- Chương 1: Đêm vào thành bên
- Chương 2: Đế vương yến
- Chương 3: Loạn
- Chương 4: Thiếu niên như sương
- Chương 5: Độc Cổ hoàn
- Chương 6: Kinh thành rất nhỏ
- Chương 7: Sách cách tháp
- Chương 8: Hoàng cung mở tiệc
- Chương 9: Cuộc hẹn bí mật trong hậu viện
- Chương 10: Đời người như kịch, kịch tựa cuộc đời
- Chương 11: Nước mắt mẫu nghi
- Chương 12: Lòng như tơ vò
- Chương 13: Điềm báo
- Chương 14: Lằn ranh sống chết
- Chương 15: Một đêm nọ
- Chương 16: Ngỡ đã mấy kiếp(1)
- Chương 17: Thế sự khó lường
- Chương 18: Mỹ nhân trong tranh
- Chương 19: Đối trắng thay đen
- Chương 20: Ám dạ kinh hồn
- Chương 21: Người say nằm mộng
- Chương 22: Mỗi người một hoài bão
- Chương 23: Rời khỏi kinh thành
- Chương 24: Chẳng quản nỗi say sưa
- Chương 25: Làm sao cho phải
- Chương 26: Không biết làm sao
- Chương 27: Tình si
- Chương 28: Cảnh sắc Nỗ Đô
- Chương 29: Trao đổi
- Chương 30: Dạ kiếp - 1
- Chương 31: Dạ kiếp - 2
- Chương 32: Dạ kiếp - 3
- Chương 33: Dạ kiếp - 4
- Chương 34: Tình hoặc - 1
- Chương 35: Tình hoặc -2
- Chương 36: Tình động - 1
- Chương 37: Tình động - 2
- Chương 38: Bão táp hậu cung - 1
- Chương 39: Bão táp Hậu cung - 2
- Chương 40: Bão táp hậu cung - 3
- Chương 41: Bão táp Hoàng cung - 4
- Chương 42: Bão táp hậu cung - 5
- Chương 43: Do liên(1) - 1
- Chương 44: Do liên – 2
- Chương 45: Do liên – 3
- Chương 46: Do liên – 4
- Chương 47: Ám chiến – 1
- Chương 48: Ám chiến – 2
- Chương 49: Ám chiến – 3
- Chương 50: Ám chiến - 4
- Chương 51: Tù nguyệt -1
- Chương 52: Tù nguyệt -2
- Chương 53: Tù nguyệt - 3
- Chương 54: Tù nguyệt -4
- Chương 55: Tù nguyệt - 5
- Chương 56: Ngọc nát -1
- Chương 57: Ngọc nát - 2
- Chương 58: Ngọc nát – 3
- Chương 59: Ngọc nát – 4
- Chương 60: Ngọc nát – 6
- Chương 61: Lững lờ nước lặng trôi xuôi(1) – 1
- Chương 62: Lững lờ nước lặng trôi xuôi – 2
- Chương 63: Lững lờ nước lặng trôi xuôi – 3
- Chương 64: Lững lờ nước lặng trôi xuôi - 4
- Chương 65: Lững lờ nước lặng trôi xuôi – 5
- Chương 66: Ngọc đốc - 1
- Chương 67: Ngọc đốc - 2
- Chương 68: Ngọc đốc – 3
- Chương 69: Ngọc đốc – 4
- Chương 70: Ngọc đốc – 5
- Chương 71: Ngọc đốc - 6
- Chương 72: Quy vãn - 1
- Chương 73: Quy vãn – 2
- Chương 74: Nguyên Tiêu yến - 1
- Chương 75: Nguyên Tiêu yến – 2
- Chương 76: Nguyên Tiêu yến - 3
- Chương 77: Khổ đau chiến tranh
- Chương 78: Hy vọng
- Chương 79: Ngân mang (Bóng sáng trắng)
- Chương 80: Ngoại truyện 1
- Chương 81: Ngoại truyện 2
“Đế Vương Yến”, truyền thuyết kể rằng nữ tử nào rút được quẻ này mệnh định trở thành vợ vua.
Ngày xuân ấy, “Đế Vương Yến” lại cùng xuất trong tay hai người con tú mỹ tuyệt luân, như vầng dương rực rỡ, như khuôn nguyệt lấp lánh.
Mặt trăng và mặt trời cùng xuất , tất biến loạn.
“Họa quốc chi nguyên”, rốt cuộc, ai mới đích thực là “Họa quốc chi nguyên” ?
***
Tương truyền, người con gái nào rút được quẻ Đế vương yến thì sẽ trở thành vợ vua, ảnh hưởng lớn lao đến mức có thể nắn dòng lịch sử. Lại tương truyền mỗi quẻ chỉ có một chiếc. Vậy mà lại có hai người con gái rút trúng quẻ này từ cùng một ống. Sau đó một người trở thành quý phi sủng ái hậu cung, một người trở thành phu nhân thừa tướng đương triều.
Đêm tân hôn, thừa tướng đi biệt tăm tích, sáng mới trở về, thành thật nói với Quy Vãn rằng, chàng sẽ sủng nàng, bảo vệ nàng, sẵn sàng dâng nàng mọi thứ trừ tình yêu, vì trái tim chàng đã ký gửi ở chỗ Huỳnh phi mất rồi.
Quy Vãn bản tính dửng dưng, vốn được dạy dỗ từ nhỏ rằng ái tình chỉ khiến người ta đau khổ, nên cũng không lấy thế làm buồn phiền. Ngày qua ngày nàng vận nam trang rong chơi khắp nơi, lần lượt gặp ba người mà việc quen biết nàng trở thành mối hận nghìn thu của họ. Một là tướng quân đứng đầu hàng quan võ, quyền thế ngang ngửa chồng nàng. Một là vương tử dân tộc thiểu số, vì nàng mà đã phấn đấu đoạt đích, rồi nuôi chí lớn đoạt cả giang san thiên triều. Một người nữa là trạng nguyên tương lai, vì muốn có nàng mà đánh mất bản chất trong sáng, biến thành tiểu nhân ti bỉ chết đuối trong xoáy nước quyền lực.
Đấu thủ tiếp theo lao vào đường đua chật chội này chính là hoàng đế, người ban đầu đã gài quẻ Đế vương yến cho Diêu Huỳnh để nạp cô ta làm phi, mục đích thật sự là dùng cô làm quân cờ kiềm chế thừa tướng. Đây cũng là hành động khiến hoàng đế di hận suốt kiếp, nhất là khi tàn rữa trên giường bệnh, chàng phát hiện ra Quy Vãn lại thật sự rút được chiếc quẻ quý hiếm năm mươi năm mới có người rút trúng một lần kia.
Thừa tướng không đến nỗi mù quáng, chưa đầy một năm sau khi cưới, đã nhận ra mình được trời ban ngọc quý, càng cưng nàng như vua cưng vàng anh.