thể cười yêu kiều thế này? Do vẻ tuấn mỹ của y nên nụ cười nhu mì hiện trên gương mặt mới thành nét xinh đẹp, thơ ngây đến thế sao?
Vô phương hồi đáp, chợt để ý thấy đối phương dẫn mình vào buồng trong, Lâm Thụy Ân bước chân chậm lại.
Thấy hắn ngừng lại, Quy Vãn giơ tay dắt người theo, đưa tới bên giường, chỉ chiếc ghế bên cạnh: “Tướng quân mời ngồi!”
Nếu người khác đột nhiên chìa tay về phía hắn, hắn sẽ không do dự bẻ gập cánh tay đó, nhưng khi thiếu niên này đưa tay kéo hắn, hắn chỉ thấy nao nao trong lòng, không kịp phản ứng gì. Lúc bàn tay vươn tới, hắn vốn định đẩy y ra, bỗng nhiên bắt gặp một cảm giác mịn màng, mềm mại, cúi đầu nhìn, ngón tay trắng nõn, mảnh mai, tinh tế như ngọc như ngà.
Đầu óc choáng váng, rõ ràng đây là bàn tay nữ tử.
Trấn tĩnh lại, thấy “y” chỉ vào chiếc ghế bên giường mời mình ngồi, Lâm Thụy Ân vụt buông bàn tay “y” ra, nhìn chiếc ghế, phân vân không biết có nên ngồi xuống.
Trái tim Quy Vãn như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực khi Lâm Thụy Ân trừng mắt nhìn chiếc ghế. Kế này của nàng quá mạo hiểm, dẫn Lâm Thụy Ân đến bên giường, đúng là nàng có ý đồ riêng: quân lính thấy nơi Tướng quân ngồi nhất định không dám tới kiểm tr.a gầm giường. Về phía Lâm Thụy Ân, hắn cũng như người thường, đối với những vật xung quanh, chỉ cần có thể chạm tới nhất định sẽ không quá chú tâm.
Nàng phải đánh cược, cược vào điểm mù duy nhất khi Lâm Thụy Ân ngồi xuống.
Có điều, lúc này hắn trừng mắt nhìn chiếc ghế, lẽ nào đã phát hiện ra chuyện gì?
Do dự một lúc, thấy “y” nhìn mình tựa hồ có chút bất an, Lâm Thụy Ân chợt nghĩ “y” cải nam trang hẳn có nỗi khổ riêng, bản thân việc gì phải vạch mặt “y”. Nghĩ tới đây, hắn bèn ngồi xuống.
Quy Vãn khẽ thở phào một hơi, nhìn ra cửa. Bốn binh sĩ đã túa vào phòng bắt đầu khám xét.
Càng nhìn mày liễu càng chau, Quy Vãn không nhịn được lẩm bẩm: “Sao thô lỗ đến vậy?” Binh lính ở phòng ngoài lật trái, xáo phải, ra tay không biết kiêng dè.
Lâm Thụy Ân quan sát thủ hạ lục soát, nghĩ lại “y” thân nữ nhi, động tác bọn lính trong mắt cũng có chút thô bạo. Đang trầm ngâm chợt nghe “y” nhè nhẹ buông một lời có vẻ bực bội, hắn không kiềm được đành lên tiếng: “Nhẹ tay một chút!”
Bốn binh sĩ bên ngoài chẳng hẹn cùng ngẩn đầu trông qua phía Lâm Thụy Ân, chỉ thấy gương mặt lạnh tanh của Tướng quân, không khỏi hoang mang đưa mắt nhìn nhau, trong đầu nhất tề một ý: Tướng quân hôm nay thật kỳ lạ. Nghĩ thì nghĩ, động tác vẫn phải kiềm chế lại, lần đầu tiên họ đi khám xét nhẹ nhàng như vậy.
Chẳng mấy chốc đã khám xét toàn bộ gian ngoài, bốn binh sĩ cùng đi đến trước mặt Lâm Thụy Ân, cung kính đứng bên chờ lệnh.
Lẽ thường còn phải lục soát cả buồng trong, nhưng ngẩng đầu lướt qua “y” một chút, Lâm Thụy Ân lại có phần do dự, nhìn cả phòng một lượt, rốt cuộc hắn mở miệng: “Ta đã xem qua trong này, không có gì bất thường.”
Nghe được lời này, Quy Vãn âm thầm mừng rỡ, cuối cùng cũng lừa được vị thiếu niên Tướng quân lãnh mạc này. Nghĩ tới đây, nàng quay qua nhìn Lâm Thụy Ân, mắt vừa chạm mắt, hắn đã quay mặt sang phía khác.
Bốn binh sĩ lui ra, Lâm Thụy Ân chuẩn bị đứng lên rời đi, Quy Vãn đột nhiên hỏi: “Tướng quân, người vừa nói trọng phạm đào tẩu là người Nỗ tộc sao?”
Lâm Thụy Ân gật gật đầu, nghi hoặc nhìn “y”, không hiểu tại sao “y” lại hỏi chuyện này.
Quy Vãn giải thích: “Ta nghĩ, nếu Tướng quân cứ lục soát thế này có thể không mang lại kết quả, chi bằng đem quân phục kích trên đường hắn quay về Nỗ tộc, biết đâu sẽ có tác dụng.”
Thật không ngờ nhận được lời như vậy, Lâm Thụy Ân liếc “y” một cái đầy thâm ý rồi xoay người hướng về phía cửa.
Dẫu không thấy hắn trả lời, nhưng Quy Vãn biết Lâm Thụy Ân nhất định đã nghe được sáng kiến này, nhất thời trong lòng có chút vui mừng, chỉ cần hắn làm theo thì kế hoạch của nàng đã thành công một nửa rồi.
Trông rõ quân lính đã rút, Lâm Tướng quân cũng đi thẳng rồi, Quy Vãn mới chậm rãi khép chặt cửa, cả người tựa hẳn lên trên cánh cửa, thở dài một hơi. Sau đó, nàng nghiêng đầu, nhìn về phía giường: “Có thể ra được rồi.”
Gia Lịch cẩn trọng bò ra, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Quy Vãn: “Vì sao ngươi lại khuyên hắn phục kích trên đường về nhà của ta?”
Hiểu được bất mãn giấu trong lời hắn, Quy Vãn nhoẻn miệng cười, từ từ nhả từng chữ: “Ta làm vậy ngươi mới có cơ hộ thoát về tới nhà đấy!”
Nhìn vẻ mặt mù mờ không hiểu và không tin nổi của hắn, Quy Vãn dịu giọng trấn an: “Ngươi đừng gấp, để ta từ từ giải thích cho.”
* * *
Đêm tối thăm thẳm, không có bóng trăng. Hai bóng người chậm rãi tiến về cổng thành phía Bắc, trông dáng vẻ nhàn nhã còn tưởng chỉ là hai người đi tản bộ, tản bộ trong một đêm trăng vắng, sao thưa, bốn bề gió dậy.
Quy Vãn vẫn ung dung như thường, bước đi chầm chậm, vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc chung quanh. Nghiêng đầu, thấy ánh mắt người bên cạnh cực kỳ thận trọng, nghiêm cẩn, nàng bật cười: “Không cần nghiêm túc đến vậy đâu.”
Thấy nụ cười tiêu sái của nàng, Gia Lịch giải thích: “Người Nỗ tộc chúng ta chỉ thấy an toàn khi ở nhà mình, một khi ra ngoài luôn phải đề cao cảnh giác.”
“Vậy cũng là thói quen tốt.” Quy Vãn đáp lại, lời nói thản nhiên, vừa như vui vẻ lại như bất đắc dĩ kèm một chút cảm thán.
Đã nghe ra hàm ý khác lạ trong lời nàng, Gia Lịch ngoái đầu lại, trời tối quá, hắn không trông rõ nét mặt, cũng không thấu suốt được tâm tư nàng.
Chớp mắt đã tới cổng thành, ngẩng đầu nhìn trời, Quy Vãn dừng bước: “Tới rồi!”
Gia Lịch dừng theo, thấy cổng thành chỉ có hai bóng người mới ngờ vực hỏi: “Có thực thoát được không?”
“Tất nhiên, hiện tại Lâm Tướng quân đã giăng đủ loại thiên la địa võng ở mặt Đông chờ ngươi vì đó là hướng ngươi trở về. Giờ ngươi theo phía Bắc mà đi, chắc chắn sẽ không chạm mặt quân lính. Lại nói đường dẫu xa hơn, nhưng sau một tháng từ Phong Đô chuyển hướng là có thể về tới Nỗ tộc, muốn mất mạng hay muốn vòng đường đó về nhà, ngươi nên sớm tính toán đi.”
Nói liền một mạch, Quy Vãn vẫn chưa chịu yên, không cho hắn kịp thở, nàng liền giục ngay: “Đêm nay ngươi từ đây xuất phát là tiện nhất. Nếu không đi ngay, sau này không còn cơ hội.”
Gia Lịch chăm chú nhìn Quy Vãn một hồi, cuối cùng gật gật đầu.
“Nói vậy,” Quy Vãn cười cười nhắc nhở hắn: “Chuyện hứa với ngươi, ta đã thực hiện cả rồi.”
Gia Lịch trầm mặc, cuộn ống tay áo, thấy Quy Vãn có phần e dè lùi về phía sau, hắn bật cười: “Đừng hiểu nhầm, thật ra ta dùng máu mình nuôi cổ độc, nên máu ta chính là giải dược.”
Nghe vậy Quy Vãn sực tỉnh, lòng thầm bực bội, nếu sớm biết thuốc giải nằm chình ình trước mặt mình suốt ba ngày thì nàng đâu cần phải vất vả lao vào phiền phức như vậy.
Nàng mỉm cười nhìn Gia Lịch dùng dao rạch một đường trên cổ tay mình, máu từ từ chảy ra, Quy Vãn hơi run, khoan nói việc phải uống máu hắn, giờ bên mình không có chén bát, lẽ nào muốn nàng đến gần uống trực tiếp sao?
“Sao vậy?” Gia Lịch lên tiếng đầy ngờ vực, không hiểu tại sao y không uống thuốc giải ngay, đã vậy còn có vẻ khó xử, lẽ ra y phải cao hứng khi có thể giải độc chứ?
Thôi đi, tính mạng quan trọng hơn hết thảy, lòng tâm niệm như vậy, Quy Vãn bước lên, ghé gần vết thương của hắn, uống máu.
Gia Lịch chấn động, khoảnh khắc Quy Vãn chạm khẽ vết thương trên tay hắn, một thứ cảm giác tê dại lan ra, không còn đau đớn, khắp thân mình đê mê chỉ riêng miệng vết thương nóng lên rần rật.
Đang nghĩ gì vậy chứ, cứ cho đối phương tú mỹ động lòng người thì y vẫn là nam nhân kia mà. Hai ngày qua hắn bao lần thần hồn ngây ngẩn, tinh thần không tập trung cũng coi là xong rồi, đến giờ đột nhiên lại có cảm giác lay động tâm can. Gia Lịch à Gia Lịch, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?
Thiên lý, lòng phàm liên tục quấy đảo trong tâm hắn, hắn không nhịn được, cúi đầu nhìn chàng thiếu niên đang uống máu, tóc đen mềm như tấc lụa, da thịt trắng mịn như ngọc như ngà, cằm xinh đẹp, cần cổ duyên dáng. Bất chợt chụp mạnh cánh tay thiếu niên, Gia Lịch kích động không ngừng: “Ngươi… Ngươi không phải nam nhân?”
Đột nhiên bị tóm cánh tay, Quy Vãn hơi đau, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt pha lẫn cả khiếp sợ, nghi hoặc và kinh hỉ của Gia Lịch, nghe hắn nói, nàng sửng sốt một chút rồi bình tĩnh trả lời: “Phải, ta chưa từng nói mình là nam nhân.”
Nhìn nét mặt bình thản của Quy Vãn, bờ môi còn vương một vệt máu mỏng, đêm tối càng tô đậm vẻ diễm lệ như hoa đào hoa mận. Gia Lịch như thông tỏ điều gì, niềm vui từng chút từng chút kéo tới, hắn bật cười sang sảng.
Quy Vãn thấy hắn cười cuồng dại như người điên bèn nhắc nhở: “Cổng thành còn vệ binh!”
Lời vừa dứt sự cũng ứng nghiệm, hai thủ binh gấp gáp chạy từ cổng thành lại, Gia Lịch không buồn nhìn tới, hướng ánh mắt sáng quắc về phía Quy Vãn: “Quả nhiên là Sách Cách Tháp.”
Hai tên lính đã tới kế bên, thân mình Gia Lịch đột nhiên chuyển động, linh hoạt như báo gấm chuyển mình, cướp lấy thanh kiếm đối phương đeo bên hông, hắn ra tay nhanh chóng, chuẩn xác. Hai binh sĩ không kịp bật một tiếng đã sang cõi khác trình diện.
Lạnh lùng nhìn hành động của đối phương, trong mắt Quy Vãn ánh lên một tia thần bí khó lường.
Xử lý gọn ghẽ hai tên lính, Gia Lịch xoay người, nhét kiếm vào bao, lướt nhanh về phía Quy Vãn.
Hắn vừa giết người, tựa hồ trên người còn đọng lại mùi máu tanh, Quy Vãn khẽ lùi về phía sau nhưng hắn nhanh hơn một bước, chụp lấy bả vai kéo nàng tới sát mặt, Gia Lịch vui vẻ lẩm nhẩm: “Sách Cách Tháp, ngươi đúng là Sách Cách Tháp!”
Quy Vãn không hiểu hắn đang hồ ngôn loạn ngữ lẩm bẩm cái gì, nàng vận sức đẩy bật hắn ra, lạnh giọng nhắc nhở: “Nếu ngươi không đi sẽ không kịp đâu.”
Không màng chuyện bị đẩy ra, nhưng một lời kia khiến Gia Lịch bừng tỉnh, hắn buông tay, trấn tĩnh nhìn Quy Vãn, nhấn từng chữ: “Ta sẽ trở lại.”
Dứt lời lập tức xoay người, chạy tới cầu thang bên cổng thành, rồi như nhớ ra chuyện gì, thân hình hắn khựng lại giữa chừng, quay đầu hứa hẹn với Quy Vãn: “Sách Cách Tháp, ta sẽ trở lại!”
Quy Vãn im lặng, nhìn thân ảnh hắn dần chìm khuất trong đêm đen, sau đó nghe tiếng cổng thành bật mở, đoán được hắn đã rời khỏi kinh thành, nét mặt nàng chợt biến hóa khôn lường, cánh tay vung lên, hai bóng người vọt ra từ bóng đêm vắng lặng, trong chớp mắt đã đến gần nàng, rõ ràng là hai cao thủ.
Hai chiếc bóng sóng vai đứng sau lưng nàng, một người dùng giọng nói nặng nề, trầm khàn bẩm báo: “Đã thông tri tới Lâm Tướng quân, hắn ra khỏi đây chỉ có đường ch.ết.”
Đôi mắt xoáy vào màn đêm đen thẳm, Quy Vãn không lộ vẻ gì, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, tựa như nói cho người phía sau, cũng tựa như nói cho chính mình nghe: “Ngươi cũng đâu còn đường sống mà trở về, làm sao có thể quay lại đây?” Ngừng lời, lại có cảm giác không đành lòng, nàng nhẹ giọng thủ thỉ: “Thật sự là tàn nhẫn, ai bảo ngươi là người dị tộc? Mới hay số mệnh bất đắc dĩ làm sao!”
Không ai đáp lời nàng, chỉ có gió, gió thổi rì rào mang tiếng nàng đi xa, tan giữa mênh mang kinh thành.