Chương 53: Tù nguyệt - 3

Cùng cung nữ bước ra ngoài điện, ngay cuối hành lang liền chạm mặt Hoàng hậu, Quy Vãn chậm bước lại, Hoàng hậu mấy ngày nay vẫn nở nụ cười nhàn nhã giờ đây mặt không biểu cảm, khoảnh khắc đối diện với Quy Vãn bèn dời ánh mắt đi, khuôn miệng thoáng mở lại khép chặt, chừng như muốn nói lại thôi, rốt cuộc chẳng thốt nổi nửa lời, ung dung mà nhanh chóng lướt qua.


Quy Vãn ngưng mắt nhìn lại, Trịnh Lưu ngồi trong vườn, hoàng bào đai gấm, tay đỡ lấy cằm, tự rót tự uống, có vẻ thích chí tự đắc. Mấy ngày nay tiếp xúc kề cận, hiểu rõ không thể đoán biết tâm trạng vui buồn của người này theo lẽ thông thường, lời Lý công công vừa nói vẫn văng vẳng bên tai, tinh thần căng lên, dấn bước vào vườn, mỉm cười nhè nhẹ, khom mình hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế.”


Nghiêng nhẹ bàn tay, rượu trong ly như giọt ngọc tương trào ra, Trịnh Lưu ngẩng đầu: “Phu nhân không cần đa lễ.”


Nghe giọng nói tao nhã uể oải ấy, mơ hồ cảm thấy tâm tình y đang cực tệ hại, Quy Vãn điều chỉnh nhịp thở, liếc mắt thấy Lý công công cười lạnh không dứt, dáng vẻ như thể vui sướng khi thấy người mắc họa, càng thêm khẳng định được suy đoán trong lòng. Kỳ thực, sớm nay nàng đã nhận được tin tức từ Đức Vũ, Lâu Triệt đã thật sự rời kinh thành, ý định thành lập Trung thư viện của Hoàng thượng đột nhiên bị Phiên vương dâng sớ bài bác, lòng buồn bực ra sao thiết nghĩ là rõ.


“Phu nhân, lại đây uống cùng trẫm một ly.” Cầm lấy chén ngọc bày sẵn trên bàn, đích thân rót một chén thật đầy, gọi Quy Vãn.


Cạnh bàn chỉ có một chỗ ngồi duy nhất, Quy Vãn không còn cách nào khác, chỉ đành ngồi xuống, nhận lấy chén rượu Thiên tử đích thân rót, không khỏi có chút hoảng hồn, chén ngọc chạm môi, chất ngọc lạnh giá, rượu thanh thuần trôi tới họng, rượu ấm xuống bụng, nếm qua đã ngừng mà buông chén, khen: “Thuần mà không sốc, hương thấm đáy lòng, Phượng Tường Phủ Tây, quả nhiên danh bất hư truyền.”


available on google playdownload on app store


“Phu nhân bình rượu hay, một ngụm liền nhận ra hương rượu.”
Quy Vãn thầm cười trong dạ, năm nay rượu cống vào cung, Tướng phủ đều có, chính vì rượu Tây Phượng có kiểu dáng bình chứa vô cùng độc đáo, nàng mới lưu tâm ghi nhớ, vừa rồi chỉ thuận miệng nói ra.


“Năm nay Ung Châu cống lên bảy vò rượu Tây Phượng, nghe nói phượng chao Phủ Tây, rồng lượn chín tầng trời( ), quý không kể xiết… Trẫm nghe xong lời ấy, thực sự cao hứng vô cùng.”
( ) Nguyên văn: “Tây phủ phượng tường, long cao cửu thiên”; chữ “tường” mang nghĩa “chao lượn”.


Trịnh Lưu nhếch khóe miệng, hiện ra chút vui mừng, hai mắt khép hờ, con ngươi sắc lạnh nhìn nhìn thẳng vào Quy Vãn: “Hôm nay mới hay, trong bảy vò ấy, đã có hai vò vào hầm rượu Tướng phủ.”


“Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, tay nắm cả thiên hạ, để tâm gì hai vò rượu nho nhỏ ấy.” Quy Vãn ung dung mỉm cười đáp.


“Rượu Tây Phượng bảy vò, Tướng phủ nhận hai vò, trẫm nắm cả thiên hạ, chẳng biết Tướng phủ có muốn nhận phần hay chăng?” Đôi đồng tử lạnh lẽo chằm chằm xoáy sâu vào cặp mắt loang loáng nhu ý của Quy Vãn, vẩn lên sự thâm trầm tàn ác vô hạn.


Rượu nuốt xuống dạ rực lên như một đốm lửa nhỏ, sưởi ấm thân mình, có điều bị ánh mắt chăm chú của Trịnh Lưu xói tới, khắp người nàng lại lạnh run từng cơn. Quy Vãn nâng bầu rượu trên bàn, từ từ rót rượu nồng vào chiếc ly rỗng không của y, nhìn thứ chất lỏng sóng sánh ánh lên sắc trong suốt lung linh, nàng cười như gió mát, một tay nâng chén, một tay đỡ nhẹ, chậm rãi đưa tới trước mặt Trịnh Lưu: “Hoàng thượng, theo truyền thuyết Ung Châu chính là nơi khởi sinh phượng hoàng, phượng hoàng chao lượn chín tầng trời, muôn loài chim chóc đều thuần phục trông lên, quả là thiên tử trong giới chim muông. Chim chóc trong rừng rậm dẫu nhiều hơn nữa, có thể nào cướp được phong phạm của phượng hoàng sao? Hoàng thượng lo lắng quá nhiều rồi.”


Trịnh Lưu nhìn vẻ mặt Quy Vãn chăm chăm không đảo mắt, nụ cười cao nhã đã mất tăm tự khi nào, tựa như đang suy tư những lời nàng nói. Chốc lát sau, nụ cười nhàn nhạt cuối cùng cũng xuất hiện, thuần túy không pha tạp suy tư. Y vươn tay nhận lấy ly rượu bên kia đưa tới, đúng lúc tay Quy Vãn chuẩn bị buông chén, lập tức nắm lấy những ngón tay ngọc ngà tựa búp măng của nàng, rất ôn nhu nhưng tuyệt đối không cho phép kháng cự, tay đan lấy tay, lồng vào những ngón tay nàng, gắt gao không một kẽ hở. Hai bàn tay cùng nắm chặt một ly, chén ngọc thoáng nghiêng, giọt quỳnh tương( ) sóng khỏi miệng chén, vương trên ngón tay trỏ của Quy Vãn, nàng cau mày, những muốn rút tay lại nhưng Trịnh Lưu vẫn giữ chặt, kiên quyết không nhượng bộ một phân, y cúi đầu, nhấp ngụm rượu Tây Phượng ngọt ngào như lụa óng chảy tràn trong ly ngọc. Ly rượu cạn trơ đáy, y vẫn chẳng chịu buông, khẽ nâng bàn tay đang bị khóa chặt kia, liếc thấy giọt rượu vì manh động mà vương trên ngón tay Quy Vãn, Trịnh Lưu lại cúi đầu dán miệng lên ngón tay trắng nõn của nàng.


Động tác thật dịu dàng, bờ môi đỏ mọng hợp cùng ngón tay ngọc ngà thành một khối như tranh vẽ, diễm lệ đến quỷ dị. Tim Quy Vãn như nghẹn lại, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền tới, cảm thấy Trịnh Lưu như đang kề môi đặt nụ hôn trên vệt rượu vương, lòng liền hốt hoảng, bản thân chưa kịp phản ứng, bàn tay đã dụng sức, giằng khỏi bàn tay cưỡng ép của Trịnh Lưu. Chén ngọc không buông mà rớt, chạm đất liền vẳng lên âm thanh vụn vỡ thanh thúy của ngọc nát. Trịnh Lưu ngẩn người, nhìn về phía Quy Vãn, thật chuyên chú, thâm trầm, không chừa đường lui.


“Thanh khiết mà chẳng nhạt nhòa, nồng nàn mà không hoa mỹ, chua chát, ngọt ngào, đắng ngắt, cay xé, thơm tho, bấy nhiêu dư vị hài hòa, thanh khiết ngọt ngào, như trăng trong, như rượu nồng.”


Nói rồi thản nhiên tự rút tay về, coi chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra, Quy Vãn dẫu lòng bực bội cũng chẳng lộ ra, mím môi buông một tiếng họa theo: “Quả là rượu ngon.”
“Trẫm đâu nói rượu…” Ánh mắt thâm trầm rơi trên mình Quy Vãn, Trịnh Lưu ngâm nga tiếng thở than gợi tình, nửa đùa nửa thật.


Chợt đôi tiếng ho khan bật khỏi miệng Lý công công, phá vỡ tình cảnh có phần ám muội này, Lý công công vờ hắng giọng, cất tiếng gọi khẽ: “Hoàng thượng…” Lời chưa dứt, chợt nhìn thấy vẻ mặt nửa đùa nửa thật của Trịnh Lưu, liền rùng mình, cảm giác bị dọa đến đần ngốc vừa rồi lại kéo tới.


Vẻ mặt thâu liễm của Trịnh Lưu thoáng chút mất tự nhiên, nhưng lập tức khôi phục dáng vẻ thanh cao nho nhã thường thấy, trầm giọng nói: “Phu nhân còn nhớ rõ chúng ta cá cược gì không?”
“Quy Vãn nào dám quên.” Thứ sát ý khắc sâu trong ký ức như vậy, chỉ e cả đời cũng chẳng thể quên nổi.


“Đã như vậy, phu nhân có thể nói cho ta biết, bây giờ ai thắng ai thua không?”
“Thời hạn hai năm còn chưa hết, Hoàng thượng sao có thể dễ dàng nói chuyện thắng thua.”
“Lời của phu nhân cũng tự tin lắm, chính nàng vừa nói trẫm có cả thiên hạ, làm sao trẫm thua được đây?”


Cười nhạt trước sự tự tin đến gần như tự đại của y, Quy Vãn mỉm cười: “Hoàng thượng lẽ nào không biết phân nửa do người, phân nửa tại trời sao? Thắng thua ra sao, đến phút cuối ắt rõ kết quả.”


“Không sai, phân nửa do người, phân nửa tại trời!” Trịnh Lưu chậm rãi đứng lên, liếc nhìn, “Chưa đến tận cùng, nào hay thắng bại, trẫm cũng tò mò, lẽ nào Lâu Triệt thực sự là lòng dạ sắt đá…”


Nghe y nhắc tới Lâu Triệt, lại mơ hồ có dự cảm chẳng lành, Quy Vãn ngước mắt nhìn lên Trịnh Lưu, vừa vặn bắt gặp nụ cười đầy hứng khởi của y.
“Không phải trẫm vẫn còn một quân cờ quan trọng ngay đây sao?”


“Hoàng thượng lại đùa rồi, Quy Vãn đâu có khả năng thành quân cờ nắm cả thiên hạ.” Biết rằng giờ đây chẳng còn là lúc giả hồ đồ nữa rồi, chi bằng nói thẳng một lời cho xong.


Nhích gần hai bước, Trịnh Lưu mờ ám đưa tay nâng cằm Quy Vãn, ngón tay nhè nhẹ mơn man thứ cảm giác mượt mà trong bàn tay, con ngươi thâm trầm xoáy sâu vào mắt Quy Vãn, rù rì cất tiếng: “Phu nhân quá khiêm nhường rồi… Rượu Tây Phượng này đúng là danh bất hư truyền, trẫm hình như hơi say rồi…” Kinh ngạc với điều bản thân vừa buột miệng thốt ra, tay thoáng buông lơi, tay áo khẽ phất, Trịnh Lưu thối lui một bước, đôi mắt chuyển hướng, thần thái trở lại như thường, một luồng sáng kì dị xoẹt qua đáy mắt.


“Nếu còn tiếp tục cuộc đánh cược này, trẫm cũng phải dốc toàn lực rồi, phu nhân, Lâu Triệt mang phi tử của trẫm đi, hiện tại Cảnh Nghi cung trống không, thời gian lâu dài, chẳng phải khiến người ta ngờ vực sao? Nếu phu nhân còn ở trong cung này, chi bằng dời tới Cảnh Nghi cung, như vậy, trẫm cũng có thể báo cho Lâu Thừa tướng tìm đến dùng lại chiêu cũ, không phải sao?”


Biết y đang ám chỉ tới chuyện Lâu Triệt dắt Huỳnh phi đi khỏi Cảnh Nghi cung, cắn răng khinh hận, Quy Vãn vẫn không lên tiếng.


“Tư thái của phu nhân không thua kém trăng trong, vậy cứ đặt tên cho điện chính của Cảnh Nghi cung là “Ẩn Nguyệt điện” đi.” Giọng nói lạnh lẽo như không vương vấn chút cảm tình nào, liền phân phó cho Lý công công chủ quản trong cung.


Lý Dụ hốt hoảng ngẩng đầu, không dám lên tiếng đáp trả. Trong cấm cung này, tên điện chỉ ban cho các bậc phi tử, tình cảnh hiện tại là gì đây chứ? Cảm thấy hôm nay Hoàng thượng hành động đều vượt xa khuôn phép thông thường, không thể xét đoán, đột nhiên lại thấy ánh mắt bén nhọn của Trịnh Lưu lướt qua, lòng run rẩy không thôi, hắn vội vã gật đầu vâng dạ, nào dám đa nghi nhiều sự.


Quy Vãn bật cười trước cảnh tượng trước mắt, vốn còn tưởng bản thân đã đào thoát được khỏi cảnh vây hãm trong Tướng phủ, giờ đây trông lại, hóa ra chỉ là đổi từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác mà thôi. Sắc giận thoáng hiện, nàng ngay ngắn ngồi trong lặng thinh.


Chuyển mắt liếc nhìn Quy Vãn, những biểu cảm không rõ ý tứ ẩn hiện trên nét mặt Trịnh Lưu, y chắp tay sau lưng rời gót. Lý công công ngây ngốc một hồi, cuối cùng vội vã đuổi theo, nghiêng mình hầu một bên, những muốn mở miệng hỏi cho tường tận việc vừa rồi, chợt bắt gặp sắc mặt vô cùng khó coi và ánh mắt thâm trầm phức tạp của Trịnh Lưu, lập tức nín thinh, câm lặng bước theo.


Vị Hoàng đế tính tình cổ quái, buồn vui không thể hiện trên nét mặt này, rốt cuộc hôm nay đã làm sao? Cảm xúc dao động đến độ chính kẻ nô tài như hắn cũng có thể nhận ra.






Truyện liên quan